Chương 6. Lần đầu hôn môi (H shota )

Phòng tắm gian tình

Warning: H shota ‼️ Tục tĩu‼️

Đã cảnh báo! Ai xỉu ngang ráng chịu!

Trương Thành móc quần áo trên dây, phát hiện Trương Dục Quân đứng ở trước cửa thì giật mình. Cánh cửa sau lưng đã bị nó chốt khóa, khoang buồng tắm giờ đây chỉ dựa vào tia nắng bên ngoài rọi vào từ cửa sổ thông gió, ánh sáng thập phần yếu ớt.

"Tiểu Quân, sao em lại vào đây?"

Trương Dục Quân cất bước tiến lại gần, tròng mắt hiện lên vẻ luống cuống của Trương Thành. "Ta muốn tắm với ca ca."

Ngữ điệu nó trầm ổn, không mang nửa tia ngại ngùng, toàn thân Trương Thành vì một câu nói của nó mà run nhẹ.

"Không phải em đã tắm rồi sao, hơn nữa... hơn nữa chúng ta cùng một chỗ tắm... sẽ rất kỳ quái."

Nhưng Trương Dục Quân nghĩ nát óc cũng không tìm ra chỗ nào kỳ quái. "Ca ca từng tắm cho ta rồi mà."

Nhận ra khoảng cách của nó càng lúc càng gần, cơ thể Trương Thành không tự giác thối lui ra sau, bộ dáng e thẹn cùng khẩn trương tựa như thiếu nữ mới lớn.

"Cái đó... đã rất lâu rồi, lúc đó tiểu Quân còn nhỏ... hiện tại không thể được." Huống hồ cậu còn có một cơ thể dị dạng, bí mật này trong nhà chỉ có Trương Dục Quân vẫn chưa được biết. Mà Trương Thành tình nguyện cả đời không muốn cho nó biết, bằng không nó nhất định sẽ xem cậu là quái vật, chán ghét cậu giống như cha và mụ mụ.

Nghĩ đến viễn cảnh Trương Dục Quân ném cho cậu một ánh mắt ghê tởm, trái tim Trương Thành đau khổ, vẻ mặt khẩn trương trước đó thoáng chốc lạnh lẽo tuyệt vọng, sống mũi cậu cay cay, lại không muốn để nó nhìn thấy, cậu vội quay mặt vào trong tường, nước mắt từng giọt âm thầm chảy xuống.

"Em ra ngoài đi."

Bước chân Trương Dục Quân cứng đờ. "Ca ca."

"Ca ca không muốn tắm cùng em." Trương Thành miễn cưỡng thốt ra lời không thật lòng.

Nhưng đối với Trương Dục Quân, lời này có bao nhiêu là tàn nhẫn. Ca ca chưa bao giờ buông lời phũ phàng với nó, đây cư nhiên là lần đầu tiên. Đôi mắt Trương Dục Quân trở nên u ám, ở phía sau nhìn Trương Thành rất lâu, sắc mặt nó âm trầm, nhìn không ra là đang tức giận hay là đang suy nghĩ.

Khoang nhà vệ sinh bốn phía bỗng trở nên yên ắng, ngoại trừ tiếng nước tí tách rơi xuống thau nhựa, Trương Thành không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, kể cả tiếng thở của Trương Dục Quân, tựa hồ chỉ có một mình cậu đang đứng trong căn buồng này vậy.

Lúc này, sau lưng Trương Thành bất chợt vươn ra một cánh tay gầy ốm. Trương Dục Quân từ phía sau ôm lấy eo Trương Thành, cằm đặt lên vai cậu.

"Tiểu Quân..."

Trương Dục Quân khép lại hai mắt, im lặng thật lâu mới lên tiếng. "Đừng đuổi ta đi."

Biết trước sẽ như vậy, lẽ ra khi đó nó phải kìm chế một chút, nhẫn nhịn một chút là tốt rồi.

Nó thực căm ghét thằng mập trên lớp, ghét đến mức không muốn gọi thẳng tên, chỉ muốn gọi là thằng vô học. Thằng vô học cũng chính là người hôm nay bị nó hung hăng đánh một trận, bị nó tàn nhẫn đập đầu vào tường, máu chảy be bét.

Trương Dục Quân nhớ lại hình ảnh đẫm máu hồi sáng, tiếng hét thê lương của thằng vô học, tiếng gào khóc hu hu của đám trong lớp. Khoảnh khắc gương mặt đầy mỡ đáng ghét kia giàn giụa nước mắt nước mũi, nó hận không thể gϊếŧ chết thằng mập, xẻ thịt thằng mập, róc xương thằng mập ném cho chó gặm nát. Nghĩ thôi đã hả hê.

Thế nhưng.... dường như nó đã sai rồi.

Ca ca có phải hay không cảm thấy nó thật đáng sợ, thật tàn nhẫn, hung ác... giống như cha?

Nó không muốn, nó vạn lần không hy vọng bản thân trở thành ác quỷ giống như cha. Sẽ không ai hiểu được nó hận cha đến mức nào. Nó hận cha thấu xương, hận đến mức độ không muốn thừa nhận rằng gã đàn ông ác độc đó là cha của mình.

Hai tay Trương Dục Quân không khống chế được run dữ dội, lực đạo ôm lấy eo Trương Thành siết chặt, ôm đến cậu thở không nổi, buộc cậu phải xoay lưng lại.

"Không phải ca ca muốn đuổi em. Chỉ là..."

Trương Dục Quân phát hiện khuôn mặt Trương Thành đẫm lệ, nó rốt cuộc minh bạch, hóa ra vừa rồi ca ca đã lén lút khóc.

"Cơ thể của ca ca rất xấu xí."

Thời điểm tự mình thốt ra hai chữ "xấu xí", nước mắt Trương Thành tích tụ nãy giờ ồ ạt tuôn như suối, cất tiếng khóc nức nở.

Trương Dục Quân nghe không hiểu, nhưng ca ca ở trước mặt nó khóc đến tê tâm liệt phế, không giống mọi khi chịu ủy khuất vì cha đánh, tâm nó tựa như có một tảng đá đè xuống, nặng trĩu.

Dường như, nó chợt phát hiện, nó có thể đã sai, nhưng nó tuyệt không hối hận, không hối hận vì đã đánh nát đầu thằng mập đó.

Không sai, chính thằng mập đã xúc phạm ca ca, sỉ nhục ca ca của nó.

"Mày thật sự có anh trai sao? Tao còn nghĩ đó là em gái mày."

"Trông ẻo lả như con gái, nhiều khi anh mày lớn lên cũng dâʍ đãиɠ giống mẹ mày còn không biết chừng. Ha ha ha."

"Nghe nói anh mày học đến lớp ba thì bỏ học, có khi nào do bị phát hiện yêu thích bọn con trai trong lớp không?"

"Này Dục Quân, mày cẩn thận anh mày cũng yêu thích mày đấy! Ha ha ha!"

Đáng chết! Đều là một lũ đáng chết!

Trương Dục Quân càng nghĩ càng phẫn nộ, móng tay đâm sâu vào da thịt, miệng hì hục thở không ngừng.

Đã đến nước này, nó không cần phải kìm chế nữa, vỏ bọc trầm tĩnh tự mình tạo ra hơn ba năm nay vì ca ca đã vượt quá giới hạn của nó rồi.

Cơ thể Trương Thành bất ngờ đảo lộn một trận, bị một lực lớn từ đâu đến hung hăng đẩy mạnh, ép cậu vào tường. Chưa kịp hoàn hồn, Trương Dục Quân nhắm ngay vào đôi môi đang mấp máy của cậu, hôn điên cuồng.

Trương Dục Quân vẫn còn nhỏ, hơn nữa chưa có kinh nghiệm, không hiểu thế nào là hôn môi, động tác cực kỳ vụng về, kỹ xảo lại dở tệ, nói không có kỹ xảo cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng xét về độ táo bạo, đố ai làm được như nó. Nói không chừng đây còn chẳng phải gọi là hôn môi, chi bằng nói nó đang ngoạm nát mồm của ca ca, thiếu điều muốn nuốt chửng luôn khuôn mặt ca ca của nó.

Trương Thành lần này thật sự bị dọa điếng người.

Tiểu Quân là đang hôn cậu...giống như cha hôn mụ mụ? Mà cũng không giống lắm, tính tình cha hung tàn, nhưng lúc hôn mụ mụ, cha cũng không thô bạo đến mức này.

Chưa nói, tiểu Quân từ trước đến nay đối với cậu không có hung hăng như vậy.

Môi Trương Thành bị hành hạ khiến cậu đau đớn, trong miệng ẩn nhẫn nghe được tiếng khóc thút thít. Cậu thừa nhận, giờ khắc này cậu cực kỳ sợ hãi tiểu Quân, sợ đến mức muốn trốn chạy nhưng tứ chi lại không dám phản kháng.

Trương Dục Quân thì nghĩ một nẻo, ca ca không cự tuyệt nó, còn ngoan ngoãn đứng im dung túng cho nó.

Thật sự... rất giống một tiểu bạch thỏ.

Đáy lòng dâng lên một trận đắc ý, Trương Dục Quân lần đầu cảm thấy cao hứng, trong đầu tự động vẽ ra một loạt ý nghĩ, rằng bản thân nó sẽ trở thành một mãnh hổ uy quyền, có thể bảo vệ con thỏ nhỏ ca ca, lại có thể tùy ý khi dễ ca ca, đem ca ca chỉ thuộc về một mình nó, ai cũng không dám đυ.ng vào, trừ phi bước qua xác nó.

Giày vò gần nửa ngày, Trương Dục Quân mới buông tha cho Trương Thành.

Trương Thành chưa kịp lấy lại bình tĩnh, hơi thở trầm đυ.c của Trương Dục Quân vẫn còn vương vấn không chịu ly khai, toả nhiệt khắp gương mặt đỏ hồng của cậu.

"Ca ca."

Thân thể Trương Thành ngây dại, Trương Dục Quân đang hôn lên đôi mắt đang khóc của cậu, còn thè lưỡi liếʍ đi nước mắt ẩm ướt.

Chuyện này... quả thật không giống tiểu Quân chút nào.

"Không xấu xí. Ca ca luôn xinh đẹp, sau này cũng vậy."

Hai hàng lông mi diễm lệ của Trương Thành khẽ run rồi từ từ mở ra, gương mặt Trương Dục Quân phóng to cực đại, cơ mặt lạnh nhạt vô cảm, phảng phất còn lưu lại nét ngây ngô trẻ con, từng chi tiết trên ngũ quan của nó đều bị cậu nhìn không sót cái nào.

Giọng cậu tràn ngập ủy khuất. "Em không hiểu đâu."

Trương Dục Quân trả lời. "Vậy ta sẽ cố gắng hiểu."

Hô hấp Trương Thành rối loạn, nhịn không được vươn tay vuốt ve mặt nó, đầu ngón tay nhỏ xinh mềm mại di chuyển, khẽ chạm mắt nó, mũi nó, đôi môi của nó, làn da so với cậu mặc dù tối màu hơn, nhưng ngũ quan có đến một phần ba đều giống cậu y đúc, từng tấc từng phân đều được cậu khắc ghi cẩn thận.

Mọi giác quan của Trương Thành đều chỉ tập trung vào Trương Dục Quân gần trong gang tấc, không hề hấn rằng ánh mắt cậu nhìn nó có bao nhiêu thâm tình, hành động có bao nhiêu ám muội.

"Cảm ơn em." Tiểu Quân được sinh ra thật tốt, kiếp trước cậu phải tu mấy đời mấy kiếp mới có một đệ đệ tốt như vậy. "Ca ca yêu em."

Trương Dục Quân nghe được bốn chữ này, nghĩ cũng cần nghĩ, đem não vứt đi, chớp mắt liền tiến hóa thành một con hổ điên, cυồиɠ ɖâʍ vồ vập lấy cơ thể Trương Thành, hung ác ngấu nghiến môi cậu.

"Đ..đau... ưm-" Trương Thành ngay cả cơ hội nói một câu trọn vẹn cũng bị nó bá đạo chiếm đoạt.

Đứa nhỏ này, bình thường rõ ràng an tĩnh trầm ổn, vì cái gì chạm vào cậu thì hóa cầm thú, một chút ôn nhu cũng không có. Trương Thành không đủ sức để nghĩ nhiều như vậy, đại não trống rỗng, nhu nhược yếu ớt mặc đối phương thao túng.

Trương Dục Quân vòng tay ra sau, đem eo Trương Thành kéo mạnh một phát, làm cho hai l*иg ngực dán chặt vào nhau. Trương Thành không phản ứng kịp, hai tay tự giác ôm lấy cổ nó, hành động vô tình khơi dậy cơn thèm khát hứng tình của cả hai.

Cái l*и non của Trương Thành bắt đầu trào ra nước da^ʍ, ngứa ngáy không chịu được. Trong đầu bất giác nhảy ra hình ảnh chính mình âu yếm với Trương Dục Quân ở giữa chợ Cao Minh, không khỏi khiến cậu khát vọng cảm giác sung sướиɠ ấy lặp lại một lần nữa.

"Ưʍ... ưʍ." Hai chân Trương Thành chủ động mở ra, cố ý luồn qua dưới háng Trương Dục Quân, mông nhỏ dẻo dai uốn lượn, đem l*и nứиɠ đang chảy nước cọ cọ trên đùi nó, sướиɠ tê dại.

L*и nứиɠ được gãi ngứa, Trương Thành bộ dạng dịu ngoan thoáng chốc cũng bay sạch sẽ, biến thành con đĩ cái da^ʍ loàn, hai tay cậu ghì lấy đầu Trương Dục Quân, há miệng vụng về đáp lại nụ hôn dã man của nó.

Trương Dục Quân thật sự bị chọc điên, áo thun trên người Trương Thành hồi trưa bị thô bạo kéo giãn, dưới lực đạo mạnh mẽ của nó, cái áo lập tức bị xé nát nhìn không ra thể thống gì.

"Đừng... Đừng mà..." Trương Thành hoảng hốt kêu lên, cánh tay thẹn thùng như có như không che chắn trước ngực, cơ hồ đang cố ý quyến rũ người khác mau mau tới chà đạp mình.

Trương Dục Quân không dư sức quan tâm, đầu gối quỳ xuống sàn, tiếp tục thô bạo kéo quần Trương Thành, lồ lộ hai cái đùi trắng muốt như sữa, nuột nà không một sợi lông, hết run rẩy lại cọ cọ, xứng đáng gọi là cái đùi da^ʍ.

"Có thể... có thể không cởϊ qυầи lót không?" Một tay Trương Thành khư khư giữ qυầи ɭóŧ, một tay e thẹn ở trước l*иg ngực mỏng manh vô lực che chắn, đôi mắt ướŧ áŧ long lanh hướng Trương Dục Quân cầu xin.

Thật là con mẹ nó muốn gϊếŧ người!

Biểu tình điên cuồng cùng tiếng thở dốc phì phò của nó khiến Trương Thành co rúm sợ hãi. Nhưng Trương Dục Quân lát sau đứng dậy, quả thật chừa lại cái qυầи ɭóŧ cho cậu, ngay trước mặt cậu bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Không lâu trước đó mọi hành động của nó còn rất bạo lực, vậy mà lúc này thao tác lại phi thường chậm chạp, cả một quá trình từ cởi nút áo cho đến kéo khóa quần, tuỳ tiện ném toàn bộ xuống đất, phô bày vóc người gầy ốm màu đồng, so với sự mềm mại của cậu lại tô thêm phần cứng rắn hơn. Ánh mắt của nó từ đầu chí cuối chỉ hung hăng nhìn cậu, âm u, mãnh liệt, đem nội tạng cậu muốn xuyên thủng.

Bốn bề không gây một tiếng động, không khí tĩnh lặng đến quỷ dị.

Trương Thành chứng kiến một màn trước mắt, cảm giác không khác gì nếm trải một chuỗi dày vò. Nội tâm mâu thuẫn đủ mọi thể loại, có sợ hãi, có ngượng ngùng, có lúng túng, nhưng phần lớn đều là khao khát một loại ham muốn ghê tởm: được tiểu Quân chạm vào, điên cuồng vuốt ve, dâʍ ɭσạи liếʍ láp, hung hăng chà đạp cơ thể mình.

Vừa nghĩ xong, hai con mắt đẫm lệ của Trương Thành không tự giác di chuyển xuống dưới hạ khố Trương Dục Quân, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đen thui mềm nhũn của nó cậu từng thấy qua trước đây, bây giờ đang ngóc đầu dựng thẳng lên trời, đường kính to bự cỡ bốn ngón tay cậu gộp lại, gân xanh tím đỏ mọc rễ khắp nơi trông thật dọa người.

"Tiểu.... tiểu Quân... chỗ kia của em... sao lại... sao lại sưng to như thế?" Trương Thành kinh sợ tột độ, bắt đầu nói năng lộn xộn.

Trương Dục Quân không hiểu cúi đầu, nhìn thấy cu nhỏ của mình quả nhiên bị sưng phù lên, đáy lòng khó tránh khỏi giật mình.

"Làm... làm thế nào đây? Tiểu Quân, em có cảm thấy khó chịu trong người hay không, có phải bị bệnh gì hay không?"

Chưa từng trải qua chuyện tìиɧ ɖu͙©, tư duy Trương Thành hết sức ngây ngô, hơn nữa phản ứng ngạc nhiên của Trương Dục Quân càng khiến cậu sốt ruột, cho rằng nó mắc phải loại bệnh nghiêm trọng.

Mà Trương Dục Quân ngạc nhiên không phải vì điều đó, nó sốc vì ©ôи ŧɧịt̠ của mình... thế nhưng lại khủng bố đến thế. Loại kích thước vĩ đại này cư nhiên nằm trên cơ thể thấp gầy của nó, thoạt nhìn rất cổ quái, phi thường xấu xí, kinh dị muốn ói.

Bất quá, Trương Dục Quân vì ©ôи ŧɧịt̠ hùng vĩ này mà nảy sinh cảm giác tò mò, bàn tay nó do dự trong chốc lát, rồi từ từ di chuyển xuống dưới, vươn bàn tay ra, được nửa đường thì khựng lại.

Điên mẹ rồi! Côи ŧɧịt̠ thậm chí còn to hơn cả nắm tay của nó!

"Tiểu Quân..." Trương Thành đứng một bên quan sát, hiển nhiên cũng bị dọa chết khϊếp.

Trương Dục Quân không đủ kiên nhẫn, quyết định cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí thô to. Thời điểm lòng bàn tay tiếp xúc, nhiệt độ nóng bỏng cùng xúc cảm gồ ghề đau nhức truyền đến, Trương Dục Quân hơi sửng sốt muốn thu tay về, nhưng trừ bỏ đau nhức ra, nó còn cảm giác có chút gì đó được an ủi, vì vậy tay nó vẫn luyến tiếc không chịu buông, thậm chí đứng ngồi không yên, tiếp tục vuốt vuốt sờ sờ.

Quả nhiên, chính là cái cảm giác sung sướиɠ như lên thiên đàng lúc ở ngoài chợ cùng ca ca.

"Có đau không?" Trương Thành sốt ruột hỏi.

"Không đau." Trương Dục Quân tay nhỏ sục ©ôи ŧɧịt̠, giương mắt nhìn vẻ mặt non nớt của cậu. "Rất sướиɠ. Giống như hồi trưa vậy."

Nói xong, nó ôm ©ôи ŧɧịt̠ bước về phía cậu. "Ca ca muốn sờ thử không?"

Hai gò má Trương Thành lập tức phóng hỏa, tận mắt chứng kiến ©ôи ŧɧịt̠ đen thui to béo đang cận kề, nước l*и dưới háng mất kiểm soát chảy lênh láng, cậu xấu hổ kẹp chặt hai đùi, túm lấy qυầи ɭóŧ phát ra tiếng khóc nỉ non.

Trương Dục Quân nhận ra sắc mặt Trương Thành khác lạ, giống như con cɧó ©áϊ đang khát tình. Nó phát cuồng kéo lấy eo cậu, một phát đè cậu xuống sàn, cặp đùi mảnh khảnh đang kẹp chặt khiến nó cảm thấy vướng víu, lập tức hung hăng bẻ ra chân cậu, đem ©ôи ŧɧịt̠ thô mập nhét vào giữa háng, hung tàn ma sát.

"Aaa! Thật nóng.... Tiểu Quân... quá to..."

Qυầи ɭóŧ Trương Thành mỏng như tờ giấy, nhiệt độ lửa bỏng cùng độ sần sùi của ©ôи ŧɧịt̠ to cậu đều cảm nhận được rõ. L*и ướt bị ©ôи ŧɧịt̠ nóng ấm chà đạp tàn nhẫn, đem cơ thể Trương Thành sung sướиɠ đến dục tiên dục tử, miệng nhỏ đĩ cái phóng túng da^ʍ kêu.

Không còn mấy lớp vải phiền phức trói buộc như lúc trưa, ©ôи ŧɧịt̠ Trương Dục Quân giờ đây quang minh chính đại trần trụi đâm thẳng vào qυầи ɭóŧ mỏng nhính của ca ca, kỳ thật còn sướиɠ gấp vạn lần.

Trương Dục Quân không còn giữ được bình tĩnh, một bên thô bạo đẩy eo nhỏ của Trương Thành, một bên đẩy mông dùng sức thúc mạnh, hai động tác đồng thời kết hợp, làm cho ©ôи ŧɧịt̠ vừa to béo vừa xấu xí nghiền nát cái l*и nhu nhược của ca ca.

"AAA! Chậm một chút...quá hung ác... l*и non muốn hư rồi..."

Tiếng la hét của Trương Thành quá lớn, Trương Dục Quân theo bản năng vươn tay ra trước, vặn van vòi nước lên mức tối đa, nước tuôn ào ạt xuống thau nhựa, rất nhanh lấn át âm thanh dâʍ đãиɠ thiếu liêm sỉ kia.

Nó cúi thấp lưng, đem gương mặt thỏ nhỏ của ca ca dùng lực bóp chặt, lợi dụng ca ca đang lẳиɠ ɭơ kêu la, hai con mắt nó đỏ ngầu, hung hăng ngắm nhìn đầu lưỡi xinh xắn bên trong miệng da^ʍ, rồi như một con chó đực thèm khát, lung tung đút lưỡi vào tàn sát chọc nguấy, bắt nạt đầu lưỡi của con cɧó ©áϊ.

"Ô... A.." Trương Thành bị ép buộc chơi trò cháo lưỡi, gương mặt nhỏ nhắn chịu không được ủy khuất khóc ra nước mắt, bàn tay hư nhược đặt trước ngực Trương Dục Quân, tâm hồn lẫn thể xác đều yếu đuối tình nguyện để con chó đực hung dữ chà đạp.

"Thích không?" Trương Dục Quân hôn đã, vẫn chưa chịu thoát khỏi miệng Trương Thành, nó hơi tách môi ra một chút, lúc nói chuyện hơi nóng cứ phà phà vào miệng cậu, kèm theo giọng điệu khàn đặc quyến rũ của giống đực khiến cậu nứиɠ l*и không chịu nổi.

"Thích... chỉ cần là Tiểu Quân ... ca ca đều thích... AAAA!"

Thời điểm Trương Thành đang nói, ©ôи ŧɧịt̠ Trương Dục Quân bỗng nhiên thúc mạnh tới, cọ đồng thời cả âm l*и với bé cu non núp dưới qυầи ɭóŧ của cậu, từng cú thúc vừa nhanh vừa tàn bạo đến mức không nhìn rõ tốc độ.

Trương Thành sướиɠ đến độ kêu gào thảm thiết, cơ thể trắng như tuyết kích động đu bám trên người Trương Dục Quân, tứ chi mềm mại quấn chặt nó không buông, cùng làn da màu đồng lưỡng bóng của nó dán sát làm một.

"Thích ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí của ta không?"

L*иg ngực Trương Dục Quân kịch liệt phập phồng, thở phì phò trông như hổ đói. Trương Thành nhìn miệng hổ của nó chảy nước dãi, cảm giác muốn nuốt chửng mình lắm rồi, nhưng từ đầu tới cuối nó vẫn tận lực cứng rắn kìm chế, ở trên môi cậu chơi trò mèo vờn chuột khiến cậu buồn phiền khó nén.

Trương Thành duỗi hai tay ôm lấy cổ nó, cần cổ ngưỡng lên cao, đầu lưỡi thẹn thùng nhô ra thèm khát được yêu thương, miệng nhỏ thô tục nũng nịu lấy lòng.

"Đều thích... ©ôи ŧɧịt̠ không xấu xí... ưʍ... ©ôи ŧɧịt̠ Tiểu Quân thô to... lợi hại vô cùng... A.. A... ©ôи ŧɧịt̠ bự chà l*и ca ca sảng khoái... l*и ca ca đều là nước da^ʍ... A..A."

Hô hấp Trương Dục Quân đình trệ, ngọn lửa du͙© vọиɠ bùng cháy dữ tợn, đôi mắt âm u của nó trở nên ác độc, nó phát điên túm lấy tóc Trương Thành, môi lưỡi chạy tán loạn xâm chiếm khắp miệng cậu.

Côи ŧɧịt̠ hùng vĩ đẩy nhanh tốc độ, hung hăng đâm thọc như một cái máy. Côи ŧɧịt̠ to không chút lưu tình tàn sát bừa bãi, khiến cho qυầи ɭóŧ ẩm ướt đầu hàng chịu thua mà khít chặt, kéo tận vào lỗ l*и của Trương Thành.

"AA!... Quá lợi hại... Lỗ l*и bị qυầи ɭóŧ nhét vào rồi! L*и da^ʍ cuối cùng cũng chạm vào ©ôи ŧɧịt̠ bự."

Trương Thành giống như điên rồi, sảng đến nói bậy nói bạ, tục tĩu không chịu được. Trương Dục Quân còn cho rằng ca ca của nó da^ʍ loàn đến mức tự tưởng tượng bản thân mọc thêm một cái l*и của đàn bà.

Nó bực bội tét mạnh vào thịt mông phấn nộn của cậu, hung hăng chửi rống: "Ca ca đĩ cái! Muốn có l*и đến vậy sao! Không biết xấu hổ!"

"A! Đừng đánh mà... Ca ca không phải đĩ cái... ca ca thật sự có l*и da^ʍ... Aa!" Trương Thành bị mắng oan uổng vô cùng, nhu nhu nhược nhược hướng Trương Dục Quân ướŧ áŧ thanh minh.

Trương Dục Quân nghe vậy, ©ôи ŧɧịt̠ liền trướng to thêm một vòng, xương háng thúc mạnh vào l*и non của Trương Thành, toàn thân không khống chế được cuồng ôm cơ thể nhuyễn nhu mềm mại của cậu, miệng lưỡi táp loạn xạ mặt cậu, nước miếng nước nôi văng tứ tung, thoạt nhìn cực kỳ dơ dáy.

"Không phải đĩ cái thì sao lại có l*и da^ʍ. Nói, ca ca muốn làm đĩ cái của ta không?"

L*и non Trương Thành vì sự thô tục của Trương Dục Quân mà co rút không ngừng, nước da^ʍ chảy nườm nượp không dứt, tưới ướt nhẹp ©ôи ŧɧịt̠ bự của nó.

Đôi mắt cậu xinh đẹp ướŧ áŧ nhìn Trương Dục Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhầy nhụa nước miếng lẫn nước mắt, nhưng sự yêu kiều mỏng manh không mất đi được.

Trương Thành nức nở yếu ớt, cánh tay mảnh khảnh ở sau lưng Trương Dục Quân vuốt ve loạn xạ, đem mồ hôi trên lưng nó vẽ không ra hình thù, cảm giác da thịt được âu yếm khiến cậu thụ sủng nhược kinh. "Ưʍ... Ca ca... ca ca là đĩ cái của tiểu Quân..."

"Muốn ta mỗi ngày đều làm như vậy?"

"Muốn... rất muốn."

Nghe Trương Thành vừa ngây thơ vừa lẳиɠ ɭơ trả lời, cổ họng Trương Dục Quân phảng phất truyền ra tiếng cười nhẹ, nó vậy nhưng vô tình lại không vô tình tìm được một cực phẩm bảo bối thỏ nhỏ.

"Tiểu Quân..." Con thỏ nhỏ rụt rè gọi nó, âm thanh nghẹn ngào. "Vậy... vậy..."

Vậy Tiểu Quân có thể là đĩ đực của ca ca không?

Đến một chữ cũng không thể nói nổi, Trương Thành sợ hãi cắn môi dưới, nước mắt tủi thân như hạt trân châu lần lượt rơi xuống.

Một tên quái vật vô dụng như cậu, liệu có thể có hy vọng không?

Trương Dục Quân lẳng lặng quan sát cậu khóc, tốc độ ma sát bên dưới cũng giảm dần, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

"Hức... ô..." Trương Thành chịu hết nổi, đáng thương dựa vào ngực Trương Dục Quân khóc thành tiếng. "Ca ca... chỉ có một mình tiểu Quân... ca ca rất yêu em... ca ca tình nguyện làm mọi thứ vì em... cho dù chịu một chút ủy khuất đều không sao cả... tiểu Quân muốn ca ca làm đĩ cái... hay đàn bà... thậm chí bị mắng, bị chửi là một con cɧó ©áϊ... tùy em chơi đùa... đều có thể... ca ca đều nguyện ý... chỉ cần em cảm thấy vui vẻ... Ca ca chỉ hy vọng tiểu Quân đừng ghét bỏ ca ca... chán ghét ca ca... ô-"

Không để Trương Thành tiếp tục khóc lóc, Trương Dục Quân lập tức cúi đầu chặn miệng cậu lại, hung hăng liếʍ mυ"ŧ đôi môi ngọt ngào cùng vị mặn nước mắt.

"Nói năng điên khùng! Ca ca là đĩ cái của ta, dĩ nhiên ta cũng là đĩ đực của ca ca, vì cái gì phải chán ghét ca ca. Huống hồ ta không phải đang chơi đùa, ta đối với ca ca đều là nghiêm túc!"

Hiếm khi nghe được Trương Dục Quân giận dữ mắng nhiều tới vậy, Trương Thành ngây ngốc nửa ngày mới hoàn hồn, đáy lòng dâng lên một trận kinh hỉ, khó tin nhìn nó.

"Như vậy... Tiểu Quân đối với ca ca... có yêu sao? Là ca ca không nghe nhầm đi."

Trương Dục Quân nhìn cặp mắt lưng tròng của Trương Thành, nhịn không được lần nữa cúi xuống, tiếp tục trên miệng cậu cả trong lẫn ngoài tra tấn thêm một trận. Trương Thành nào muốn nghĩ thêm gì nữa, vô tư buông thả sự thèm khát bản thân, đem hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gắt gao bám chặt như đỉa, hoàn toàn không nhận thức được chính mình đang cùng đệ đệ ruột điên cuồng lσạи ɭυâи, phóng túng dâʍ ɭσạи trong nhà tắm.