Chương 11: Hợp Tác Bán Rượu Mao Đài

Đối với bữa tối hôm nay, có thể thấy Solo rất coi trọng nó.

Một bữa ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị trước khi Chu Minh An đến.

"Đây chính là anh Chu Minh An Chu mà con hay nhắc tới đây sao? Quả nhiên, trông anh đã toát lên vẻ hùng!" Solo mỉm cười tiến lên chào hỏi khách.

Chu Minh An cũng mỉm cười đưa tay ra: "ông Solo, tôi rất vui khi được gặp ông."

Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, Nikolai nhanh chóng kể cho Solo nghe mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Động thái của Chu Minh An khiến Solo ngạc nhiên.

"Anh Chu, anh có thể cho tôi biết lý do tại sao anh làm như vậy không? Anh có thể biết được nhiều thứ rất hay và chứng tỏ vốn sống cùng với hiểu biết rất đáng ngưỡng mộ."

Chu Minh An còn chưa kịp mở miệng, Nikolai ở một bên đã nói ra suy nghĩ của Chu Minh An.

Nghe được đây là nguyên nhân tại sao Chu Minh Anh lại biết rượu giả để giúp được Nikolai, Solo càng có ấn tượng tốt hơn với Chu Minh An.

"Nikolai nhà tôi, ít tuổi hơn cậu nên nó may mà được cậu Chu giúp đỡ mới khôn ra." Solo nghiêm túc nói.

Chu Minh An còn trẻ nhưng công việc của anh ấy không chê vào đâu được.

Theo quan điểm của Solo, điều này rất hiếm.

Nikolai có năng khiếu kinh doanh nhưng vẫn cần có thêm kinh nghiệm.

Là người hơn hai tuổi, về mặt này Chu Minh An tốt hơn Nikolai rất nhiều.

Nikolai gật đầu: “Cha yên tâm, con quả thực có rất nhiều điều cần học hỏi thêm ở anh Chu.”

Solo thực sự ngạc nhiên khi thấy con trai mình khiêm tốn đến vậy.

Chỉ có thể nói Chu Minh An quả thực có sức hấp dẫn riêng.

Con trai của ông, vốn luôn kiêu ngạo, lại có thể khiêm tốn như vậy, điều mà ngày thường không thấy.

Sau cuộc trò chuyện như vậy, bầu không khí bỗng trở nên hài hòa.

Sau khi uống vài ly rượu, quan hệ giữa Chu Minh An và Solo đã thay đổi.

"Anh Chu, sau này nếu như anh có mang cái gì tới đây, tôi đều sẽ lấy hết." Solo trực tiếp hứa hẹn.

Chu Minh An trực tiếp nâng chén: "Cám ơn ông Solo. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, cùng nhau kiếm tiền!"

Lần này giao dịch không được thực hiện dưới tên Nikolai chỉ để lấy lòng tin của Solo.

Bây giờ người phụ trách Công ty Thương mại Pushkin trên danh nghĩa pháp nhân vẫn là Solo.

Nếu Chu Minh An lợi dụng mối quan hệ với cha con Nikolai để đạt được thỏa thuận đầu tiên, Solo chắc chắn sẽ coi thường hoặc cảnh giác với anh ấy. Có nghi ngờ đương nhiên sẽ gây bất lợi cho sự hợp tác sau này.

"Anh Chu, anh có thể mua được gì ở Trung Quốc?" Solo mỉm cười nói về chuyện kinh doanh.

Chu Minh An lộ ra nụ cười hiểu biết: "Đương nhiên, dù là kiếm tiền thì làm gì cũng được."

Solo cười, Chu Minh An đại khái cũng hiểu ý của ông ấy.

“Hiện tại có một thứ đang được bán rất chạy ở nước Nga. Tôi không biết anh có quan tâm không?”

Chu Minh An rót cho Solo một ly rượu: “Chỉ cần có thể kiếm tiền, tôi liền có hứng thú.”

"Rượu, tôi cần rót thêm nhiều rượu." Solo thì thầm.

Chu Minh An khẽ gật đầu, những sản phẩm như vậy ở Hàn Quốc quả thực rất có lãi, họ nói chuyện về mỳ tôm của Hàn.

Đối với nhiều người ở nước Nga, họ có thể bỏ bữa nhưng phải uống rượu mỗi ngày.

Nhưng hiện nay ở Nga đang rất thiếu lương thực.

Nếu thậm chí không có lương thực để ăn, người ta sẽ không có thời gian tiêu thụ nhiều rượu được.

Nếu như Chu Minh An có thể vận chuyển một mẻ rượu, chắc chắn sẽ không cần lo lắng về doanh thu.

Áo khoác da thực sự mang lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng doanh số bán hàng cuối cùng lại là một vấn đề.

Nền kinh tế của Nga hiện đang suy thoái và chỉ có một số ít người có đủ tiền mua áo khoác da.

Đừng quên rằng Chu Minh An đã bán được hơn 200 chiếc áo khoác da trong hai chuyến đi.

Phải mất ít nhất nửa năm mới có thể tiêu thụ hết hai trăm chiếc áo khoác da này.

Nếu Chu Minh An lần sau tiếp tục mang quần áo da tới, liệu Nikolai có thể bán hết hay không mới là vấn đề.

Ngược lại, rượu vang là sản phẩm tiêu thụ được và không cần phải lo lắng về doanh số bán hàng.

Tuy rượu là sản phẩm tốt nhưng Chu Minh An cũng có một nỗi lo lắng.

“Ông Solo, anh có giấy phép kinh doanh không?” Chu Minh An hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

Nếu bị bắt quả tang bán rượu tư nhân mà không có giấy phép, ông ấy sẽ bị kết án tù.

Nước Nga quản lý giấy phép bán rượu rất chặt chẽ.

Người bình thường không thể có được giấy phép này.

Việc làm ăn này nguy hiểm như vậy, trước đây Chu Minh An đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Bây giờ Solo đã biết mọi chuyện nên hoàn toàn có chỗ để thảo luận về vấn đề này.

Tiền đề là Solo phải có được giấy phép bán hàng này.

Solo cười: "Chuyện này đừng lo lắng. Chả lẽ tôi dám kinh doanh nghề này mà không có giấy phép à?"

Có Solo bảo đảm, Chu Minh An biết đây quả thực là một cơ hội tốt để kiếm tiền.

Chu Minh An tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, tôi không lấy được rượu nhãn hiệu lớn, chỉ có các nhãn hiệu tạp nham.”

Bỏ qua việc khó có được sản phẩm thương hiệu lớn, chỉ với mức giá này, tôi e rằng không có nhiều người ở nước Nga có thể mua được.

"Cái này không thành vấn đề." Solo xua tay nói: "Nồng độ rượu ở trong khoảng 40 đến 60 độ, nhưng có điều kiện tiên quyết, nhất định không phải là giả là chúng tôi có thể mua và bán ra thị trường." Ông Solo nói câu cuối cùng này cực kỳ nghiêm túc.

Vụ việc rượu giả đã để lại nỗi lo, nó như một bóng tối đen khịt trong tâm trí của ông Solo.

Chu Minh An vẻ mặt nghiêm túc: "Ông Solo, xin ông yên tâm, trên tay tôi tuyệt đối không có hàng giả. Nếu phát hiện ra hàng giả, tôi sẵn sàng bồi thường cho ông gấp mười!"

Nhìn thấy Chu Minh An nghiêm túc như thế nào, Solo càng yêu chàng trai trẻ trước mặt hơn.

Dù nhìn từ khía cạnh nào thì Chu Minh An vẫn là một đối tác rất đáng tin cậy.

"Như vậy, anh Chu có kênh buôn bán đẻ nhập rượu rồi sao?" Solo cười hỏi.

Chu Minh An lập tức trả lời: "Không thành vấn đề, nhưng về mặt kiểm tra, tôi cần ông Solo hỗ trợ."

“Đương nhiên không có vấn đề gì!” Solo trực tiếp đồng ý, “Tôi có người thân làm việc ở cửa khẩu, khi nào đến lúc đó chúng tôi sẽ xử lý.”

Mọi thứ khác đã được nói, nhưng vẫn còn một câu hỏi quan trọng nhất vào lúc này.

"Ông Solo, không biết giá rượu này là bao nhiêu?"

Về giá rượu, kiếp trước Chu Minh An chỉ có thể nói anh ta có chút kiến thức.

Nguyên nhân rất đơn giản, kiếp trước Chu Minh An không thể nhúng tay vào loại hình kinh doanh này.

Nếu không đủ các mối quan hệ thì dù có rượu cũng không mang vào được thị trường Nga.

Solo cười nói: "Anh Chu, anh yên tâm, cha con tôi sẽ không bao giờ để anh phải chịu thiệt, chịu khổ."

Trên thị trường rượu của Nga, chỉ cần chủ yếu là vodka thì đó là loại rượu rất rẻ.

Giá của một chai Vodka 300ml ở đây khoảng 20.000 rúp.

Tất nhiên, đây là giá Vodka chất lượng thấp do nước Nga sản xuất.

Nếu chất lượng rượu tốt thì giá ít nhất cũng sẽ tăng gấp đôi, gấp ba.

Lấy rượu bình dân của Trung Quốc làm ví dụ, hương vị chắc chắn tốt hơn loại vodka kém chất lượng này nhiều.

Nếu thật sự có thể cầm đi bán đi, một bình ít nhất sẽ có giá 40,000 rúp.

Solo đã từng uống rượu Trung Quốc trước đó nên có thể phán đoán.

Trên thị trường rượu hiện nay của Trung Quốc, giá xuất xưởng của một chai Mao Đài chỉ khoảng 20 nhân dân tệ.

Rượu nhãn hiệu thông thường thậm chí còn rẻ hơn. Một chai rượu Trung Quốc ví dụ có giá mười đồng có thể bán được ít nhất một trăm đồng ở Nga!

Lần này, chênh lệch giá đã lên tới mười lần! Đây là lợi nhuận khổng lồ!

Điều quan trọng hơn là rượu là sản phẩm tiêu hao, lượng tiêu thụ hàng ngày chắc chắn sẽ không ít.

Nếu chúng ta thực sự mở cửa thị trường rượu ở Nga, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền trong thời gian ngắn.

Chu Minh An biết rõ ràng, nhiều nhất là trong vòng một năm, Nga sẽ bắt đầu hạn chế thị trường rượu.

Nếu bạn muốn kiếm tiền, bây giờ là cơ hội tốt nhất.

"Vậy lần sau tôi sẽ mang một mẻ rượu tới, anh Nikolai và ông Solo, hai người căn cứ vào chất lượng mà định giá giúp tôi." Chu Minh An rất nhanh đưa ra quyết định.

Solo gật đầu: "Đây đương nhiên là tốt nhất. Anh Chu làm việc luôn luôn cân nhắc!"

Chu Minh An không nói thêm gì nữa, trực tiếp cầm ly rượu lên: "Ông Solo, nào, hợp tác vui vẻ!"

“Rất vui được làm việc cùng anh!”