Chương 40: Tiếp Tục Hợp Tác

Tào Cảnh Nghi lúc này chỉ có một ý tưởng, đó là đuổi Tiêu Phục Hành rời khỏi đây.

Nếu Tiêu Phục Hành ở đây, sẽ không có ích lợi gì cho kế hoạch đàm phán với Chu Minh An được.

Nhìn thấy tình huống này, Tiêu Phục Hành biết, nhất định có cái gì mà anh ta không biết.

Vừa lúc Tiêu Phục Hành chuẩn bị rời đi, Chu Minh An liền mở miệng: " Giám đốc Tào, anh muốn tiếp tục hợp tác phải không?"

Tào Cảnh Nghi không còn để ý tới Tiêu Phục Hành nữa, nhanh chóng nở nụ cười: "Đúng vậy, chúng ta hợp tác là đôi bên cùng có lợi, mọi người đều có lợi."

"Hợp tác không có vấn đề gì, nhưng trước tiên anh phải hứa với tôi một chuyện." Chu Minh An giơ một ngón tay ra.

Tào Cảnh Nghi vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ đáp ứng anh Chu."

"Được, tôi sẽ làm giám đốc bộ phận kinh doanh." Chu Minh An bình tĩnh nói.

Nghe được yêu cầu này, Tiêu Phục Hành đột nhiên căng thẳng: "Chu Minh An, ý của anh là gì? Giám đốc, ông không được nghe lời anh ta!"

Tào Cảnh Nghi nhẹ ho một tiếng: "Anh Chu, sau này anh thay đổi điều kiện thì tôi biết làm thế nào?"

Tiêu Phục Hành thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy Tào Khải đang có vẻ bênh mình.

Nhưng lúc này, ánh mắt anh ta nhìn Chu Minh An lại tràn đầy oán hận.

Chu Minh An khẽ mỉm cười, trực tiếp đứng lên: "Không thành vấn đề, anh nói gì tôi cũng sẽ làm, giám đốc Tào."

Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, Tào Cảnh Nghi vội vàng ngăn cản.

"Anh Chu, đừng vội rời đi, tôi sẽ sắp xếp việc này!"

Chu Minh An mỉm cười nhìn Tào Cảnh Nghi rồi lại ngồi xuống.

Vẻ mặt của Tiêu Phục Hành trở nên thay đổi, anh ấy đã nghe thấy tất cả những gì Tào Cảnh Nghi nói vừa rồi.

Kết quả như vậy là điều mà Tiêu Phục Hành không hề mong đợi chút nào.

"Tiêu Phục Hành, cậu làm trường phòng bán hàng đã bao lâu rồi nhỉ?" Tào Cảnh Nghi quay người, trầm giọng hỏi.

Tiêu Phục Hành ngữ khí có chút chua chát: "Giám đốc Tào, đã gần ba năm rồi anh à."

"Được." Tào Cảnh Nghi gật đầu, "Cậu chắc hẳn là biết hiện tại trong nhà máy xảy ra chuyện gì, tôi hỏi cậu một điều, với kết quả kinh doanh như thế một tháng nữa có thể trả lương trong nhà máy được không?"

"Không thành vấn đề, tôi nhất định có thể giải quyết được!" Tiêu Phục Hành buột miệng nói.

Tào Cảnh Nghi nghe được câu trả lời này, vẻ mặt không thay đổi: “Nếu cậu dám nói như vậy, tôi đồng ý sẽ tin lời cậu.”

Tiêu Phục Hành vẻ mặt vui mừng: “Giám đốc yên tâm, lần này tôi sẽ cố gắng hoàn thành việc này.”

"Đừng vội vui mừng." Tào Cảnh Nghi xua tay, "Hãy ra lệnh cho nhân viên của cậu làm việc để bán hết hàng đi! Nếu không làm được thì hãy từ chức."

"Giám đốc, tôi..." Tin tức này giống như một tia sét giáng thẳng vào Tiêu Phục Hành, trong lúc nhất thời anh ta không biết phải nói gì.

Tào Cảnh Nghi mặt không biểu tình nói: “Tôi đã cho cậu cơ hội rất nhiều lần, nhưng cậu đều không có đạt được kết quả, cậu muốn tôi phải làm cái gì? Nếu cậu có thể chủ động nghỉ việc, tôi có thể sắp xếp cho cậu đi đến bộ phận khác trong nhà máy, nếu không thì tôi chỉ có thể để cậu đi tìm nơi làm việc mới thôi."

Chu Minh An đã nhìn thấy tất cả những điều này, Tào Cảnh Nghi vẫn để cho Tiêu Phục Hành hai sự lựa chọn.

Nếu Tiêu Phục Hành không muốn mất việc thì từ bỏ chức vụ là lựa chọn duy nhất.

Đương nhiên, anh ta cũng có thể lựa chọn từ chức, nhưng Tiêu Phục Hành sợ là không có dũng khí đó.

Đúng như Chu Minh An dự đoán, cuối cùng Tiêu Phục Hành đã lựa chọn từ bỏ chức vụ của mình.

"Được rồi, cậu sắp xếp công việc đi, lát nữa tôi sẽ bàn giao." Tào Cảnh Nghi không hề trì hoãn.

Tiêu Phục Hành bị mất việc, giờ đã trở thành như một xác chết biết đi.

Anh ta không ngờ rằng chỉ sau nửa ngày đã xảy ra thay đổi lớn như vậy.

Tào Cảnh Nghi không có thời gian quan tâm anh ta, thái độ của Chu Minh An hiện tại mới là quan trọng nhất.

"Anh Chu, không, từ nay về sau tôi sẽ gọi anh là trưởng phòng Chu, anh hài lòng chứ?"

Chu Minh An mỉm cười, bắt chéo chân: “Không sao đâu, vậy chúng ta tiếp tục nói đến chuyện làm ăn nhé?”

"Đương nhiên!" Tào Cảnh Nghi hưng phấn nói: "Thật ra rất đơn giản, tôi sẽ lấy giá gốc đồ vật trong nhà cung cấp cho ngươi, ngươi chỉ cần giúp ta bán là được."

Bây giờ Tào Cảnh Nghi thực sự không còn cách nào khác ngoài việc tìm Chu Minh An để giải quyết vấn đề bán hàng.

Chu Minh An khẽ mỉm cười: “Bán hàng đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng giám đốc Tào, anh có từng nghĩ tới tương lai mình sẽ làm ra loại sản phẩm nào không?”

Tào Cảnh Nghi nghe được câu hỏi này có chút kinh ngạc.

Chẳng phải sẽ ổn thôi nếu Chu Minh An bán bất cứ thứ gì nhà máy sản xuất ra sao?

Bất ngờ quá, Tào Cảnh Nghi cuối cùng cũng không hỏi vấn đề này, mà là khiêm tốn hỏi: "Anh Chu à, anh nói vậy là có ý gì?"

Chu Minh An nói thẳng: “Rất đơn giản, sản phẩm của xưởng may không có tính cạnh tranh cao, nên đó là lý do tồn đọng lớn.”

"Không phải áo khoác da trước đây bán rất chạy sao? Tôi dự định sau này sẽ sản xuất loại này, nhất định sẽ bán chạy!"

Đối với ý tưởng kỳ quái của Tào Cảnh Nghi, Chu Minh An chỉ có thể bất lực lắc đầu: "Tôi hỏi anh, Trung Quốc hiện nay có bao nhiêu người mua được áo khoác da?"

Tào Cảnh Nghi trả lời ngay: "Không có nhiều người mua. Đây là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến sự tích tụ ế ẩm trong nhà máy của chúng ta."

"Vậy tại sao lại có ít người mua như vậy?" Chu Minh An tiếp tục hỏi.

Tào Cảnh Nghi thản nhiên nói: “Đương nhiên là bởi vì quá đắt.”

Chu Minh An nhún nhún vai, xòe tay nói: "Tình huống này cũng áp dụng cho thị trường Nga vậy. Dù sao, mua quần áo da cũng chỉ có rất ít người, sản xuất nhiều như vậy làm sao có thể bán hết?"

Tào Cảnh Nghi lúc này mới phản ứng ngỡ ngãng như ngộ ra điều gì đó: "Anh Chu, anh đang yêu cầu tôi sản xuất hàng rẻ tiền à?"

"Trọng tâm phải là sản phẩm giá rẻ. Muốn phát triển tốt thì sau đó cũng phải lao vào sản phẩm cao cấp." Chu Minh An kết luận.

Tào Khải giơ ngón tay cái lên: “Anh Chu, nghe lời anh thật đáng giá mười năm học tập!”

“Ý tôi là gì?” Chu Minh An cười nhạt, “Chỉ là tôi đã học được khi đến Nga mấy lần thôi.”

Tào Cảnh Nghi nhanh chóng nói: "Anh Chu, anh thật khiêm tốn. Hôm nay tôi sẽ làm theo những gì anh nói và đẩy mạnh sản xuất quần áo ấm giá rẻ."

“Giám đốc Tào yên tâm.” Chu Minh An khẽ mỉm cười, “Tôi còn có một điều kiện.”

Tào Khải An khẽ cau mày, ông ta cảm thấy lần này Chu Minh An nhất định đang chiến tranh lạnh vớ vợ, nhưng ông ấy vẫn đè nén tức giận nói: “Trưởng phòng Chu, không biết anh còn có điều kiện gì nữa?”

Chu Minh An không có giải thích, chỉ nói: “Vừa rồi anh đã thấy đấy, vợ tôi làm việc trong nhà máy của anh.”

Tào Cảnh Nghi thực sự là một con người biết chuyện và hiểu ngay lập tức.

"Anh Chu, đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ đến gặp đốc xưởng và đề cử vợ anh làm trưởng nhóm, từ giờ cô ấy sẽ chịu trách nhiệm giám sát, anh không cần phải lo lắng cho cô ấy nữa."

Sau khi nghe sự sắp xếp của Tào Cảnh Nghi, Chu Minh An hài lòng gật đầu.

Sẽ là không thực tế nếu anh ấy yêu cầu Tề Huệ Mẫn rời đi ngay bây giờ.

Lúc này, cách duy nhất để Tề Huệ Mẫn có thể yên tâm là để Tào Cảnh Nghi tiến cử lên vị trí cao hơn, để không ai bắt nạt cô ấy.

Trong mắt Chu Minh An, Tề Huệ Mẫn luôn là người quan trọng nhất, dù thế nào đi nữa anh ta cũng chỉ là số 2 và luôn xếp sau Tề Huệ Mẫn.

Khi Chu Minh An chuẩn bị rời đi, Tào Cảnh Nghi không dám lơ là chút nào, đích thân đưa anh đến cổng nhà máy.

Sau khi rời đi, Chu Minh An lập tức quay lại cửa hàng, hỏi thăm tình hình kinh doanh mấy ngày qua.

Đúng như Chu Minh An nghĩ, việc kinh doanh trong cửa hàng rất tốt.

Nếu chúng ta tính theo số lượng bán hàng hiện tại thì có thể sẽ không mất nhiều thời gian để bán hết.

Nhưng Chu Minh An biết điều này không thực tế.

Doanh số bán hàng sẽ giảm dần theo thời gian.

TV không phải là đồ tiêu dùng dùng một lần, sau vài ngày bán chạy, thị trường sẽ bão hòa.

Nếu Chu Minh An muốn tiếp tục bán hàng, anh ấy phải dành nhiều thời gian và có chiến lược rõ ràng trong thị trường này để duy trì và phát triển.