Chương 12: Đồng Nghiệp Hãm

Phải nói rằng người dân ở Nga thực sự rất liều lĩnh khi uống rượu.

Chu Minh An tưởng mình có khả năng uống rượu tốt nhưng cuối cùng lại bị Solo chuốc cho say mèm.

Solo và Nikolai thậm chí còn không có biểu hiện gì, họ đã hoàn toàn không hề hấn gì với số rượu đó.

Solo đã cử người đi mua vé tàu về cho Chu Minh An và La Chính Thành.

Chu Minh An và La Chính Thành nghỉ ngơi ở đó đến nay đã hai ngày, liền lên đường trở về Nam Hà.

Sau hai ngày làm quen, Chu Minh An đã có những hiểu biết nhất định về La Chính Thành.

Cha mẹ của La Chính Thành đã qua đời từ lâu, giờ chỉ còn lại anh và em gái.

Sau khi giải ngũ, La Chính Thành chỉ có thể làm công nhân tạm thời trong xưởng may vì không có kỹ năng kiếm sống, với mức lương hàng tháng chưa đến 200 nhân dân tệ.

Trong phòng riêng, Chu Minh An đột nhiên hỏi: “Anh muốn đi theo tôi không?”

Lúc này, La Chính Thành đang sắp xếp mọi việc, nghe được những lời này, anh ta liền ngừng việc đó lại, có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ.

Rất nhanh sau đó, anh đã trở lại bình thường: “Giám đốc Tào rất tốt đối với tôi, tôi phải giúp anh ấy xử lý chuyện này.”

"Tào Cảnh Nghi bảo anh đi theo tôi, mục đích lớn nhất của ông ấy là vì kênh bán hàng này đúng không?" Chu Minh An bình tĩnh nói.

La Chính Thành không hề ngạc nhiên khi Chu Minh An có thể đoán được mục đích của cậu.

Trong những ngày tiếp xúc vừa qua, La Chính Thành phát hiện ra Chu Minh An là một người rất có năng lực.

Anh ta ngưỡng mộ Chu Minh An từ tận đáy lòng.

Khá khó để một thanh niên ở độ tuổi đôi mươi dám đi từ Nam Hà đến Nga mà vẫn đạt được thành quả tốt như vậy.

"Biết rõ điều này, vì sao anh còn đồng ý yêu cầu đó của giám đốc Tào là để tôi đi cùng?" La Chính Thành có chút khó hiểu.

Nếu biết rõ ý đố người ta như vậy, hầu hết mọi người chắc chắn sẽ đề phòng.

Nhưng Chu Minh An lại không hề quan tâm, điều này khiến La Chính Thành có chút bối rối.

“Ha ha!” Chu Minh An cười nói: “Nếu tôi không đồng ý, anh ta có thể cho tôi áo khoác da được không?”

La Chính Thành khẽ gật đầu, Chu Minh An nói đúng, không có ai là kẻ ngốc cả.

“Việc này tôi đã làm sai điều gì đó, nhưng tôi không thể có lỗi với giám đốc Tào.” La Chinh Thành nghiêm túc trả lời.

Theo ý kiến của La Chính Thành, Tào Cảnh Nghi đã làm điều này không đúng cách.

Nhưng Tào Cảnh Nghi là người trả lương nên La Chính Thành chỉ có thể làm theo lời lão sói già ấy.

Chu Minh An bình tĩnh nói: “Anh cho rằng tôi yêu cầu anh rời khỏi Tào Cảnh Nghi chỉ là để tránh kênh bán hàng của tôi bị lộ sao?”

La Chính Thành không nói gì, nhưng vẻ mặt của cậu ấy đã cho thấy câu trả lời.

Chu Minh An vỗ vỗ vào vai La Chính Thành nói: "Tôi sở dĩ muốn anh đi theo tôi, là bởi vì tính cách cùng năng lực của anh, không liên quan tới những chuyện khác đâu."

Nghe được câu nói đó của Chu Minh An, La Chính Thành tự nhiên vui vẻ, đây là một loại người khác xa so với những gì anh ấy nghĩ trước đây về Chu Minh An.

"Hơn nữa, anh cũng không cảm thấy ở Nga làm ăn dễ dàng như vậy sao?" Chu Minh An cười nói.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Chu Minh An, La Chính Thành biết mình không cần phải nói dối nữa nên miệng có phần sượng lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Chu Minh An không nóng vội, ôn nhu nói: "Trở về suy nghĩ kỹ càng, chuyện này xử lý xong, anh có thể cho ta biết đáp án cũng được."

"Được." La Chính Thành đáp.

Trở lại Nam Hà, Chu Minh An vừa xuống tàu liền đi thẳng đến xưởng may.

Tào Cảnh Nghi nhìn thấy hai người trở về, vẻ mặt hưng phấn: "Cậu Chu, mọi chuyện thế nào rồi?"

"Giám đốc Tào yên tâm, không có việc gì, tiền đã về cả trong tay tôi." Chu Minh An cười đáp.

Khi biết tin, Tào Cảnh Nghi lộ ra vẻ mặt ngây ngất: "Cậu Chu à, tôi thật sự không có tin lầm anh!"

Chu Minh An hoàn toàn không để ý lời nói của Tào Cảnh Nghi.

Nếu Tào Cảnh Nghi thực sự tin tưởng anh thì ông ấy đã không đưa La Chính Thành bên cạnh làm tai mắt.

Thấy Chu Minh An không lên tiếng, Tào Khải An ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình.

"Anh Chu, anh cảm vừa về là đến để thanh toán tiền luôn sao?" Tào Cảnh Nghi nhịn không được.

Chưa nhận được tiền, Tào Cảnh Nghi không thể buông tay.

Chu Minh An không nói gì, lấy số tiền đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.

"Tôi đưa cho anh tiền đặt cọc 3000 tệ lúc trước, còn đây là 37000 tệ, đếm đi Giám đốc Tào." Chu Minh An bình tĩnh nói.

Tào Cảnh Nghi hai mắt sáng ngời nhận lấy tiền, lau tay vào quần áo hết lần này đến lần khác, sau đó thấm nước bọt, cúi đầu đếm.

Chu Minh An không nói gì, anh ra ngồi ở trên ghế sofa.

Một lúc sau, Tào Cảnh Nghi đếm xong tiền, hưng phấn nói: "Anh Chu, lần này nhờ có cậu mà tiền lương của công nhân cuối cùng cũng được đảm bảo!"

Chu Minh An gật đầu: “Chỉ cần tiền trao cháo múc, làm đúng giao kèo thì chuyến này tôi còn có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ đấy giám đốc Tào.”

Thấy vụ làm ăn thuận lợi vậy, mà đã có tai mắt La Chính Thành nên lão sói già Tào Cảnh Nghi không muốn tuồn áo da cho Chu Minh An nữa mà định nẫng tay trên mối hàng của cậu.

"Hiện tại trong xưởng không có nhiều áo khoác da như vậy, chỉ sợ không thể cho anh thêm hàng nữa." Tào Cảnh Nghi ra điệu bộ tiếc nuối, sau đó trợn mắt nói ra lời này.

Ý tứ rất rõ ràng, ông ta muốn đá Chu Minh An đi, để hắn ăn miếng ngon đó một mình.

Nhìn thấy Tào Cảnh Nghi vẻ mặt cảnh giác, Chu Minh An khẽ mỉm cười: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải nói về áo khoác da."

Tào Cảnh Nghi không khỏi đỏ mặt, dự đoán của hắn đã sai.

Nhưng rất nhanh, hắn liền gạt đi bối rối: "Anh Chu à, với tình hình hiện tại tôi có thể giúp gì cho cậu?"

"Mối quan hệ của anh với giám đốc một số doanh nghiệp nhà nước ở Nam Hà tôi nghe nói có phải rất tốt đúng không?" Chu Minh An hỏi.

Tào Cảnh Nghi lập tức hiểu ra: "Anh muốn làm quen với bọn họ?"

“Không sai, tối mai tôi làm chủ trì bữa tiệc, muốn mời giám đốc Tào bớt chút thời gian vàng ngọc cùng tôi dùng cơm, không biết anh có tiện chứ?” Chu Minh An không giấu diếm ý đồ của mình.

Tào Cảnh Nghi cau mày, suy nghĩ tới yêu cầu của Chu Minh An.

Chu Minh An trong nội tâm cười lạnh, tên này trước khi nhìn thấy ta như con thỏ non nên hắn thật sự sẽ không buông ra.

"Giám đốc, đây là tâm nguyện của tôi, xin anh hãy giúp đỡ." Chu Minh An vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một phong bì nhét vào tay Tào Cảnh Nghi.

Tào Cảnh Nghi đã nhận được số tiền ngày hôm nay và sẽ trả lại gấp nhiều lần trong tương lai.

Sau khi Tào Cảnh Nghi nhận lấy, hắn vô thức dùng tay sờ lên, phát hiện nó hơi dày, sau đó khoái chí đáp liền: “Việc này không khó, tôi chỉ là đang băn khoăn không biết nên mời người nào tới mà thôi.”

Trong số một số doanh nghiệp nhà nước ở Nam Hà có một nhà máy sản xuất rượu.

Trong lần sắp xếp bữa ăn này, mục tiêu cuối cùng của Chu Minh An là gặp mặt để kết nối với giám đốc nhà máy rượu.

"Giám đốc nhà máy đã nhận lời, vậy ngày mai tôi sẽ đợi giám đốc đến khách sạn Hồng Đại Lâu."

Nói xong, Chu Minh An trực tiếp rời đi, vừa ra khỏi tòa nhà hành chính mấy bước, liền nhìn thấy Tiêu Phục Hành đang đi về phía mình.

Lúc này Tiêu Phục Hành nhìn Chu Minh An với vẻ mặt giễu cợt.

"Chu Minh An, xem ra anh khá có năng lực! Chẳng trách anh dám khiêu chiến tôi." Tiêu Phục Hành giọng điệu kỳ quái nói.

Chu Minh An cũng không nhìn anh ta một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Phục Hành vốn đang tươi cười lập tức trở nên mặt mày xám xịt.

Thái độ của Chu Minh An khiến anh ta rất không vui.

"Chu Minh An, tôi nói cho anh biết, chúng ta đã biết kênh bán hàng của anh, không biết sau này anh sẽ hành xử như thế nào!" Tiêu Phục Hành hừ lạnh một tiếng để đe dọa.

Chu Minh An liền quay người lại: “Thì ra anh cũng có liên quan đến chuyện này.”

Nhìn thấy Chu Minh An dừng lại, Tiêu Phục Hành vẻ mặt đầy đắc ý.

"Tôi đề nghị giám đốc nhà máy cử người đi theo anh. Kẻ ngốc như anh thì làm sao có cách nào để qua mặt được chúng tôi, Tiêu Phục Hành tôi đã làm cái nghề bán hàng này suốt chục năm nay, lẽ nào lại chịu thua anh, một tên vắt mũi còn chưa sạch?"

Chu Minh An lúc này nhìn Tiêu Phục Hành, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Tiêu Phục Hành tức giận, Chu Minh An tại sao lại nhìn hắn như vậy?

"Chu Minh An, nếu như anh còn muốn làm ăn được, thì hãy biết điều quỳ xuống xin lỗi tôi, ít nhất tôi sẽ còn có thể để cho anh một con đường sống việc!"

Chu Minh An cười nói: “Nếu không thì sao?”

"Không à?" Tiêu Phục Hành chế nhạo, "Anh không muốn công việc này nữa, sau khi rời xưởng may, anh còn có thể tìm được việc làm không?"

Chu Minh An không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Tiêu Phục Hành.

Tiêu Phục Hành càng thêm kiêu ngạo, cho rằng Chu Minh An đã sẵn sàng thỏa hiệp.

Ai có thể nghĩ tới Chu Minh An sau khi để lại câu "một kẻ thần kinh ngốc nghếch" liền trực tiếp rời đi.

Chu Minh An đi được vài bước, sau lưng Tiêu Phục Hành truyền đến thanh âm phẫn nộ: "Chu Minh An! Hãy nhớ lấy điều này! Cho dù anh có quỳ xuống cầu xin tôi, trong xưởng may này cũng sẽ không có chỗ cho anh đâu!"