Chương 9. Tiết lộ bí mật (H)

Trương Thành tinh thần hoảng loạn, dự đoán về một tương lai không xa không hề nhẹ nhàng chút nào, nhưng cậu không hề hối hận, cậu yêu người này, thèm khát da thịt người này, mong muốn được người này tàn nhẫn yêu thương.

Trương Dục Quân ôm Trương Thành hướng ra sân sau mà đi. Tứ chi Trương Thành quấn chặt cơ thể cao gầy của nó, y như con khỉ cái bám riết lấy khỉ chúa, gạ gẫm nó giao phối.

Hai mắt Trương Thành đong đầy lệ quang, dáng vẻ cυồиɠ ɖâʍ không biết liêm sỉ, vươn ra đầu lưỡi xinh đẹp, tham lam liếʍ láp mặt Trương Dục Quân, đầu lưỡi nhỏ nhắn lại mềm mại, thẹn thùng chủ động một cách đáng yêu, chỗ này chỗ kia không một nơi nào bỏ sót.

Rõ ràng chỉ vỏn vẹn ba năm, nam nhân này vì cái gì thay đổi chóng mặt đến như vậy, từ một hài tử lạnh toát lầm lì thô lỗ, chớp mắt đã thành con hổ thành niên cao lớn, trên người không chỗ nào không sặc mùi giống đực mạnh mẽ, hoang dã cầm thú. Nói Trương Thành không bị nó hấp dẫn, không bị nó mê luyến đều là láo toét, huống hồ dưới l*и cậu chảy đầy nước da^ʍ vì nó, cậu còn hận không thể biến nam nhân này trong mắt chỉ có mình, đem mình ăn tươi nuốt sống.

Nghĩ một hồi, Trương Thành tự mình dọa mình nứиɠ l*и cực độ, mông nhỏ cong lên cọ cọ dưới dáng Trương Dục Quân, đôi môi không an phận nhào tới môi nó, dâʍ ɭσạи hôn lấy hôn để.

Trương Dục Quân không nghĩ ca ca lại thèm khát nó đến vậy, trong lòng vừa mừng vừa bực, vung tay tát bốp bốp hai cánh mông hư đốn của ca ca.

"Ca ca đĩ thỏa. Đừng nháo."

"Đ...đau.." Trương Thành ấm ức nức nở, môi lập tức rời khỏi Trương Dục Quân, vành mắt cậu đỏ hoe, cắn cắn môi dưới, tủi thân co rúm trong l*иg ngực nó, ngoan ngoãn không dám làm loạn.

Đặt Trương Thành ngồi trên chum nước, Trương Dục Quân nâng lên gương mặt đầy lệ, dịu dàng hôn lên môi cậu một cái.

"Ca ca, lần này có thể sao?"

Ba năm nay ca ca của nó luôn giấu giấu diếm diếm, không cho phép nó cởϊ qυầи lót ca ca, mỗi lần hai anh em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ âu yếm xá© ŧᏂịŧ, trên người ca ca vẫn thủy chung chừa lại một cái qυầи ɭóŧ. Nó hỏi lý do, ca ca chỉ im lặng lắc đầu, sau đó mếu máo thút thít một trận, khiến nó vừa khó hiểu vừa hoang mang, lại khó tránh khỏi mềm lòng.

Nó cũng muốn nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ của ca ca, chạm vào c̠úc̠ Ꮒσα của ca ca. Ca ca với nó đều là nam nhân, khẳng định ©ôи ŧɧịt̠ ca ca cũng sẽ cương cứng giống như nó, nó cũng muốn làm gì đó an ủi ©ôи ŧɧịt̠ của ca ca, ©ôи ŧɧịt̠ bị trướng đau thật sự không dễ chịu chút nào.

Nhưng vì cái gì ca ca không muốn được nó an ủi, cũng không muốn bị nó nhìn thấy. Ba năm nay nó nghĩ muốn nát óc cũng không tài nào hiểu được trong lòng ca ca muốn gì.

Vậy nên lần này nó nhất định phải thuyết phục được ca ca yếu đuối của nó.

"Tiểu Quân." Trương Thành nhìn thẳng vào mắt Trương Dục Quân, lấy hết dũng khí mà nói. "Cơ thể ca ca... không được bình thường."

Trương Dục Quân không hiểu nhìn cậu chằm chằm.

Thời gian trôi qua rất lâu, tưởng chừng như mặt trời có thể nhô cao bất cứ lúc nào, Trương Thành quyết định đứng dậy, hai tay đặt trên ống lưng quần, từ từ cởi xuống.

Trong lúc cởϊ qυầи lót, tay Trương Thành không khống chế được run lợi hại, môi dưới hung hăng cắn bật máu. Đến khi qυầи ɭóŧ hoàn toàn chạm xuống nền đất, cậu nhấc mông ngồi lại trên chum nước, hai cặp đùi trắng như bạch ngọc tách ra thật rộng.

Trương Thành hít sâu một hơi, ở trên mặt tường với tay bật công tắc đèn ngoài sân, phơi bày toàn bộ địa vị quái dị chưa từng thấy.

Gương mặt Trương Dục Quân hiếm khi biểu lộ cảm xúc, giờ phút này cũng không thoát khỏi thất thố, mắt trợn trừng, bị cảnh tượng phía trước dọa khϊếp sợ.

Toàn thân ca ca trắng như tuyết, trơn bóng không một cọng lông nào, nhưng khi qυầи ɭóŧ được bài trừ, vùng tam giác ca ca lại phủ kín lôиɠ ʍυ, ©ôи ŧɧịt̠ ca ca nhỏ đến đáng thương, so với ©ôи ŧɧịt̠ của nó ba năm trước nhiều khi còn nhỏ hơn.

Bất quá, trừ bỏ những thứ này, điều nó sốc hơn chính là, ca ca thế nhưng... còn có thêm một cái âm l*и của đàn bà. Âm l*и này cũng nhỏ không kém ©ôи ŧɧịt̠ non của ca ca, xung quanh mép thịt mọc lưa thưa vài cọng lông l*и, như có như không che đậy mép thịt đỏ hồng.

Ca ca của nó là người song tính!

Khó trách... Khó trách đây là nguyên nhân mụ mụ đối với ca ca luôn lạnh nhạt chán ghét, còn có ... ca ca mỗi lần ôm nó đều luôn miệng nhắc đến l*и da^ʍ. Vào thời điểm đó, nó chỉ đơn giản nghĩ ca ca bản chất dâʍ đãиɠ, tâm trạng hưng phấn nên buộc miệng kêu da^ʍ.

Hóa ra từ đầu đến cuối, tất thảy đều chỉ là suy nghĩ ngây thơ của nó.

"Tiểu... tiểu Quân." Trương Thành chưa từng thấy qua biểu cảm khϊếp sợ đến vậy của Trương Dục Quân, ngực như bị một vật nặng đè ép không thở nổi, ngay bây giờ cậu thật sự rất sợ hãi, sợ hãi tiểu Quân đối với cậu chỉ có ghét bỏ.

Trương Thành suy sụp ngã rạp xuống đất, hai tay liều mạng kéo áo che lấy hạ thể, trong lòng thống khổ khóc thảm thiết.

Biết trước sớm muộn sẽ nhận kết quả như vậy, chính mình vì cái gì muốn đem bí mật nói cho em ấy? Vì cái gì không chịu đựng lâu hơn một chút, hoặc là dứt khoát từ chối giống như trước đây?

Là vì không muốn lừa gạt em ấy? Không nỡ nhìn thấy em ấy chịu thiệt thòi hay sao?

Trương Thành, ngươi rốt cuộc đối với đệ đệ ruột của mình là loại tình cảm thế nào đây?

Trương Dục Quân khϊếp sợ gần nửa ngày trời, nghe thấy tiếng khóc thê lương của Trương Thành, đầu óc lập tức thanh tỉnh trở về thực tại.

Ca ca từ lúc nào đã quỳ rạp dưới chân nó, khóc đến lê hoa đái vũ, âm thanh bất lực muôn vàn thống khổ, khiến cho người khác nghe qua phải tim đau ngực nhói.

"Ca ca." Trương Dục Quân quỳ xuống, hai tay nâng gương mặt Trương Thành, lau nước mắt cho cậu.

"Đừng ghét bỏ ca ca.... đừng rời bỏ ta..."

Ca ca chỉ có một mình em, chỉ duy nhất một mình em.

Trương Thành mặc kệ tôn nghiêm đàn ông, đem hết thảy ủy khuất cùng thống khổ, túm lấy quần Trương Dục Quân mà van xin, mỗi một chữ phát ra gần như đều muốn hết hơi, thực sự là khóc đến thảm.

Nhìn Trương Thành khổ sở yếu ớt, Trương Dục Quân tim đau như cắt. Ca ca từ nhỏ phải mang cơ thể dị dạng bên mình, không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ, chán ghét cùng khinh miệt từ mụ mụ, cha lại không từ thú tính mà tàn bạo đánh ca ca.

Ngược lại, bản thân mình sinh ra cơ thể đã lành mạnh, một chút đòn roi đối với nó chỉ là ruồi muỗi, vậy nhưng ca ca thân thể gầy yếu vẫn bất chấp liều mạng, bảo vệ chiếu cố cho nó.

"Thực xin lỗi." Trương Dục Quân đau lòng ôm lấy Trương Thành. "Ca ca vất vả rồi."

Nghe được câu này, Trương Thành vùi đầu càng sâu trong ngực Trương Dục Quân, cất tiếng khóc thất thanh.

Mắt Trương Dục Quân nhắm nghiền, tay ôm Trương Thành chặt chẽ không buông, chỉ ước bản thân có thể móc lấy trái tim yếu đuối của ca ca, đem bớt những điều thống khổ của ca ca chia sẻ một nửa cho nó.

Hôm nay Trương Thành đã khóc quá nhiều, trận khóc này còn hao tổn không ít năng lượng của cậu, thân thể bắt đầu suy yếu dần, tiếng khóc chuyển sang nức nở nhỏ vụn, rồi từ từ ngất lịm trong ngực Trương Dục Quân.

"Ca ca?"

Trương Dục Quân nhìn xuống ngực mình kiểm tra, phát hiện Trương Thành đã ngất xỉu, lông mi vẫn còn lưu giữ vài hạt thủy quang chưa chịu rơi xuống.

Nó cúi thấp đầu, môi nhẹ hôn đôi mắt khóc sưng của cậu, liếʍ đi nước mắt nhu nhược, hy vọng ca ca từ nay về sau sẽ không vì ủy khuất cơ thể chính mình mà khóc lóc.

Điều chỉnh tư thế ngồi thật thoải mái, Trương Dục Quân ôm trọn cơ thể Trương Thành, lưng dựa vào tường, bộ dạng khoan thai ngắm nhìn gương mặt ca ca trong gang tấc.

Lịch trình học sơ trung quá dày đặc, hơn nữa thi thoảng phải tới trường đấu huấn luyện của bác trai Hàn Cửu đào tạo kỹ năng, thời gian bên cạnh ca ca suốt một năm nay thật quá ít ỏi, trí nhớ một vài hình ảnh về ca ca của ba năm trước cũng đã dần mờ nhạt.

Hiện tại được gần gũi Trương Thành, Trương Dục Quân phát hiện ra một điều. Ca ca của nó lớn lên thật xinh đẹp. Ca ca không hề giống cha thô thiển cứng cáp, mình đồng da sắt, càng không giống mụ mụ quốc sắc thiên hương, uyển chuyển thướt tha. Vẻ đẹp ca ca dịu dàng và hiền lành, đôi mắt vừa thanh thuần vừa thoát tục, nhưng cũng thật yếu đuối, thật e lệ, chọc người khác muốn hung hăng bắt nạt cùng chà đạp, lại đồng thời muốn hảo hảo yêu thương, bảo vệ.

Ca ca dường như đã cao hơn, chân tay mềm mại thon dài, đại khái chắc cũng gần một mét bảy, ở độ tuổi mười sáu thì không đến nỗi nào, khẳng định vài năm sau ít nhiều sẽ còn cao nữa, vậy mà vì cái gì ở bên cạnh mình, nhìn thế nào cũng trông như một con thỏ nhỏ, thiếu điều muốn bỏ vừa trong túi áo của nó luôn.

Ai, đến bây giờ nó vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu được, ca ca của nó là người song tính.

Trương Dục Quân ngồi được một lúc, hai mắt ngoài ý muốn dời xuống phía dưới, ngay tại dưới háng Trương Thành mà chằm chằm nhìn, rồi lần lượt đi xuống cặp đùi ngọc ngà của cậu.

Dáng người Trương Thành thoạt nhìn thon gầy, nhưng bắp đùi lại đầy đặn da thịt, bóng loáng không khác gì cặp mông của cậu, cẳng chân gọn gàng mảnh khảnh, bàn chân trắng trẻo, xương cốt tinh tế, mười đầu ngón chân có màu hồng phấn như đệm chân mèo.

Trương Dục Quân nuốt ực nước miếng. Nó không ngờ ca ca lớn lên lại ngon lành tới vậy.

Trương Dục Quân nhịn hết nổi, nâng hai chân Trương Thành lên cao, bàn tay hung hăng sờ mó bắp đùi trơn mịn của Trương Thành. Tay nó lớn lên thô ráp, da dẻ chai sần, lần đầu chạm vào da thịt mềm mại, xúc cảm mát lạnh truyền đến, khiến toàn thân nó nổi hết da gà, con mắt nó nóng như lửa đốt, ngắm nghía thân thể Trương Thành với ánh nhìn tà da^ʍ, tay nó tăng lực đạo, tiếp tục sờ bên trong lẫn bên ngoài, sờ phía trên rồi lại xuống dưới.

Thật con mẹ nó quá ngon quá sướиɠ!

Lúc Trương Dục Quân đi vào giữa hai bắp đùi Trương Thành, vô tình bị lớp lôиɠ ʍυ đen dày làm cho ngứa ngáy. Nó thở hì hục, tay mạnh mẽ túm lấy ©ôи ŧɧịt̠ mềm nhũn, không chút lưu tình bóp nắn.

Trần đời chưa bao giờ thấy nam nhân nào sở hữu ©ôи ŧɧịt̠ bé tí như vậy, khó trách phía dưới còn không mọc nổi hai hòn trứng dái. Trương Dục Quân trong đầu cảm thán, bàn tay thô bạo đem bé ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xinh của Trương Thành nhào nặn đủ loại hình thù.

"Ưʍ..." Một tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ truyền đến. Trương Dục Quân quay đầu, phát hiện gương mặt trắng nõn của ca ca hơi nheo lại, dường như đã ý thức được cơ thể mình đang bị hung hăng xâm phạm.

Vì vậy, Trương Dục Quân càng được nước lấn tới, toàn thân nó phát cuồng như đĩ đực động dục, đem áo sơ mi cũ nát của Trương Thành kéo phanh sang hai bên.

Tâm trí nó đờ đẫn. L*иg ngực ca ca trắng như tơ lụa lõα ɭồ, hai bầu vυ" không phẳng lì mà hơi hơi nhô cao, đầy đặn thịt thà mọng nước, núʍ ѵú vẫn như trong trí nhớ hồng hào non nớt, nhưng so với ba năm trước thậm chí còn đẹp hơn, to hơn, quyến rũ mê hồn.

"Hừm!" Trương Dục Quân thở gấp gáp, gầm gừ như hổ đói, nó há miệng to hết cỡ, chôn đầu vào ngực Trương Thành điên cuồng bú ɭϊếʍ, đầu lưỡi nó thè ra, hung ác gảy núʍ ѵú cậu, núʍ ѵú bị chà đạp bỗng chốc liền cương cứng, nở to hơn lúc ban đầu.

"Ưʍ... ư~" Trong mơ, Trương Thành có cảm giác núʍ ѵú đang bị một người tàn nhẫn bú ɭϊếʍ, môi cậu mấp máy khẽ kêu, miệng sung sướиɠ rên ư ử, hai mắt vẫn thủy chung không chịu mở, tựa hồ e sợ rằng khi tỉnh giấc thì cơn cực khoái này sẽ không còn nữa.

Trong khi Trương Thành đang sảng tê dại, thì Trương Dục Quân bên này lại hết sức bận rộn, ở trên miệng nó ngấu nghiến bú ɭϊếʍ bầu ngực Trương Thành, ở dưới tay nó xoa bóp ©ôи ŧɧịt̠ phình to của cậu, đem cơ thể cậu phát da^ʍ thành đĩ cái, nước l*и dưới háng tuôn ào ạt như suối.

Trương Dục Quân cảm giác ngón tay mình ươn ướt, không khỏi cúi đầu nhìn, âm l*и của ca ca ngay lúc này toàn là nước da^ʍ, tưới ướt lông l*и lẫn lôиɠ ʍυ. Nó tò mò thò tay xuống dưới, l*и da^ʍ ca ca thải đầy dịch nhờn nhớp nháp, sợi ngắn sợi dài cuốn quanh ngón tay của nó.

Ngón giữa Trương Dục Quân dùng lực thật mạnh, chọc ngoáy hai bên mép l*и Trương Thành, lập tức từ bên trong lỗ l*и tưới thêm một đợt nước da^ʍ. Dưới lực đạo tàn bạo của nó, l*и nước kêu vang òm ọp không ngừng, thậm chí xuất hiện mấy giọt bong bóng nổ tí tách, nhìn kiểu gì cũng thấy l*и nhỏ đang thèm khát bị ȶᏂασ đến cỡ nào.

"Đĩ da^ʍ!" Trương Dục Quân phẫn nộ chửi rống, trán mọc đầy gân xanh, nó phát điên bẻ hai chân Trương Thành, hai ngón tay cùng một lúc đâm phọt vào lỗ l*и đang phát da^ʍ, tốc độ nhanh một cách phi thường hung hăng nắc mạnh âʍ đa͙σ của cậu.

"Ư...A! AA...! Ưm!"

Sự xâm phạm hung ác khiến cho Trương Thành lập tức trợn to mắt thanh tỉnh, miệng vừa rên la chưa bao lâu đã bị môi lưỡi của Trương Dục Quân thô bạo chặn lại.

Đôi mắt Trương Thành phiếm đầy lệ quang, cánh tay yếu ớt bám lấy Trương Dục Quân, hai chân trắng nõn không cách nào khép lại, run giật giật mặc cho l*и non đang bị ngón tay thô to độc ác cưỡиɠ ɧϊếp.

Lỗ l*и Trương Thành chưa phát triển hoàn toàn, bên trong cực kỳ nhỏ hẹp, ngón tay Trương Dục Quân nhét vào đã bị thịt thà xung quanh ép chặt. Mà Trương Dục Quân nào có chịu thua, nó đem hai ngón tay chai sần đâm vào hết cỡ, sâu trong tận cùng của vách l*и, tốc độ kinh khủng chưa từng thấy thọc nát l*и non của Trương Thành.

Âm l*и Trương Thành không khác gì máy ép sinh tố, vừa nuốt chửng ngón tay Trương Dục Quân vừa hì hục ép ra nước da^ʍ, nước nôi tanh tưởi văng phọt phọt tung tóe khắp nơi.

"Con mẹ nó sao lại nhiều nước thế này!" Môi vừa tách ra, Trương Dục Quân đã nổi điên hướng Trương Thành hung dữ mắng, ngón tay ở bên trong càng dùng sức nắc phập phập vào trong lỗ l*и, đem tay nó ướt nhẹp từ đầu tới cuối.

"Ư.. A! Tiểu Quân... đừng mà... quá nhanh... em...ngón tay... thật độc ác... Ca ca không chịu được.. A...a a!"

Trương Thành túm chặt cổ áo Trương Dục Quân, nước mắt sinh lý chảy ướt đầy mặt, miệng tận lực kìm nén âm lượng rêи ɾỉ của chính mình, nhu nhược yếu đuối nhìn nó mà khóc lóc.

Mà đối với Trương Dục Quân, biểu cảm trên mặt lúc này của Trương Thành chỉ có da^ʍ lại càng da^ʍ, nhiều khi hận không thể trực tiếp nhào vào người nó cầu xin được đυ. ȶᏂασ.

"Phải không?" Cổ họng Trương Dục Quân phảng phất truyền ra tiếng cười trào phúng, nó nhìn cậu hung ác, không hề báo trước tiếp tục nhét thêm một ngón thứ ba, ba ngón tay như súng cường lực bắn phành phạch giã nát thịt l*и của con đĩ cái.

"MMM!" Hai mắt Trương Thành trợn trắng, miệng muốn hét thật to, lại ý thức hiện tại đã là khuya muộn, cha và mụ mụ còn đang ngủ trong phòng, cậu chật vật kéo lấy áo Trương Dục Quân, đem hai hàm răng cắn chặt, không cho phép bất cứ âm thanh nào phát ra.

Thật đau! Nhưng cũng thật sướиɠ! Tiểu Quân sao có thể lợi hại như vậy!

Trương Thành khóc lóc thảm thiết, hai bắp đùi trắng ngọc run như điện giật không tài nào dừng lại, mười đầu ngón chân cậu cuộn tròn, cơ thể quằn quại uốn éo trông không khác gì con tôm đang bị luộc chín.

Trương Dục Quân nhìn ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đang rỉ nước của Trương Thành, hai mắt nó đỏ ngầu, ngón tay lập tức gia tăng tốc độ, ngang ngược chọc ngoáy tận sâu bên trong, vách thịt bốn phía bị nó tàn nhẫn chà đạp không chút thương tiếc.

Trương Thành cảm giác như lỗ l*и nhu nhược của mình sắp hỏng đến nơi rồi, vừa nóng vừa rát vừa thoải mái mê hồn.

Chỉ ba ngón tay của Trương Dục Quân đã khiến toàn thân Trương Thành thần hồn điên đảo, không bao lâu sau, cậu đột nhiên kéo mạnh áo nó, hai bắp đùi co rúm lại.

Trương Dục Quân biết Trương Thành sắp đạt đến cao trào, nó tiếp tục nắc thêm vài cú điên cuồng, đến khi ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xinh bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, tùy tiện vài giọt còn bắn lên mặt của nó.

"Oaa!" Trương Thành bị móc l*и sướиɠ đến dục tiên dục tử, khóc to trong ngực Trương Dục Quân, ngực cậu ưỡn cao hết cỡ, lỗ l*и như vòi phun nước phun xì xì ra da^ʍ thuỷ, mùi tanh hôi nước l*и ngào ngạt tỏa ra tứ phía.

Trương Dục Quân rút ba ngón tay ra, ba đầu ngón tay của nó bị nước l*и tưới ướt đến nỗi da thịt nhăn nhúm lại.

"Da^ʍ tiện! Nếm thử nước l*и của mình đi."

Trương Dục Quân gằn giọng mắng thô tục, đem ba đầu ngón tay dính dịch nhờn cho vào miệng hung hăng liếʍ. Rồi nó thô bạo bóp lấy cằm Trương Thành, cúi thấp đầu ngấu nghiến lưỡi cậu.

Hương vị tanh ngọt từ lỗ l*и lập tức xông lên. Trương Thành xấu hổ ôm lấy cổ nó, đầu lưỡi rụt rè vươn ra, cùng đầu lưỡi Trương Dục Quân quấn quít thưởng thức mỹ vị của chính mình.