Chương 2. Trương Dục Quân

Tối ngày hôm đó, bà Mã đúng giờ bắt đầu dọn sạp mang vào nhà. Tuổi bà đã cao, lưng hơi còng, lúc làm việc thở hì hục không ngừng. Trước khi chết, những việc nặng nhọc đều do chồng bà làm, bà chỉ phụ mấy việc lặt vặt, hiện tại chồng không còn, con cái lập gia đình trên thành phố, trong nhà việc nặng việc nhẹ đều một thân bà đảm nhiệm hết.

Lúc bà Mã chuẩn bị đóng cửa tắt đèn đi ngủ, trước sân từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen đang nhìn chằm chằm. Mắt bà Mã từ hai năm trước đã có dấu hiệu của tuổi già, bà không còn thấy rõ hình dáng của bóng đen kia ra sao, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt đó đang nhắm vào bà, ánh mắt đó âm trầm, trống rỗng, sâu không thấy đáy, cứ như đang nhìn ngược vào trong, trông rất đáng sợ.

Bà Mã biết cặp mắt đó. Nó là con trai út của nhà họ Trương, Trương Dục Quân.

"Tiểu Quân."

Bà bật bóng đèn ở trước sân, diện mạo của bóng đen kia mới hiện lên rõ ràng. Trương Dục Quân chỉ mới mười tuổi, dáng dấp thấp bé, hết sức gầy, nó ngồi cuộn mình ở một góc trong sân, trông có tí tẹo.

Mặc dù vậy, Trương Dục Quân lại sở hữu một gương mặt bụ bẫm vô cùng khả ái, so với cơ thể gầy ốm, hai gò má nó tích tụ rất nhiều thịt, ngón tay chạm vào sẽ thấy có độ đàn hồi, đặc biệt co giãn.

"Con đói không? Bà lấy cơm cho con ăn nhé." Thỉnh thoảng Trương Dục Quân vẫn ghé qua nhà bà Mã, nhưng nó không bao giờ vào trong, chỉ lặng lẽ ở ngồi trước sân, như một con cún giữ nhà. Bà Mã thấy thương, hay đem cơm hoặc bánh kẹo cho nó ăn.

Nhìn gương mặt già nua của bà Mã đang kề cận, Trương Dục Quân thu lại đôi mắt đen sẫm, cúi đầu nhìn xuống mười đầu ngón chân sứt mẻ của mình.

Lúc tới đây Trương Dục Quân không có mang dép, bà Mã cũng rất ít thấy nó mang dép, mỗi lần ra ngoài đều một bộ dáng chân trần vững chắc, bất kể đất cát hay những vật chướng ngại nhỏ trên đường cũng không ảnh hưởng đến bước đi của nó.

"Cha lại đuổi con ra ngoài sao?"

Trương Dục Quân giống như không nghe thấy, vẫn duy trì thái độ im lặng cắm cúi vào đôi chân trần, không biết là đang nhìn cái gì.

Bà Mã đối với sự lãnh đạm của Trương Dục Quân đã tạo thành thói quen. Sinh ra trong một gia đình như vậy, Trương Dục Quân không thể như bao hài tử khác cười nói vui vẻ, chạy nhảy nô đùa.

"Ca ca có đi với con không?"

Sau khi hai chữ "ca ca" thốt ra, Trương Dục Quân chậm rãi ngẩng đầu, giương lên đôi mắt sâu thẳm u ám, cái miệng vẫn luôn khép chặt bỗng cất tiếng nói: "Ca ca ngủ rồi."

Trương Dục Quân nói xong thì thấy bà Mã gật đầu rồi đi vào trong nhà. Lát sau, bà Mã đi ra với ổ bánh mì con mèo quen thuộc trong tay, Trương Dục Quân im lặng đứng dậy, xòe ra hai bàn tay bẩn nhận lấy ổ bánh.

Bà Mã phát hiện hai cánh tay nó bầm tím, khẳng định buổi trưa lại bị cha đánh, liền dặn nó đứng ở đây chờ. Lúc bà đem thuốc mỡ đi ra ngoài cửa một lần nữa thì Trương Dục Quân đã đi rồi.

Ban đêm, toàn bộ hộ dân ở hai bên đường đều lần lượt tắt đèn đi ngủ, con đường xấu xí chỉ chừa lại mấy cây cột đèn chiếu sáng, rọi xuống bóng lưng của một nam hài, bóng lưng nam hài gầy gò, nhưng dáng đi vô cùng mạnh mẽ.

Trương Dục Quân kẹp ổ bánh mì trong ngực, sải bước về hướng nhà của mình. Đôi mắt nó dừng lại trước khoảng trống ở hiên nhà, thân ảnh người kia không còn thấy đâu nữa, nó dời mắt, tiếp tục cất bước đi thẳng, tới tận cùng của ngõ thôn.

Trương Dục Quân hơi dừng bước, bị một âm thanh gây chú ý, cái đầu nhỏ nhắn của nó ngước lên cao, là tiếng vỗ cánh của đàn thiêu thân đang lượn lờ quanh bóng đèn sợi tóc treo trên cột điện.

Hai con mắt đen huyền của nó thoáng hiện một điểm sáng, rồi rất nhanh bị bóng đen nuốt chửng, trả lại đôi mắt trống rỗng.

Cách mười bước chân, Trương Dục Quân rẽ sang trái, một hồ nước ngọt và ruộng rau nhỏ hiện ra. Hồ nước ngọt đã qua nhiều năm không được sử dụng, nước trong hồ đã bị đυ.c ngầu và vơi bớt phân nửa, chỉ có ruộng rau kia may ra còn đem lại chút sức sống.

Ruộng rau xanh tươi mơn mởn, chia làm nhiều loại khác nhau, mỗi loại được phân thành từng khóm nhỏ, khóm nào cũng thẳng tắp đều đặn, vô cùng đẹp mắt, chứng minh bàn tay của chủ nhân ruộng rau này thập phần khéo léo.

Ngay chính giữa ruộng dựng một cái lán, lán này vừa nhỏ hẹp vừa sơ sài, Trương Dục Quân lúc trèo lên không tránh khỏi dư chấn dữ dội, làm kinh động đến bóng người đang nằm ngủ ở bên trong.

"Tiểu Quân..."

Trương Dục Quân ngồi bên mép cửa, hai chân thả xuống dưới, đung đưa trong không trung. Nó ngoái đầu nhìn về phía âm thanh lí nhí vừa gọi nó, rồi xé bao bì ni lông hình con mèo, bóc ra ổ bánh mì thơm phức.

Ngửi được mùi thơm quen thuộc, thân ảnh nằm trong bóng tối chậm rãi ngồi dậy, từ từ bò ra mép cửa. Dưới ánh sáng mờ nhạt, một gương mặt trắng trẻo xinh xắn xuất hiện, trên mặt đối phương có dấu vết bầm tím tương tự cánh tay của Trương Dục Quân, nhưng chút khuyết điểm này vẫn không che lấp được vẻ đẹp ưu tú diễm lệ của cậu.

"Tiểu Quân lại tới nhà bà Mã sao? Ca ca dặn em đừng đến đó nữa mà." Âm thanh Trương Thành nhỏ nhẹ như mặt hồ, vừa mang ý trách cứ lại vừa không giống.

Trương Dục Quân không đáp, nhìn mấy dấu đỏ đỏ tím tím nằm lung tung trên làn da trắng nõn của Trương Thành, nghĩ thực chướng mắt, thực khó chịu.

"Chúng ta không thể lúc nào cũng làm phiền bà Mã được, tiểu Quân hiểu không?"

Miệng thì nói vậy, nhưng tay nhỏ của Trương Thành lại đem ổ bánh mì bẻ làm hai, rồi cậu đưa mẩu bánh to hơn gấp đôi cho Trương Dục Quân.

Trương Dục Quân phát hiện kích thước hai mẩu bánh chênh lệch, mơ mơ hồ hồ không chịu ăn. Lát sau, nó cảm giác có một bàn tay ở trên tóc nó vuốt vuốt, động tác ôn nhu như nước, âm thanh ca ca lại vang lên.

"Tiểu Quân ăn nhiều một chút, như vậy mới có sức học hành được."

Từ khi Trương Dục Quân đến tuổi đi học, ca ca của nó không còn đến trường nữa. Ca ca lớn hơn nó ba tuổi, nhưng ngoại hình so với nó không cách biệt mấy. Trong nhà, ca ca luôn là người dậy sớm nhất, lúc ca ca gọi nó dậy đi học, cha vẫn còn nằm trên giường ngáy rất to, mụ mụ thì ôn nhuận nằm trong l*иg ngực của cha.

Những ngày đầu, Trương Dục Quân vẫn chưa hiểu chuyện, luôn cho rằng ca ca thích chăm sóc cho nó. Sau này đến lớp rồi, đầu nó tiếp thu được rất nhiều điều.

Mấy đứa trẻ trong thôn đều được cha mẹ đưa đến trường, mua cho chúng đồ ăn sáng, tan học sẽ lái xe đón chúng về nhà, nấu cơm cho chúng, có một bữa cơm gia đình.

Trương Dục Quân thì ngoại lệ, cha chưa một lần đưa nó đi học, mụ mụ cũng không bao giờ nấu cơm cho nó ăn, trong trí nhớ của nó, mụ mụ chỉ vào bếp mỗi khi cha muốn ăn mì vịt tiềm. Mì vịt tiềm là một món ăn xa xỉ ở thôn Thanh Kiều, nhưng với Phùng gia thì không đến mức đấy, mụ mụ rất giỏi làm món này, sau khi cưới cha, thỉnh thoảng mụ mụ vẫn nấu cho cha ăn. Mà nó và ca ca thì chưa có được phúc hưởng đó.

Trên thực tế, những công việc hàng ngày tất thảy đều một thân ca ca làm. Buổi sáng ca ca sẽ chuẩn bị đồ ăn, giúp nó thay đồng phục, ăn sáng xong, ca ca sẽ cùng nó đi bộ đến trường. Thời gian nó học trên lớp, ca ca sẽ ra ngoài ruộng chăm sóc rau, sau đó đem rau ra chợ bán kiếm tiền.

Từ lúc sinh ra, Trương Dục Quân chưa bao giờ nhận được một cái mỉm cười từ cha, cha vừa hung dữ vừa thô bạo. Mụ mụ thì ôn hòa hơn, nhưng đối với ca ca lại rất lạnh lùng. Dường như trong nhà chỉ có ca ca đối với nó phi thường tốt, nhưng từ khi nó đi học, ca ca bận rộn suốt cả ngày, thời gian dành cho nó cũng dần ít đi.

Không khí trong nhà vừa ngột ngạt vừa xa cách, khiến nó không còn muốn trở về nhà nữa.

Trương Dục Quân biết ca ca có một chiếc túi bí mật, trong đó đều là tiền mà ca ca kiếm được từ mấy luống rau ngoài kia. Tiền này ca ca dùng để đóng tiền học, mua dụng cụ học tập, sách vở cho nó, thậm chí là đi chợ, nấu ăn cho cả nhà.

Trương Dục Quân cảm giác như ca ca đang một mình nuôi cả gia đình vậy.

Nhìn vết bầm tím trên cánh tay, Trương Dục Quân chợt nhớ lần đầu tiên bị cha đánh.

Đó là một hôm chiều tối lạnh lẽo, Trương Dục Quân lang thang ngoài đường hơn một tiếng đồng hồ mới xách cặp đi về, tiếng khóc thảm thiết của ca ca ở trong nhà truyền ra ngoài cửa. Khi nó bước vào, thân ảnh ca ca gầy yếu nằm dưới sàn, tay khăng khăng ôm một vật không chịu buông, trên mặt ca ca là hỗn hợp nước mắt, nước mũi và máu. Cha đang xách cái ghế gỗ hay ngồi ăn cơm, ánh mắt hung tợn như hổ dữ, nhìn thấy nó đứng ở ngoài cửa thì dừng lại.

"Tiểu Quân.... Chạy đi..."

Nghe thấy tiếng của ca ca, toàn thân nó run lên, hai chân của nó đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển, tựa như hồn phi phách tán.

Không biết từ lúc nào, cha đã túm lấy đầu của nó, đem nó trở thành bao tải mà hung hăng đánh xuống. Toàn bộ giác quan của nó đều bị cha đánh bay đi mất, nó không hề khóc, không hề phản kháng, cũng không một lời cầu xin. Nó chỉ biết trước khi nó hôn mê, ca ca quỳ ở dưới đất ôm nó khóc rất lâu.

Còn mụ mụ lúc đó ở đâu, đang làm gì, nó không biết, cũng không muốn biết.

Một tháng sau, tên của nó được vinh hạnh nằm trong danh sách nợ học phí, nói là "danh sách", chẳng qua chỉ để bảng thông báo treo ở ngoài sảnh trường đỡ trống mà thôi, kỳ thực trên đó chỉ có duy nhất ba chữ Trương Dục Quân. Nhìn thấy ba chữ này, nó rốt cuộc đã hiểu tại sao ca ca bị cha đánh. Ngày đó túi tiền bí mật của ca ca bị mụ mụ phát hiện, mụ mụ lập tức kể tội cho cha nghe, cha tính tình xưa giờ tàn bạo, lại thấy ca ca vì bảo vệ cái túi mà không chịu nghe lời, kết quả sau đó cả huynh lẫn đệ đều mang thương tích đầy mình, dĩ nhiên cả tiền học phí cũng không còn nữa, số tiền đó đều bị cha dùng để mua rượu bia giải tỏa.

"Không còn sớm nữa, tiểu Quân về nhà ngủ đi, sáng ngày mai còn phải đến lớp."

Âm thanh của Trương Thành bất chợt vang lên, đánh gãy những hồi ức không vui của Trương Dục Quân, mẩu bánh mì trên tay đã bị nó ăn hết từ lúc nào không hay.

"Cảm ơn tiểu Quân, ca ca hôm nay ăn bánh mì rất ngon."

Trương Dục Quân xoay đầu, Trương Thành đã quay về chỗ cũ nằm xuống, rất nhanh đi vào giấc ngủ, bộ dạng thoạt nhìn rất mệt mỏi, đôi mắt nó nhìn cậu chằm chằm, lại nhớ đến ngày hôm nay cha đánh bọn họ.

Kể từ sau trận đánh kia, cha hoàn toàn nắm thóp được tất cả thành viên trong gia đình, khẳng định uy quyền. Ba năm này, cha rất hay sử dụng bạo lực, không có nó, cha sẽ đánh ca ca, không có ca ca, cha sẽ đánh nó, ngày nào không có hai anh em, cha sẽ tìm mụ mụ phát tiết, nếu mụ mụ chạy trốn, cha liền ra ngoài quậy phá cả thôn xóm, bị người đời đàm tiếu.

Có người cha tạo tiếng vang lớn như vậy, con trai đến lớp hiển nhiên cũng chịu không ít tai tiếng. Trương Dục Quân tự biết bản thân khác xa các đồng học trang lứa, trong lớp bị bọn chúng xa lánh, nó cũng không ghi trong lòng.

Giờ đây, nó chỉ có một khát vọng, được thoát khỏi nơi này, thoát khỏi người cha ác độc, người mẹ vô tâm của nó.

Nhưng còn ca ca. Liệu không có nó, ca ca sẽ như thế nào?

Nó thật sự không biết, cũng không muốn biết, thậm chí không dám nghĩ đến.

Trương Dục Quân ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đang chiếu sáng, rồi nhìn Trương Thành lần cuối, sau đó từ trên lán nhảy bịch xuống đất. Nó đi ngược về phía đường chính, thẳng xuống điểm kết thúc của ruộng rau.

Đẩy ra dàn vườn leo xum xuê, thanh hàng rào sắt cao hơn hai mét hiện ra. Trương Dục Quân cúi lưng sắn lấy ống quần, dáng người nhỏ gầy của nó thành thạo trèo qua, thoạt nhìn trông không khác gì chú khỉ con, động tác hết sức nhanh gọn lẹ, chưa đầy hai phút nó đã thành công vượt rào.

Mảnh rừng phía trước u tối mịt mù, đôi mắt Trương Dục Quân âm trầm, nhẹ nhàng sải bước, tiến vào rừng sâu.