Chương 33: Đã Làm Ăn Là Phải Giữ Chữ Tín

"Tổng cộng có 28 chiếc TV đã được bán và tổng doanh thu là 12.600 nhân dân tệ."

Nghe được con số này, Chu Minh An khẽ gật đầu.

Thực sự đã có rất nhiều người bán được nhưng chúng chỉ chiếm một phần nhỏ trong tổng số đó.

Sẽ mất rất nhiều thời gian để bán hết chúng.

“Việc còn lại giao cho cậu, được không?” Chu Minh An đứng dậy hỏi.

La Chính Thành gật đầu mạnh mẽ: “Anh Chu, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng.”

Chu Minh An gật đầu, quay đầu nói với Nikolai: “Chúng ta đến ga xe lửa đón anh ấy đi.”

Hôm nay, gia đình Effie sẽ khởi hành từ Nga đến Trung Quốc.

Hôm qua Chu Minh An đã thuê một căn nhà cho họ nên họ chỉ việc xách hành lý vào ở.

Sau khi ổn định cho gia đình Effie, Chu Minh An đưa Effie đến văn phòng đường sắt.

Lần trước sau khi Chu Minh An trở về, liền nói cho Hạ Khâu Minh chuyện này.

Hạ Khâu Minh khi đó tỏ ra hơi thất vọng sau khi biết rằng không có ai đến.

Nhưng cuối cùng ông ấy vẫn lựa chọn tin tưởng Chu Minh An, vì chỉ phải chờ thêm mấy ngày nữa thôi.

Hôm nay nhìn thấy Chu Minh An dẫn mọi người đến, Hạ Khâu Minh nở nụ cười.

Ông ta nắm chặt tay Chu Minh An, lắc mạnh và nói với vẻ hết sức chân thành: "Minh An, tôi thực sự muốn cảm ơn anh vì điều này."

Chu Minh An cười lắc đầu: “Không có gì, nhưng có chuyện tôi hơi lo lắng.”

"Có vấn đề gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ." Hạ Khâu Minh xua tay trực tiếp khẳng định.

Nhìn thấy Hạ Khâu Minh coi trọng sự việc như vậy, Chu Minh An không khỏi bật cười.

"Sao vậy, Effie không nói được tiếng Trung, ông phải cho anh ấy người để phiên dịch với ổn định cuộc sống tại đây." Nghe được yêu cầu như vậy, Hạ Khâu Minh sững sờ một lúc rồi cười lớn.

"Cái này không có gì cả, lát nữa tôi sẽ thuê người phiên dịch." Hạ Khâu Minh nói thẳng.

Việc tiếp theo rất đơn giản, ngày mai Effie có thể trực tiếp đến làm việc.

Chu Minh An để Nikolai đưa Effie trở về trước, anh và Hạ Khâu Minh còn có một số chuyện cần nói.

Hạ Khâu Minh biết Chu Minh An sẽ ở lại nên chắc chắn đã nhờ ông ta một việc gì đó.

Nếu là trước kia, ông ấy nhất định sẽ chờ Chu Minh An lên tiếng trước.

Nhưng hôm nay, Hạ Khâu Minh đã chủ động hỏi Chu Minh An xem anh ấy cần giúp đỡ gì.

Chu Minh An đã giúp ông ấy một ân huệ lớn như vậy, vì thế ông ta luôn muốn bày tỏ thành ý.

"Ông Hạ, sau này tôi sẽ phải làm ăn nhiều ở con tàu K3. Tôi cần mở một số kết nối, xin hãy giúp tôi." Hạ Khâu Minh không hề ngạc nhiên chút nào khi nghe yêu cầu của Chu Minh An.

Anh ta trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi biết một vài người ở hải quan và có thể giúp anh để tôi liên hệ với họ.”

Chu Minh An cười nói: “Chỉ cần ông Hạ có thể giới thiệu cho tôi, còn lại tôi sẽ tự mình xử lý được.”

"Chờ một chút, tôi sẽ gọi điện."

Nói xong, Hạ Khâu Minh trực tiếp nhấc máy trước mặt Chu Minh An.

Động thái như vậy thể hiện sự tin tưởng của ông ấy đối với Chu Minh An.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Hạ Khâu Minh trao đổi vài câu xã giao rồi vào chủ đề.

Không lâu sau, ông ấy đặt điện thoại xuống và viết một con số lên một tờ giấy.

"Vấn đề này yêu cầu Chu Minh An phải đến Công ty thứ hai và nói chuyện trực tiếp."

Chu Minh An cất tờ giấy đi, gật đầu nói: “Được, chuẩn bị xong tôi sẽ đi tìm anh ấy.”

Trong hai lần ra nước ngoài trước đó, Chu Minh An đã tốn rất nhiều tiền để đối phó với việc kiểm tra hàng hóa.

Thật quá rắc rối để đương đầu với cuộc hành trình kinh doanh này.

Từ nay về sau, Chu Minh An sẽ không phải lúc nào cũng có thể tự mình đi, những người khác có thể đi thay anh ta sang Nga để nhập hàng, chỉ cần anh ta giải quyết xong hết mọi thủ tục trở nên thuận tiện.

Bây giờ chỉ cần giữ được mối quan hệ lợi ích được những người phía trên thì việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Bằng cách này, anh ấy sẽ có đủ thời gian để làm những việc khác.

Ngày hôm sau, Chu Minh An mua một đống đồ, anh đi cùng Nikolai về thị trấn Hoài Trung.

Vốn dĩ Chu Minh An muốn đợi cửa hàng ổn định lại rồi mới quay lại thăm mẹ và Uyển Đình.

Nhưng hôm qua, anh nhận được cuộc gọi từ em gái hỏi thăm anh.

"Chu Minh An, anh ở bên ngoài đang làm gì?" Chu Uyển Đình giọng nói đầy than vãn.

Câu hỏi này khiến Chu Minh An có chút bối rối.

"Có chuyện xảy ra ở nhà?"

"Sao thế? Chính anh cũng không biết à?"

Chu Minh An lần này thực sự bối rối, không biết Chu Uyển Đình có ý gì.

“Em có thể nói rõ ràng hơn được không?” Chu Minh An lúc này lo lắng hỏi.

Bất kể ai rơi vào tình cảnh như vậy, họ cũng sẽ khó lòng mà bình tĩnh được.

"Người trong thôn đồn thổi anh ở bên ngoài làm mấy chuyện phạm pháp, có phải như vậy không?" Chu Uyển Đình cuối cùng cũng kể lại câu chuyện.

Kể từ lần trước Chu Minh An trở về, trong thôn bắt đầu truyền ra tin đồn thổi không hay về anh ấy.

Nội dung của tin đồn đại khái nói Chu Minh An có tiền, tiền đến từ việc bất hợp pháp, đánh bạc, trộm cắp...

Khi một người đã làm quá nhiều điều xấu trong quá khứ, những người khác sẽ không còn tin tưởng vào người đó nữa.

Những việc làm xấu của Chu Minh An trước đây đã tạo cho người ta một ác cảm không hay về anh.

"Sao anh không nói gì? Những lời họ nói có phải là sự thật không?" Chu Uyển Đình gặng hỏi.

Chu Minh An không hề tức giận mà bình tĩnh nói: “Ngày mai anh về, chuyện này anh sẽ giải quyết, em yên tâm, không hề có chuyện như vậy đâu.”

Chu Minh An cúp điện thoại, không cho Chu Uyển Đỉnh cơ hội thắc mắc thêm.

Vốn dĩ Chu Minh An dự định sẽ trở về một mình, nhưng bây giờ xem ra anh phải mang theo Nikolai đi cùng.

Nếu muốn loại bỏ những lời đồn thổi trong làng, nếu chỉ dùng lời nói cũng vô ích.

Đi với Nikolai thì vấn đề này dễ giải thích hơn nhiều, bởi người ở nông thôn vốn sĩnh ngoại và bị vẻ ngoài giàu sang làm sợ hãi, ngưỡng mộ, nên chỉ có cách này mới tốt nhất.

Nikolai xách đồ mà Chu Minh An mua, Chu Minh An xách TV, hai người trở về thôn Thạch Long ở thị trấn Hoài Trung.

Nikolai khá vui khi biết mình có thể đi cùng với Chu Minh An để thăm quê của anh ấy.

Sau khi mang theo rất nhiều đồ và đi bộ gần một tiếng đồng hồ, anh ấy mới cảm thấy hối hận.

Chu Minh An cười an ủi: “Được, chúng ta đi tới nơi rồi đây.”

Vừa xuất hiện ở trong thôn, Chu Minh An lập tức thu hút sự chú ý của dân làng.

Ngoài ra còn có một chiếc TV đựng trong túi lớn và túi nhỏ, nhìn đâu cũng thấy rất bắt mắt.

Quan trọng hơn, Chu Minh An chính là nhân vật chính trong những tin đồn không hay gần đây trong làng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người lập tức nhớ tới lời đồn thổi trước đó.

Theo quan điểm của họ, một người không thể kiếm được nhiều tiền như vậy thông qua việc kiếm tiền hợp pháp mà lại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Huống chi Chu Minh An còn là một người không đáng tin cậy, điều này càng không thể tin được.

Nhưng khi người dân trong làng nhìn thấy Nikolai, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào anh.

Trong thời đại ngày nay, có bạn bè là nước ngoài thực sự là rất hiếm, phải là người có quan hệ rất cao mới có thể quen biết được bạn bè nước ngoài được.

Những người nước ngoài không thể xuất hiện ở một nơi như là Thạch Long.

Mọi người đều không còn hứng thú chú ý tới Chu Minh An nữa, tất cả sự chú ý đều chỉ vào Nikolai.

Nikolai không thể hiểu được, nhưng anh có thể thấy mọi người đang chú ý đến mình.

Trong lúc nhất thời, Nikolai đứng thẳng lên, vẻ mặt ngơ ngác nói: "Anh Chu, bọn họ đang nhìn tôi à? Họ đang nói gì vậy?"

Chu Minh An nhịn cười: “Bọn họ đều nhìn anh, họ tò mò về người nước ngoài đấy, họ còn nói anh lông lá thật nhiều.”

"Anh chàng tây này đến từ đâu vậy?" Nikolai có vẻ bối rối. "Không phải người nước ngoài luôn nhiều lông hơn so với người châu á sao?"

Chu Minh An trợn mắt nhìn anh rồi bước nhanh về nhà.