Chương 5. Về nhà

Tiếng chó sủa inh ỏi. Âm thanh đó là của con Hỏa, con chó nhà của lão trưởng thôn. Trương Thành và Trương Dục Quân về tới đầu cổng thì nghe thấy tiếng của nó.

Hỏa được năm tuổi, là một con chó đực, bộ dáng to khỏe cứng rắn như chó săn, lão trưởng thôn mua nó qua trung gian mối lớn trên thành phố, ngoại trừ những lúc trông nhà cửa, lão thường dẫn nó đi lên rừng lấy gỗ nhằm đề phòng thú hoang. Sau này thì không còn nữa, cɧó ©áϊ nhà lão sinh thêm vài đứa, trong nhà chó lớn chó nhỏ đầy đàn, vợ lão tuổi càng già tim càng yếu, chịu không được âm thanh của bọn chúng, đặc biệt là Hỏa, bà một mực muốn chồng bán nó đi.

Hỏa là con chó dữ, hay sủa rống, trước đây từng cắn người nhập viện, dân thôn ở thôn Thanh Kiều rất sợ nó, nhưng không thể phủ nhận rằng, con Hỏa này rất khôn lanh, lão trưởng thôn hai năm trước mua nó về cũng vì lý do này. Mặc dù luyến tiếc, lão trưởng thôn cũng không có ý định giữ nó lại, nhưng lão không đem đi bán, mà để nó canh gác ở ngoài cổng thôn.

Những ngày đầu dân thôn còn bồn chồn, đi ra cổng không quên mang theo vật phòng thân trên người. Lão trưởng thôn hiểu tâm lý bọn họ, mua một sợi dây xích nặng tận bốn ký, cột nó ngay dưới chân cây cổ thụ, mỗi khi có người đi qua, nó chỉ dám tru lên sủa chứ không vồ vập cắn bừa.

Nhìn con Hỏa nhe răng gầm gừ, Trương Thành theo phản xạ kéo Trương Dục Quân cách xa năm thước, bước nhanh qua nó. Con Hỏa để ý cặp mắt âm u của Trương Dục Quân, cho rằng cặp mắt đó đang sỉ nhục mình, liền nhảy cẫng lên một phát, sủa to hơn lúc nãy.

"Đừng sợ, có ca ca ở đây." Trương Thành thấy tiểu Quân cứ ngoái đầu ra sau nhìn con Hỏa thì vỗ vai an ủi.

Trương Dục Quân vốn dĩ không phải như lời ca ca nói, nó chưa bao giờ sợ con Hỏa, ngược lại nó cảm giác con Hỏa chính là dè chừng nó, bằng không vì cái gì con chó này ngày nào cũng rống sủa với nó.

Một bóng người từ đằng xa chạy đến, Trương Thành hơi nheo mắt, cơ thể gầy yếu của bà Mã đang cầm cây dù cật lực tiến tới, đôi mắt bà sáng lên khi thấy hai anh em, nụ cười hiện rõ trên gương mặt bà, hiền từ tựa như đấng sinh thành.

"Bà Mã." Trương Thành nắm tay Trương Dục Quân chạy lại chỗ bà. "Sao bà chạy ra ngoài cổng thôn thế ạ?"

Trương Thành xoa nhẹ lưng bà, để bà ổn định lại hơi thở, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Còn làm sao nữa? Bà đang ra chợ đón hai đứa về đây, tiểu Quân vừa nãy ghé qua nhà bà đâu có mang theo ô." Bà Mã nói xong thì phát hiện toàn thân Trương Dục Quân ướt như chuột lột. "Ai nha đứa nhỏ ngốc này, có đi đón ca ca cũng phải mang theo ô chứ."

Rồi bà kéo cổ tay hai anh em đi về hướng nhà của mình. "Tiểu Thành yên tâm, cũng may trước khi mưa to, tiểu Quân có chạy qua nhà bà, ruộng rau của con bà với bà Lâm đã giúp con giăng bạt tránh mưa rồi."

Trương Thành nghe đến đây thì kinh hỉ kêu: "Thật... thật không ạ?"

"Nhưng bà không chắc chắn toàn bộ luống rau của con đều an toàn, một lát con về kiểm tra xem, được cái nào thì hay cái đấy."

Trương Thành lắc đầu, lễ phép nói: "Dù cho chỉ còn một luống rau đều không sao, con cảm ơn bà Mã, cảm ơn bà Lâm."

Rồi cậu chợt nhớ ra một người, hướng Trương Dục Quân cười dịu dàng: "Ca ca cũng cảm ơn em, tiểu Quân."

Hài tử như tiểu Quân, lúc nào cũng luôn một bộ dạng vô cảm, lầm lì, xa cách đến vậy, nào có ngờ sâu trong nội tâm lãnh đạm kia, chỉ tồn tại duy nhất ca ca của nó.

Bà Mã vỗ nhẹ đầu Trương Dục Quân: "Thằng nhỏ này, ca ca đang cảm ơn con kìa."

Tâm tư Trương Dục Quân vốn đang không đặt trên cuộc đối thoại của hai người họ, đáp lấy lệ: "Ồ."

Bà Mã và Trương Thành đồng thời nhìn nhau, cười thở dài. Đi đến nhà bà Mã, Trương Thành khách sáo cảm ơn bà lần nữa, sau đó chào tạm biệt bà ra về. Trương Dục Quân dọc suốt đường đi vẫn duy trì im lặng, Trương Thành mới không nhịn được nói.

"Tiểu Quân lần sau phải chào bà Mã nhé, em như vậy là bất lễ lắm đó."

"Vì cái gì?" Nó hỏi.

"Tiên học lễ, hậu học văn", đó là điều cơ bản của đạo làm người, trên lớp các lão sư luôn dạy điều này, em thế nhưng lại không biết?"

Hiển nhiên là Trương Dục Quân biết, nhưng câu hỏi của nó không phải mang hàm ý về kiến thức.

"Hơn nữa, bà Mã đối xử với chúng ta rất tốt, tiểu Quân là người gần gũi với bà nhất, bà quan tâm em nhất. Tiểu Quân nếu không muốn nói về lễ, chí ít phải nhớ về nghĩa đi." Trương Thành thật không hiểu nổi đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì.

"Nếu là nghĩa, vậy thì càng không cần phải nói câu đó sao?"

Trương Dục Quân ngừng một lúc rồi tiếp tục nói. "Tại sao phải chào tạm biệt khi ngày mai vẫn còn nhìn thấy bà, há chẳng phải đang cố ý bỏ bớt chuyện cũ, rút ngắn nghĩa tình?"

(*Ý của tiểu công là ngày tiếp bắt đầu ghi nợ mới, không liên quan nợ cũ ngày trước. Như kiểu bên Việt hay có câu miệng "Hôm nay khác,hôm qua khác")

Trương Thành thật sự ngạc nhiên, cậu nhìn nó một cách bối rối, lại không tìm ra bất kỳ lỗ hổng nào trong câu nói của nó, buộc cậu phải giữ im lặng, đại khái không ngờ rằng thì ra nhiều năm nay tiểu Quân luôn mang theo loại ý nghĩ này, không phải cố ý vô lễ như cậu suy đoán.

Mừng thầm chưa bao lâu, nét mặt Trương Thành một giây sau liền biến sắc, nội tâm không khỏi buồn phiền.

Xem ra, bản thân là ca ca nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở bổn phận, đến đôi chút về đệ đệ ruột của mình cậu đều không biết, tâm tư không hiểu, thỉnh thoảng còn trách nó, đối nó giảng dạy đạo lí, thấy nó mặt mũi lầm lì, còn nghĩ rằng đang cố ý bỏ ngoài tai lời mình dạy.

Thật hổ thẹn!

Trương Thành buông xuống tâm trạng nặng nề, về tới nhà thì dặn Trương Dục Quân tắm nước ấm thay quần áo mới, sau đó cậu đi ra cuối ngõ kiểm tra ruộng rau của mình. May mắn thiệt hại không đáng kể, chỉ có mương không thoát nước kịp, dẫn tới đất bị ngập úng, mấy luống rau chưa sinh trưởng hoàn toàn buộc cậu phải thu hoạch sớm, còn lại vẫn cứu vãn được, rau không bị dập là một chuyện quá tốt rồi.

Ngắm thúng đựng mấy bó rau còn non vừa hái, rồi tiếp tục liếc sang những luống rau đang còn tươi tốt, Trương Thành hơi do dự nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định, mấy bó rau tốt cậu sẽ tăng lên ba tệ rưỡi một cân, rau non thì bảo quản dần dần để nấu ăn cho cả nhà.

Có thể do hôm nay mưa lớn, Trương Chính Quốc và Phùng Thanh Lan thấy Trương Thành về nhà muộn, trừ bỏ sai cậu rửa chén bát và lau dọn nhà bếp thì không nói gì nữa.

Hiếm khi được một ngày cha và mụ mụ dễ tính, Trương Thành trong lòng thập phần nhẹ nhõm, nhưng không thể không có cảnh giác. Vì vậy, rửa xong bát chén, cậu lau sạch nốt gian bếp theo lời dặn của mụ mụ. Mụ mụ vốn xuất thân từ gia tộc khá giả, chấp nhận bần cùng chứ không chấp nhận lối sống lôi thôi bẩn thỉu, sau khi được gả chồng, mụ mụ là người đảm đương việc nhà, căn nhà cho dù nghèo rách đến mấy, một khi đã qua bàn tay của phụ nữ thì đều được ngăn nắp và gọn gàng. Trải qua nhiều lần sinh đẻ, sức khỏe yếu hẳn, về sau tất cả công việc mụ mụ chuyển sang phó thác cho cậu.

Trương Thành hoàn thành công việc, thấy Trương Dục Quân đã thay quần áo đơn giản trong nhà đang ngồi học bài ở cạnh bếp. Cậu hít sâu một hơi, ôm ấp tâm tình lo lắng bước lên gian nhà chính.

Trương Chính Quốc đang ngồi xổm trước cửa nhà, dưới đất là bộ dụng cụ đa năng cha gã trước khi chết để lại, gã tháo khung quạt nhựa, bụi bẩn bám trên cánh quạt bay lên, xuyên qua tia nắng bên ngoài nhảy nhót trên không trung. Trương Chính Quốc tháo nốt cánh quạt, cầm cờ lê bằng sắt làm gì đó với cái trục quay.

Lúc tay gã cầm cờ lê lên, hai chân của Trương Thành đang tiến gần không tự giác phát run. Trương Chính Quốc bị bộ dạng của cậu làm mất tập trung, gã ngẩng đầu với ánh nhìn giận dữ, gương mặt anh tuấn trạc ngoại tứ tuần* lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

*ngoại tứ tuần: 40+

"Chuyện gì?"

"Con..." Trương Thành móc ra một xấp tờ tiền, bước về phía Trương Chính Quốc. "Cha vẫn chưa thu tiền rau hôm nay."

Giọng nói cậu nhỏ nhẹ, đôi mắt mang theo tia sợ hãi cùng khẩn trương. Hơi thở Trương Chính Quốc trầm đυ.c, nhận lấy xấp tiền từ tay cậu: "Bao nhiêu đây?"

"Ba trăm tám tệ thưa cha."

"Có lén giấu đồng nào không đấy." Gã vừa hỏi tay vừa đếm lại.

"Không có ạ." Nhịp tim Trương Thành đập liên hoàn. "Hôm nay đột nhiên mưa to, con không bán được hết."

Phùng Chính Lan ngồi đối diện chỗ hai cha con Trương Thành đang đứng, hai tay bận rộn bóc vỏ đậu phộng rang, nàng giương ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, âm điệu hàm chứa sự ghét bỏ.

"Thật không? Tôi mà phát hiện anh nói dối thì liệu hồn!"

"Là thật thưa mụ mụ." Trương Thành cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt nàng.

Trương Chính Quốc nhìn con trai lớn run rẩy không ngừng, cảm thấy có chút phiền chán, gã là đàn ông truyền thống, tư tưởng gia trưởng, không thích nhất chính là bộ dạng không ra dáng đàn ông, yếu đuối như đàn bà của Trương Thành.

Gã đưa năm mươi tệ cho cậu, số tiền còn lại cất vào túi quần. "Sáng ngày mai đi ra chợ mua cho tao cái quạt mới."

"Dạ vâng." Trương Thành cầm năm mươi tệ trong tay, trong lòng não nề một trận, lúc cậu xoay người chuẩn bị đi xuống bếp, Trương Chính Quốc đột nhiên gọi. "Khoan đã."

Cậu quay đầu, thấy cha đang chìa bàn tay về phía cậu. Trương Thành hiểu ý, lập tức đem năm mươi tệ trả lại cho gã.

"Đứng đó. Thằng Quân! Bước lên đây!"

Đầu Trương Thành bắt đầu căng thẳng, bên tai là tiếng bước chân nho nhỏ từ dưới bếp vọng lên. Không lâu sau, Trương Dục Quân rất nhanh đã đứng bên cạnh cậu.

"Có biết vì sao tao gọi mày không?" So với lúc nãy, vẻ mặt Trương Chính Quốc khi thấy Trương Dục Quân trở nên hung tàn hơn.

"Cha... rốt cuộc có chuyện gì-"

"Im miệng! Cha không nói chuyện với mày!" Giọng của Phùng Thanh Lan cất lên ngay khi Trương Thành mở miệng.

Cậu mím chặt môi, lo lắng cho tiểu Quân đến độ hốc mắt đều ẩm ướt. Trái lại, Trương Dục Quân tựa hồ rất bình tĩnh, đầu nó hơi cúi, mắt nhìn vô phương, giống như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

"Không biết." Nó nói.

"Tiểu Quân! Không được ăn nói trống không!" Vẫn là âm thanh của Phùng Thanh Lan. "Mày dạy em mày kiểu gì đấy!"

Câu sau của nàng chính xác là đang nói cậu, Trương Thành dĩ nhiên nhận ra điều đó, tay cậu run lợi hại, đầu cúi thấp hơn nữa, thiếu điều muốn đâm đầu xuống đất.

"Không biết?" Trương Chính Quốc hừ lạnh. "Tốt! Vậy tao hỏi mày, mày lên lớp để học? Hay là để đánh nhau?"

Hai mắt Trương Thành mở lớn, cậu ngẩng đầu nhìn cha, đang muốn mở miệng thanh minh cho Trương Dục Quân thì nó trả lời.

"Để học."

"Nói không biết ngượng mồm! Chữ "học" của mày là đánh bạn học chấn thương sọ não à!"

Trương Thành nghe cha mắng thì hoảng sợ tột cùng, cậu còn nghĩ tai mình nghe nhầm, tiểu Quân sao có thể làm ra chuyện bạo lực như vậy được.

"Tiểu Quân, em mau giải thích cho cha hiểu, em không có đánh bạn, là họ đánh em." Trương Thành càng nói càng kích động, nếu không sớm giải thích cho cha, tiểu Quân hội sẽ bị cha đánh chết mất.

"Cha, tiểu Quân là bị bạn trên lớp đánh. Con đã nhìn thấy... trên lưng em bị cào rách ra máu. Cầu xin cha đừng đánh em."

Trương Chính Quốc liếc Trương Thành đang khóc nỉ non, từ đầu chí cuối vẫn một mực bao che cho Trương Dục Quân, gã tức giận đứng bật dậy, trên tay còn cầm cái cờ lê, gã rống to uy hϊếp.

"Mày còn nói một câu bao che cho nó thì tao nhổ nát hai hàm răng của mày!" Rồi gã tiếp tục quay sang Trương Dục Quân hăm dọa. "Nói cho mày biết! Mày bây giờ có thể an toàn đứng ở đây đều là do tao. Cha mẹ thằng ranh con đó, kể cả giáo viên chủ nhiệm của mày không dám hé nửa lời với tao. Lần sau còn dám gây sự, tao lập tức đánh gãy hai cánh tay của mày biết không!"

Mắt thấy Trương Chính Quốc vung cờ lê lên cao, Trương Thành khϊếp đảm, không suy nghĩ được nhiều liền đem Trương Dục Quân ôm vào trong ngực, hai tay bảo vệ đầu nó, liều mạng khóc van xin.

"Xin cha đừng đánh em, cha bớt giận. Con sẽ dạy lại tiểu Quân, em sẽ không gây chuyện nữa đâu."

Gã thở hì hục, cuối cùng hạ thủ lưu tình buông cờ lê xuống, ném năm mươi tệ vào mặt Trương Thành.

"Ngày mai thằng Quân đi mua quạt cho tao. Nghe không!?"

"Đã nghe ạ." Hỏi Trương Dục Quân nhưng Trương Thành theo thói quen trả lời.

"Mẹ kiếp! Còn không mau cút!"

Trương Chính Quốc vừa dứt câu, Trương Thành lập tức cúi lưng nhặt tiền lên, kéo cổ tay Trương Dục Quân chạy thục mạng xuống bếp, mở cửa đi ra sân sau.

Sân sau nằm hoàn toàn biệt lập bên ngoài, ngăn cách với cánh rừng hoang vu sau lưng bằng dãy khung rào sắt, diện tích chỉ vỏn vẹn tám mét vuông, cuối sân là nhà vệ sinh hai buồng, một buồng tắm và buồng cầu. Phía trước buồng tắm đặt hai cái chum đựng nước, miệng chum được đậy bằng một tấm gỗ lớn.

Trương Thành ôm Trương Dục Quân ngồi trên tấm gỗ đó, toàn thân vẫn chưa hết run vì một màn vừa rồi.

"Thật tốt quá... cha không đánh em. Ca ca đã rất sợ."

Trương Dục Quân nhìn cậu thật lâu, gương mặt trắng nõn của ca ca giờ đây ửng hồng vì khóc, hai gò má ướt nhẹp nước mắt. Bàn tay đen nhẻm của nó giơ lên giữa không trung, hơi lưỡng lự, nó áp lòng bàn tay lên mặt nhỏ của ca ca, chùi nước mắt cho cậu. "Ca ca."

Đôi mắt Trương Thành nhìn nó sững sờ, khóe miệng nở nụ cười ấm áp: "Ca ca ở đây." Cậu nắm lấy bàn tay của nó. "Tiểu Quân yên tâm, vô luận như thế nào ca ca đều sẽ tin tưởng em."

"Là ta làm." Trương Dục Quân nhẹ nhàng thừa nhận, hai mắt hạ xuống. "Là ta đã đánh bạn học."

Liệu rằng ca ca sẽ đau lòng, cảm thấy thất vọng về nó đi?

Nhưng khác với những gì nó dự đoán, Trương Thành chỉ im lặng, vỗ nhẹ đầu nó. "Tiểu Quân không đánh bạn, là em và bạn học đánh nhau, chẳng qua em mạnh hơn nó thôi."

Vẻ mặt của ca ca lúc ấy thật đỗi dịu dàng, dịu dàng hơn cả bất kỳ giáo viên nào trong trường mà nó từng gặp.

"Ngốc." Trương Dục Quân hạ tay xuống, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Trương Thành cười cười, dặn nó ngồi ở đây chờ, sau đó cẩn thận mở cửa đi vào trong nhà. Rất lâu sau, Trương Dục Quân mới thấy cậu quay trở lại, trên tay cầm theo một bộ quần áo và khăn bông.

"Ca ca tắm một lát rồi ra chơi với em nhé."

Nói xong, Trương Thành bước vào buồng tắm. Cửa chưa kịp đóng thì Trương Dục Quân bỗng nhiên tiến vào bên trong, khóa cửa lại.