Chương 8. Bức thư tình

Gần đây Trương Dục Quân cao hơn rồi thì phải, Trương Thành phát giác được điều này trong lúc dọn dẹp bàn học của nó. Sách vở từ lúc nào luôn được đặt ở nơi cao nhất, ghế nhựa cũng bị nó nhét thêm bốn miếng gỗ sồi ngay dưới chân đế, làm cho Trương Thành trèo lên nhất thời không để ý, thiếu chút nữa là té ngã.

Nhìn thời gian biểu dán trên tường chi chít mấy dòng chữ, Trương Thành không khỏi lo lắng, tiếng thở dài thê lương vang vọng ngoài hành lang bếp không dứt.

Thành tích tốt là đủ rồi, hà cớ gì phải dốc sức học cho thật xuất sắc, tiến vào một trường sơ trung* có tiếng như thế, không những đường xá xa xôi, chương trình học thì dày đặc vừa vất vả.

*Sơ trung: Trung học cơ sở(lớp 7-lớp 9)

Trương Thành buồn rầu ngồi xuống ghế, khó trách một năm này tiểu Quân rất ít khi ở nhà, hỏi đến thì trả lời phải cùng bạn học họp nhóm tới tối, lại phiền đường xá xa xôi buộc nó phải lưu lại trường, tùy tiện sẽ ngủ qua đêm nhà một người bạn.

Tính đi tính lại, Trương Dục Quân cũng đã hai tháng chưa có về nhà.

Không biết là lần thứ mấy, Trương Thành lật ra cuốn vở ghi chép Ngữ Văn học kỳ trước của Trương Dục Quân, khóe miệng khẽ câu lên. Đứa nhỏ này, học tập thì rõ xuất sắc, mà chữ nghĩa thì ... cẩu thả quá mức. Dù từ nhỏ phải nghỉ học sớm, hệ thống mặt chữ trong trí nhớ đã không còn nhiều, nhưng Trương Thành vẫn nhìn ra được, cậu tự hỏi giáo viên làm cách nào có thể đọc được mấy dòng chữ này của nó nữa.

Kể từ ngày mở màn nụ hôn kia, khoảng cách giữa hai huynh đệ đã thu hẹp hơn một bước. Thỉnh thoảng được riêng tư bên cạnh nhau, Trương Dục Quân sẽ cùng Trương Thành ôm hôn ngấu nghiến, liền sau đó thân mật làm ra chuyện xấu hổ kia.

Sau khi Trương Dục Quân lên sơ trung, thời gian nghỉ ngơi có hạn. Trương Thành càng bận rộn hơn, học phí cùng một số tiền phụ trợ khác phục vụ cho học tập của Trương Dục Quân trở nên đắt đỏ, buộc cậu một ngày phải làm hai công đôi việc: sáng sớm thì ra chợ Cao Minh bán rau, đến trưa thì đi làm công cho một hộ gia đình theo nghề đan lát ở thôn Trà Giác, tầm chín giờ tối mới được trở về nhà. Hai anh em từ đó trở đi trừ bỏ hôn môi thì không còn làm gì khác.

Lần đó ở chợ Cao Minh cùng Trương Dục Quân hứa hẹn, Trương Thành cho rằng nó còn nhỏ, hiếu kì cuộc sống thành thị nên nhất thời buộc miệng, đâu có ngờ nó thực sự nghiêm túc đến vậy. Vì thế bản thân Trương Thành càng vì sự quyết tâm của Trương Dục Quân mà chăm chỉ gấp đôi, nó thức cậu cũng thức, nó ngủ thì cậu càng phải thức, cậu không muốn ca ca trong mắt của nó chỉ là một tên phế vật vô dụng.

Đang nghĩ ngợi, Trương Thành khép cuốn vở Ngữ Văn của Trương Dục Quân định đặt về chỗ cũ thì một phong thư kẹp ở cuối trang đánh rơi xuống đất.

Trương Thành trước đây chưa từng thấy qua nó. Có lẽ vì nhiều lần mở qua cuốn vở này, khiến cho phong thư kia vốn dĩ rất kín đáo đã tự giác xuất ra.

Phong thư có màu vàng lúa, trang trí vô cùng bắt mắt, trên mặt giấy còn đính một bông lúa giả đã bị ép hư. Trương Thành nhặt phong thư lên, ngửi thấy mùi phấn cỏ hoa nhẹ nhàng, loại mùi hương này thông thường chỉ có con gái mới sử dụng.

Trương Thành biết, đây là một bức thư tình.

Một bức thư tình được kẹp bên trong cuốn vở, hơn nữa còn là vở ghi chép Văn học, cho thấy chủ nhân nhận được lá thư phải tinh tế và cẩn thận đến mức nào, lá thư này đối với người ấy quan trọng ra sao.

Trương Thành chợt nhớ ra, Trương Dục Quân từng đề cập với cậu một người bạn mà nó thường xuyên ở nhờ qua đêm.

Nghĩ đi nghĩ lại, kể từ khi học lên sơ trung đến nay, Trương Thành lần đầu được nghe Trương Dục Quân nhắc đến bằng hữu. Mà vị bằng hữu này... phải chăng cũng chính là người viết thư cho nó?

Ánh mắt Trương Thành suy sụp, liếc nhìn xuống bức phong thư nằm trong tay mình.

Nguyên lai... Tiểu Quân của ta đã biết yêu rồi.

Trương Thành cầm phong thư ngồi thẫn thờ, không biết đang thất thần cái gì. Rất lâu sau đó, cậu giật mình bừng tỉnh đại ngộ, là thanh âm của Trương Dục Quân đã kéo cậu trở về.

"Ca ca?"

Người đang gọi chính là đệ đệ ruột mà cậu ngày đêm tưởng nhớ, người mà cậu sẵn sàng làm mọi thứ vì nó, yêu thương và chăm sóc cho nó.

Hai tháng chờ đợi. Ca ca cuối cùng cũng được nhìn thấy em.

"Thực... thực xin lỗi. Ca ca chỉ là vô tình nhặt được... ta không có mở ra đọc thư của em."

Trương Thành đối với người kia suốt hai tháng nay lòng luôn nhung nhớ khôn xiết, nhìn thấy nó trở về, lẽ ra phải nhào tới ôm lấy nó, hôn môi nó, nói rằng rất nhớ nó.

Nhưng cậu đã không làm vậy, vừa mở miệng câu đầu tiên liền nói xin lỗi, kế tiếp thì giải thích chuyện mình cầm lá thư cho nó nghe, hết thảy đều không giống lắm bộ dạng ca ca của mọi khi.

Trương Thành đem phong thư trả về vị trí cũ, cầm cuốn vở Ngữ Văn của Trương Dục Quân định cất đi.

Đột nhiên, cổ tay mảnh khảnh bị hung hăng kéo, đem cơ thể Trương Thành thuận theo mà xoay qua, lập tức thấy rõ người đang ở trước mặt là Trương Dục Quân mười ba tuổi.

Gương mặt bầu bĩnh trẻ con những năm gần đây đã thay đổi hoàn toàn.

Khung xương phát triển, làm cho hai bên sườn mặt của nó trở nên góc cạnh, sống mũi nhô cao kéo theo đôi mắt trũng sâu với đôi mày kiếm, chính giữa nhân trung vẽ ra một đường râu kẽm non nớt mờ nhạt.

Trương Dục Quân đang trong thời kỳ đầu dậy thì của thanh thiếu niên, vóc dáng cao lớn hơn rất nhiều, sắc âm cũng trầm xuống một bậc, mà làn da ngăm đen cùng cặp mắt u ám không đổi của nó, hai khuyết điểm này lại vô tình khiến nó sở hữu vẻ ngoài hiếm thấy ở thôn Thanh Kiều: hoang dã và nồng đậm tính khí giống đực.

Trương Thành đứng sát Trương Dục Quân giờ phút này tựa như một con thỏ nhỏ, yếu ớt vô năng. Ngay khi bốn mắt tương giao, cậu nhận ra ánh mắt kia đang nhìn mình với vô vàn biểu ý, khó tin, phẫn nộ, hoang mang, cuối cùng vẫn là sự trống rỗng.

"Ca ca vì cái gì hướng ta xin lỗi?"

Ca ca chưa bao giờ nói điều này với nó. Ca ca cũng chưa bao giờ nhìn nó bằng ánh mắt bi thương như vậy.

"Ca ca sợ em nổi giận."

Hai tháng không gặp, Trương Thành cuối cùng minh bạch, thì ra tiểu Quân lớn lên dễ nhìn đến thế, khó trách có một cô gái sẽ không từ bất kỳ mặt mũi chủ động viết thư cho em ấy.

"Tiểu Quân về nhà rồi, có cảm thấy đói bụng không, ca ca nấu món em thích ăn nhất nhé."

Thấy Trương Dục Quân nhìn mình chằm chằm, cậu tiếp tục nói: "Cha và mụ mụ đã ngủ lâu rồi, không cần lo lắng sẽ đánh thức họ."

Trương Thành có lẽ không nhận thức được, từ lúc Trương Dục Quân xuất hiện, mỗi một chữ cậu phun ra đều đi kèm hai hàng nước mắt chảy dài, biểu cảm trên mặt có bao nhiêu thống khổ, âm thanh chan chứa bao nhiêu sự tuyệt vọng.

Vì cái gì một cô gái gửi thư tình cho tiểu Quân lại khiến cậu để ý nhiều đến vậy?

Vì cái gì cho rằng tiểu Quân có bạn gái sẽ khiến cậu thương tâm như thế?

Không phải trước đây chính mình từng hy vọng, tiểu Quân sau khi trưởng thành sẽ lấy vợ, kết hôn, lập gia đình hay sao?

Vậy thì, bắt đầu từ lúc nào bản thân trở nên thực ích kỉ? Không mong đợi nó học thật xuất sắc, không mong đợi nó sẽ được một trường học danh tiếng đánh giá cao, cũng không quá đặt kỳ vọng nó sẽ đậu một trường đại học, chỉ muốn được mỗi ngày yên bình bên cạnh nó, chiếu cố nó, như vậy đã quá hạnh phúc rồi.

Nhưng tất thảy những điều này cũng chỉ là cậu đơn phương suy nghĩ, tiểu Quân quyết định thế nào, dự tính ra sao đều không đến lượt cậu quản.

Cặp mắt đen huyền vẫn như xưa trống rỗng, quạnh quẽ không có nửa hình bóng của mình, Trương Thành vô pháp mặc cho tuyến lệ tiếp tục chảy xuống, thanh âm khống chế không được mà nghẹn ngào khóc.

"Thực xin lỗi... Là ca ca ích kỉ, tiểu Quân đừng rời đi ta, đừng không để ý đến ta... ta thực sự rất nhớ em..."

Oang!

Trương Dục Quân hô hấp dồn dập, bằng một sức mạnh dọa người, hung hăng ném Trương Thành vào chân tường, lại trong vòng nửa giây đó bị chính sự thô bạo của mình sững sờ, nó chống tay ra sau, kịp thời đỡ lấy gáy cậu an toàn trong vòng tay mình.

Đầu Trương Thành vô cùng choáng váng, kinh sợ nức nở một tiếng. Một nụ hôn điên loạn từ phía Trương Dục Quân đáp xuống môi cậu, nó hôn cậu ngấu nghiến, đem môi thịt cả hai phát tiết một trận.

Mùi hương này, tư vị này, đã lâu rồi mới cảm nhận được rõ ràng, chỉ có một điểm khác là, nụ hôn của Trương Dục Quân dường như đã có kỹ xảo hơn, có trình tự hơn, cơ hồ với nó loại chuyện này đã chuyên nghiệp hơn rất nhiều lần.

Trương Thành trong đầu sợ hãi nghĩ, trái tim không cách nào nhói đau, tay đặt trước ngực Trương Dục Quân, liều mạng muốn né tránh.

"T..tiểu Quân... đừng... không muốn."

Sóng não Trương Dục Quân giật giật, hai mắt không thể tin trừng mở, nhìn người dưới thân đang run rẩy không ngừng.

Ca ca đang phản kháng nó?

"Ca ca?"

Môi Trương Thành bị thô bạo hôn đến sưng đỏ, trên dưới đều ẩm ướt nước miếng của Trương Dục Quân. Toàn thân cậu co rúm lại, nước mắt trên mặt chảy đầm đìa.

"Nhìn ta." Trương Dục Quân ôm hai cánh tay cậu, ngữ điệu âm trầm cứng rắn.

Trương Thành thật sự nghe lời, giương tròng mắt ướt đẫm nhìn nó.

"Vì cái gì khóc? Vì cái gì từ chối ta hôn môi?"

"Ca ca..." Trương Thành ủy khuất cúi đầu, nặng nề rặng từng chữ: "Tiểu Quân có phải hay không.... từng hôn qua người khác?"

Nói xong liền cảm thấy hối hận, Trương Thành trong lòng khổ sở. Tiểu Quân vất vả học hành xa xôi, về nhà lại chứng kiến một ca ca hồ nháo như vậy, khẳng định sẽ nghĩ cậu thật vô lý thật ích kỷ, một ca ca vô dụng hết sức phiền toái.

Bên này Trương Thành đa sầu đa cảm, bên kia Trương Dục Quân thì ngỡ ngàng, ánh mắt hiện lên một tia sáng tỏ.

Bóng đen cao gầy ở trước mắt rời đi, trái tim Trương Thành lạnh lẽo, cơ thể gần như sụp đổ hoàn toàn.

Lúc này, một bàn tay thon dài bất chợt vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang co giật của cậu. Trương Thành sợ hãi ngẩng đầu, thấy được cặp mắt sâu thẳm kia phản xạ hình ảnh của mình, thật đỗi dịu dàng.

Da thịt Trương Dục Quân thô ráp, xương năm ngón tay phát triển thon dài, lòng bàn tay rộng lớn, ôm trọn toàn bộ bàn tay gầy mảnh của Trương Thành.

Trương Thành yếu mềm dựa sát vào nó, khóe mắt đình chỉ tích tụ lệ quang, đem mười đầu ngón tay khít chặt không chút kẽ hở, ngoan ngoãn theo nó tới chỗ bàn học.

Trương Thành đứng một bên rụt rè nhìn, Trương Dục Quân vẫn không buông tay cậu, tay kia mở cuốn vở ghi chép Ngữ Văn của mình, lấy phong thư màu vàng lúa ra.

"Ca ca thực sự chưa đọc qua?"

Không hiểu nguyên nhân tại sao tiểu Quân hỏi mình một câu như vậy. Trương Thành nội tâm có chút khẩn trương, hướng nó thành thật gật đầu.

Trương Dục Quân xuất ra phong thư, mặt giấy hiện lên những dòng chữ nằm san sát nhau, thấy rõ nét bút nghuệch ngoạc, chữ to chữ nhỏ, hàng trên thì thẳng, hàng dưới xiên xiên vẹo vẹo. Tóm lại, không cần biết nội dung bức thư là gì, nội nhìn qua mặt chữ cẩu thả thế này, người không được học hành đàng hoàng như Trương Thành cũng không tài nào ngấm nổi.

"Đây... đây là?"

Đây là chữ của Tiểu Quân!

"Ca ca đọc đi." Trương Dục Quân cầm lá thư đưa cho Trương Thành.

Trương Thành bối rối nhìn nó, đôi mắt thoắt ẩn thoắt hiện lóe lên một tia hoảng sợ, chậm chạp lướt qua từng dòng chữ một.

Chữ này là gì, câu này nghĩa là sao, đại khái cậu nhìn cả chục lần cũng không hiểu.

"Tiểu Quân." Trương Thành nao núng gọi một tiếng. "Ca ca đọc không hiểu."

Trương Dục Quân nghe xong, lông mi hơi giật giật, hận không thể đâm đầu vào tường. Trương Thành phát hiện hai lỗ tai nó đỏ lên, sau đó đem phong thư trên tay cậu giật về, ngữ khí không tình nguyện hỏi: "Thật sự khó đọc đến vậy?"

Trương Thành ngây ngốc ngẩng đầu. Nhưng một câu sau đó của Trương Dục Quân đã nằm ngoài dự đoán của cậu.

"Là ta viết tặng ca ca."

"Cái gì?" Trương Thành còn nghĩ mình đang nghe nhầm. "Em... em viết thư cho ta?"

Không phải lá thư của người khác, càng không phải của một cô gái nào.

Trương Thành a Trương Thành, suốt nửa canh giờ ngươi đã suy diễn thành cái dạng gì thế này?

Nhìn vẻ mặt đơn thuần của Trương Thành, Trương Dục Quân có chút buồn bực đem lá thư vò trong lòng bàn tay.

Nếu không phải do chữ viết quá xấu, phong thư này kỳ thực đã sớm nằm trong tay ca ca của nó.

Trương Dục Quân nhớ lại thời điểm vừa hoàn thiện xong bức thư, tên Hàn Cửu hươu cao cổ không biết từ phương nào đột nhiên xuất hiện, giật lấy lá thư của nó. Chữ còn chưa đọc, tên hươu cao cổ đã lăn ra bàn ôm bụng cười nghiêng ngả, nói cái gì mà chữ viết của nó còn xấu hơn c̠úc̠ Ꮒσα gà, chung quy hoàn toàn không chừa cho nó miếng mặt mũi nào.

Kết quả là bức thư xấu số kia bị nó ém mãi trong cuốn vở ghi chép Văn học, nghĩ thế nào cũng không muốn lấy ra, không ngờ hôm nay lại vô duyên vô cớ bị ca ca phát hiện, còn hiểu lầm thành người khác viết thư cho nó.

"Chậm đã." Mắt thấy Trương Dục Quân muốn đem lá thư vứt đi, Trương Thành gấp gáp chồm người qua lấy về. "Ca ca không biết lá thư này là của em viết cho ta... ta... ta muốn giữ nó."

Nói xong, tay Trương Thành cẩn thận san phẳng lại mặt giấy, mấy cọng lúa bị Trương Dục Quân vò gãy thì bẻ ngược thẳng lên, nghĩ sợ không có tác dụng, cậu chạy tới chỗ đặt nồi cơm điện, bóc mấy hạt cơm đã chín đính cho thật chặt, đảm bảo mấy cọng lúa méo mó kia không rơi ra ngoài trong lòng mới an tâm.

Trương Dục Quân nhìn cậu ngây dại, bức thư mà nó ngàn vạn lần không muốn tái nhìn thấy, giờ đây được ca ca cư nhiên xem như trân bảo quý giá, từng li từng tấc ôm vào trong ngực, hai mắt long lanh của ca ca cong lên một đường bán nguyệt, cười rộ lên trông thật xinh đẹp, cũng thật ngốc nghếch.

"A!"

Một cánh tay hữu lực từ phía sau ôm chặt lấy Trương Thành, đem cơ thể mỏng manh của cậu nằm gọn dưới vòng tay rắn chắc. Trương Thành giật mình ngoái cổ ra sau, lập tức nhận được một nụ hôn cuồng dã từ Trương Dục Quân.

"Ưʍ...ha." Trương Thành thẹn thùng khép lại hai mắt, há miệng chào đón đầu lưỡi đang khẩn trương muốn làm loạn của nó.

Tay Trương Dục Quân kìm chặt hàm răng Trương Thành, miệng lưỡi thô bạo mυ"ŧ mát hai cánh môi non mềm của ca ca, đầu lưỡi tiếp tục vói sâu vào bên trong, mặc kệ kỹ xảo mà đảo điên quấn lấy lưỡi ca ca, xem đầu lưỡi ca ca như mồi nhỏ sắp bị lên thớt, chơi trò đuổi bắt tàn ác.

"Hức...ô.." Hàm Trương Thành bị hung hăng siết chặt, bên trong miệng không có chỗ nào không bị hung hăng cưỡng bức, miệng cậu vừa rêи ɾỉ vừa ủy khuất nức nở, năm đầu ngón tay trắng hồng bám lấy cánh tay thô ráp ôm trước ngực mình, vô tình mà lại hữu tình tăng tính bạo ngược trong máu Trương Dục Quân.

"A... Đừng mà...Ưm~!"

Môi vừa giải thoát chưa bao lâu, Trương Dục Quân điên cuồng xoay người Trương Thành, đem ca ca nhu nhược mặt đối mặt với nó, cánh tay sắt đá niết mạnh eo cậu, rồi như một con hổ đực đói khát, đầu lưỡi loạn liếʍ khắp gương mặt ca ca của nó.

Trương Dục Quân của bây giờ đã là mười ba tuổi, trải qua vô số lần huấn luyện, tham gia thể thao cùng hoạt động cao cường, không giống ca ca mỗi ngày chỉ biết bận rộn tay chân ngoài chợ và trong xưởng làm công, vóc dáng Trương Dục Quân đã sớm cao hơn ca ca của nó, thậm chí còn chênh lệch đến tận tám phân. Cảm giác ca ca thân yêu thân thể nằm gọn trong vòng tay mình, yếu đuối lại hư nhược, trái tim nó loạn nhịp muốn nổ tung, máu huyết dâng trào khắp người, tâm hồn lẫn thể xác đều mang theo một loại khao khát: chiếm đoạt ca ca, lăng nhục ca ca, xâm phạm ca ca, yêu thương ca ca, biến ca ca chỉ thuộc về một mình mình.

"Ta nhớ ca ca. Nhớ phát điên." Trương Dục Quân thở hổn hển, nói xong lại tiếp tục hướng xuống môi Trương Thành, hôn ngấu nghiến như một con ma đói, nước miếng nước nôi chóp chép chảy đầy cằm, miệng gầm gừ kêu một cách dâʍ ɖu͙©, khiến cho Trương Thành xấu hổ thẹn thùng, sợ hãi không thôi.

"Em... em nói dối." Trương Thành khóc nức lên, vung tay giận hờn đánh nhẹ lên ngực nó. "Em không hề gọi cho ca ca một cuộc, cũng không một lần về nhà... hai tháng này, ta có bao nhiêu là khổ sở, lo lắng cho em."

Trương Dục Quân nhìn gương mặt thỏ nhỏ dính đầy nước miếng của nó, hai gò má trắng trẻo cùng đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ vì ưu sầu nhung nhớ về mình, l*иg ngực nó dịu đi, ánh mắt u ám hiếm hoi lộ vẻ ôn nhu nói.

"Lớn như vậy, ca ca của ta vẫn rất thích khóc."

Phòng bếp bốn phía tĩnh lặng chỉ còn thanh âm Trương Thành khóc thút tha thút thít. Trương Dục Quân vươn bàn tay to giữ lấy đầu cậu, lại thêm một lượt ngấu nghiến môi lưỡi.

Hai đầu lưỡi một to một nhỏ quấn quít bừa bãi, cuốn theo vô số dịch nhờn nước bọt chạy tán loạn. Vành mắt Trương Thành y như chiếc túi thần kỳ, tích góp nước mắt chảy hoài không hết.

Đột nhiên, Trương Thành kiểng cao mũi chân, hai cánh tay mềm mại duỗi ra sau, kìm hãm quanh cổ Trương Dục Quân, toàn thân cậu kích động, bám víu người nó gắt gao, đầu lưỡi nhỏ như con rắn cái thèm thuồng được giao phối, câu lấy chiếc lưỡi to dày của nó, uốn lượn mυ"ŧ mát, kêu gọi con rắn đực nhanh chóng chà đạp nó, cưỡиɠ ɧϊếp nó.

Trương Dục Quân trong nháy mắt sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục thành mãnh hổ hung ác, thô bạo giật lấy tóc của Trương Thành, lòng trắng mọc đầy rễ máu phát cuồng trừng cậu.

"Mẹ kiếp! Đồ_đĩ_cái_này!" Ngữ khí của nó phát ra quá nặng, trầm đυ.c não nề như ác thú gầm rú từ hang động vọng đến, cảm giác khiến cho người khác phải rùng mình hoảng sợ.

Trương Thành quả thật bị biểu tình này của Trương Dục Quân làm cho khϊếp đảm, run sợ miệng khóc đứt quãng, nhưng ngoại trừ sợ hãi, đôi mắt đơn thuần ướŧ áŧ không thể giấu được du͙© vọиɠ bao vây, khát khao tình yêu điên cuồng giành cho nó.

Trương Thành run rẩy nắm lấy tay Trương Dục Quân, hướng tay nó đặt ngay dưới háng đang rục rịch sự ham muốn của mình, chạm vào nơi lỗ l*и và ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ không ngừng rỉ ra nước da^ʍ vì nó.

"Tiểu Quân... chạm vào ta... yêu ta...làm ta trở thành đĩ cái của em...Ca ca hảo nhớ em... mong muốn em muốn chết... Ứm!"

Giọng nói nức nở tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙© của Trương Thành trực tiếp cắt phăng toàn bộ dây thần kinh kiểm soát của Trương Dục Quân, kích hoạt máu cuồng dục thối nát của một tên đàn ông ác độc. Nó đè lấy cậu tàn bạo hôn môi, cánh tay một phát một xốc văng cả cơ thể cậu lên, đem cậu đu trên người nó.