Chương 15. Hàn Dư

"Đại ca, đã hơn ba canh giờ rồi." Tiểu Mao nhìn đống củi lửa đã khô quạnh, trên tay mang theo một hũ sáp thuốc, cẩn thận tiến lên một bước. "Lão đại sai em mang thuốc tới, ông ấy nói thủ lĩnh đã bỏ qua hình phạt cho anh."

"Đại ca quỳ lâu như vậy vẫn nên ăn chút gì đi, em có mang cơm thịt thỏ cho anh này." Đại Mao đặt khay đồ ăn xuống đất, trên khay đựng một đĩa thịt thỏ và hai bát cơm đầy.

Đại Mao và Tiểu Mao là hai anh em ruột thịt, chỉ cách nhau một tuổi, như hình với bóng, có lẽ vì thế mà ngoại hình hai người giống nhau như đúc, từ chiều cao đến khuôn mặt đều tương đồng không sai một li, thoạt đầu còn dễ lầm tưởng là anh em sinh đôi.

Đại Mao và Tiểu Mao mồ côi cha mẹ từ nhỏ, năm Đại Mao sáu tuổi may mắn được Hàn gia thu nạp cả hai anh em, trở thành thuộc hạ kiêm đàn em tốt của cháu trai trưởng Hàn gia, cũng tức là người được gọi đại ca lúc bấy giờ.

Trong mắt bọn họ, đại ca là người anh trưởng thành, nghiêm túc và nóng tính, bất kể chuyện gì cũng không khoan nhượng. Chính là, sự tình trong ngày hôm nay không như những gì họ tín nhiệm người đại ca này, địa phận nội tộc có kẻ lạ mặt xâm nhập, đại ca tận mắt chứng kiến, không những không bắt về tra hỏi, còn để cho kẻ lạ mặt ấy ngang nhiên bỏ trốn, tất thảy hoàn toàn khác xa tác phong làm việc thường ngày của đại ca, âu cũng là nguyên nhân đại ca quỳ gối tại nơi ghi danh trường đấu huấn luyện, cũng là lần đầu tiên thủ lĩnh đích thân xuống tay trừng phạt.

Người đàn ông gọi là đại ca vẫn đang quỳ thẳng tắp, bóng lưng to cao đồ sộ như thái sơn, trên mặt ngoại trừ lộ vẻ thiếu kiên nhẫn vì những lời vô nghĩa của hai tên thuộc hạ thì không còn biểu tình gì.

"Quay về nghỉ ngơi đi, ở đây đã không còn việc của bọn mày."

"Đại ca, chuyện này-"

"Nói một hiểu hai!"

Đại Mao và Tiểu Mao đồng thời bị khẩu khí giận dữ của người đàn ông hù dọa, rồi thật dứt khoác nói: "Vâng, đại ca!"

Hai anh em xoay người lui xuống, thì một bóng người cao lớn từ bên ngoài cổng hướng về phía này đi tới, khiến cho dáng vẻ bọn họ một lần nữa mang theo một tia nể trọng và e dè, nhưng không phải một bộ dạng tôn kính như đối với đại ca, mà nhiều hơn chính là đối bằng hữu nói chuyện.

"Đại ca vẫn muốn quỳ nữa sao?"

"Đúng vậy." Tiểu Mao trả lời. "Cũng không thèm đυ.ng đến bữa tối."

"A Cửu, ngươi khuyên đại ca một câu được không?" Đại Mao ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao lớn trước mắt.

"Ừm." Hàn Cửu gật đầu. "Hai người về đi."

Đại Mao và Tiểu Mao vừa rời khỏi, vẻ mặt đứng đắn của Hàn Cửu thoắt cái liền tiêu biến, cười tươi rói vọt tới bên cạnh chỗ người đàn ông đang quỳ.

"Ái chà! Cuối cùng cũng có một ngày anh chịu phá nát cái hình tượng chững chạc gây dựng suốt hai mươi lăm năm nay, em đợi ngày này hơi bị lâu đấy!"

"Không đi ngủ còn ra đây nói nhăng nói cuội!" Dưới sự xuất hiện của đệ đệ, cơn giận dữ ghi hằn trong ánh mắt người đàn ông biến thành phiền chán tột cùng. Kỳ thực trước khi Hàn Cửu mở miệng, anh đã đoán được nửa điềm bị đồ đầu heo này lôi ra nhạo báng.

"Thế nào? Có cảm thấy tự vả mặt mình đau không?" Dáng người cao lớn của Hàn Cửu ngồi xổm trước mặt người đàn ông, cười khúc khích: "Ây da, chuyện này em mà đi kể cho Dục Quân chắc sẽ thú vị lắm đây."

"Không ai cản mày."

Hàn Cửu nhìn đại ca của mình vẫn như cũ ngang ngược khó chiều, liền đứng phắt dậy, bắt chước dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông.

"Đừng nghĩ là bằng hữu của em trai tao thì tao sẽ không cảnh giác mày!"

"Thằng Quân không đáng tin tưởng, chuyện nó tạo phản chỉ là sớm hay muộn!"

Rồi y nhại lại bằng một sắc giọng trào phúng: "Nếu như mày vi phạm luật, tao sẽ là người róc xương mày đầu tiên!"

Hàn Cửu đi tới đi lui, miệng cười ha hả, ngữ khí mười phần châm biếm. "Ôi trời! Không biết anh hay Dục Quân mới là người bị róc xương trước nữa!"

Người đàn ông cứng ngắc trừng lên, bộ râu kẽm hơi giật giật, tựa như rằng một giây sau đó sẽ ở trước mặt người kia đang không ngừng lảm nhảm giáo huấn một tràng cho ra lẽ, nhưng nghĩ đến lý do bản thân đang quỳ ở đây, anh đã nhịn bụng và không nói gì.

Âm thanh của Hàn Cửu vẫn còn chưa tan, y quỳ đầu gối xuống đất, tùy tiện cầm một nắm thịt thỏ trên khay thức ăn: "Nói chuyện nãy giờ đói bụng quá, cho ăn miếng nha!" Rồi bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành, không thèm để ý sắc mặt đại biến của đối phương.

"Đại ca, vì lý do gì anh lại tha cho tên ngoại tộc đó vậy?"

Hàn Cửu vẫn chưa nhai xong, tiếp tục nhét thêm một nắm cơm trắng, mỗi lần nói chuyện khó tránh bị mấy hạt cơm phun ra ngoài. Người đàn ông nhìn miệng đối phương lép chép thức ăn, trông lôi thôi không ra thể thống gì.

"Không phải chuyện của mày."

"Ồ!" Đôi mắt Hàn Cửu nhảy ra một tia châm chọc, đẩy đẩy khuỷu tay người đàn ông. "Là một cô nương đoan thục xinh đẹp nào chăng?"

Người đàn ông nghiêng đầu, tránh đi cái mồm đang nhồm nhoàm sát bên cạnh. "Nhai cho xong rồi nói chuyện."

Hàn Cửu bĩu môi: "Anh không nói, ngày kia em lên trường kể hết cho Dục Quân nghe!" Một câu này của Hàn Cửu cuối cùng đã làm cho hạt cơm bắn lên mặt của người đàn ông.

Quá mức chịu đựng, anh lấy ra một vật thể màu xanh hung hăng nhét vào mồm y, ôm cơ thể cường tráng đứng dậy. "Đàn ông không chút đứng đắn! Một lát dọn hết đống này cho tao!"

"Đại ca! Anh đừng có quá đáng nha!" Hàn Cửu đem vật ở trong miệng nhả ra, không khỏi nhíu mày: "Rau rừng?"

Đại ca từ lúc nào thích ăn rau rừng vậy?

Hàn Cửu đầu đầy nghi vấn muốn hỏi đại ca, nhưng vừa ngẩng đầu thì người đã đi rồi.

Rời khỏi trường đấu huấn luyện, mắt người đàn ông hướng về con đường đá lưỡng lự trong phút chốc, rồi anh quay lưng, sau cùng vẫn là lựa chọn hướng đi ngược lại, tiến vào cánh rừng u ám.

Cuộc sống quanh năm tiếp xúc với thiên nhiên, chống chọi đủ thể loại thú dữ, bệnh tật, thời tiết khắc nghiệt, bản năng mưu sinh như người nguyên thủy càng khiến cho cánh đàn ông ở thôn Phú Hải sở hữu ngoại hình đặc biệt cao lớn, so với Hàn Cửu mười ba tuổi đã cao gần mét tám, người đàn ông này cao hơn mét chín, anh có khung xương cằm vuông vức sắc bén, hàng râu kẽm dày rậm mọc từ mép xuống dưới cằm, dáng người cao to đĩnh bạc, vạm vỡ cường tráng, khí chất mạnh mẽ oai hùng không khỏi khiến người khác phải tấm tắc khen ngợi.

Trên vai người đàn ông vác một chiếc túi da rắn đựng mũi tên, tay xách cánh cung, bước chân vững vàng leo xuống chân núi, băng qua những dãy sông gập ghềnh, những bụi cây già xum xuê qua con đường mòn chông chênh chướng ngại vật.

Đôi chân rắn chắc người đàn ông đình chỉ, thấy được trong ánh mắt dữ dằn phản chiếu sự lay động của sóng vờn, phía trước không xa, người đó một lần nữa xuất hiện, là một nam thiếu niên với gương mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo thuần khiết như mặt hồ. Hơn nhiều năm nay anh chưa từng chứng kiến một nam nhân nào làn da trắng như vậy, anh không phải loại người ham mê sắc đẹp, càng không phải loại người dễ bị mỹ nhân cám dỗ, huống hồ nhan sắc của thiếu niên chưa đạt đến ngưỡng nghiêng nước nghiêng thành như mỹ nữ, nhưng nụ cười kia lại hữu tình trói buộc anh trong vũng bùn cạm bẫy, càng vùng vẫy trốn thoát càng lún sâu không cách nào cứu vớt.

Gần nửa ngày phát ngốc, người đàn ông rút ra một cây tên, tư thế thuần thục tra tên vào cánh cung, rồi giương cao cung nhắm bắn vào nơi thiếu niên đang ngồi. Phập một tiếng, đường bắn mũi tên nhanh như cơn gió xuyên qua đỉnh đầu của thiếu niên, khoảnh khắc sinh tử chỉ cách nhau vỏn vẹn mười centimet.

Trương Thành đang nhặt rau dưới gốc cây, bị một tiếng động lớn ngay trên đỉnh đầu dọa thất thố, mông mất thăng bằng ngã phịch xuống đất. Đến khi xác định được âm thanh kinh người kia là một loại vũ khí săn bắt, con tắc kè rừng bị mũi tên đâm xuyên bụng, mắt lồi ra, đang thè lưỡi dài trừng thẳng vào Trương Thành.

"Ngươi là ai?"

Giọng người đàn ông vang lên oang oang khắp khu rừng, Trương Thành hốt hoảng xoay người, bóng người đàn ông cao lớn bị ngược sáng phủ trùm lên cậu, phần trên không mặc áo, đem bộ ngực săn chắc lõα ɭồ ngoài cơn gió lạnh.

"Ngươi không phải người ở đây? Ngươi từ đâu đến?" Người dưới thân trơ trơ như kẻ mất hồn, đôi mắt kiều diễm mở to, thực khiến người phải xuýt xoa thương tiếc.

"Ta... ta từ thôn Thanh Kiều đến." Âm thanh Trương Thành rót vào tai người đàn ông, nhu thuận nhẹ nhàng như sông nước.

"Thanh Kiều?" Người đàn ông kinh ngạc.

Nếu như trí nhớ không sai, tên nhóc Trương Dục Quân cũng xuất thân từ Thanh Kiều?

"Đã trễ như vậy, ngươi sao lại ở đây?" Người đàn ông liếc xuống bàn tay Trương Thành, hiển nhiên đã đoán được câu trả lời.

"Ta vô tình đi vào đây." Trương Thành giơ lên nắm tay đầy lá rau rừng. "Ta chỉ muốn nhặt rau."

"Nhặt rau?" Đôi lông mày người đàn ông nhíu chặt. "Ngươi có biết đây là địa phận của Phú Hải không?"

Trương Thành nghe được câu này, thiếu chút nữa là lăn ra ngất xỉu. "Phú... Phú Hải?"

Mỗi ngày cậu đều ra chợ, tới xưởng làm công kiếm tiền, phụ nữ lao động trong đó rất hay tụ tập hàn huyên trò chuyện, cậu làm sao không nghe qua danh tiếng bất hảo của thôn Phú Hải, thậm chí còn nghe đến thuộc lòng từng câu chữ một.

"Ta không biết.... Đại ca... ta thực sự không biết."

Vẻ mặt tái mét của Trương Thành khiến cho người đàn ông tin tưởng cậu không lừa gạt mình. Anh buộc dây cung vào thắt lưng, thấp lưng xuống nhìn chằm chằm vào cậu.

"Tiểu bạch kiểm*, ngươi bị ai lừa gạt vào đây sao? Có biết nơi này rất nhiều thú dữ hay không?"

*Tiểu bạch kiểm: Gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn

Bị người đàn ông kề sát, Trương Thành theo bản năng nhấc mông lui ra sau. "Có sao?" Cậu ở trong rừng từ đêm qua tới giờ, trừ bỏ cây cỏ thiên nhiên thì rõ ràng không có thấy qua thú dữ nào nha.

Người đàn ông nhìn bộ dáng thiếu niên khẩn trương, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

"Tiểu bạch kiểm, ngươi sợ ta sao, đại ca còn chưa làm gì ngươi?"

"Ta..." Trương Thành ấp a ấp úng, hai mắt sơ ý đυ.ng phải mũi tên còn cắm trên thân cây. Người đàn ông thuận theo hướng mắt của cậu nhìn qua, đại não lúc này mới minh bạch.

Trương Thành thấy người đàn ông cường tráng đứng dậy, bàn tay dứt khoác rút ra mũi tên đầy máu, nhét lại vào trong túi da rắn đeo ở sau lưng, con tắc kè rừng bị đâm chết được anh ném ra ngoài bờ sông.

"Ngươi yên tâm. Ta săn bắt thú, chứ không phải săn người." Rồi anh chìa bàn tay sạch máu về phía cậu. "Ta là Hàn Dư, ngươi tên là gì?"

Trương Thành ngây ngốc, ánh mắt rụt rè dè chừng, thật lâu sau mới bắt lấy cổ tay Hàn Dư, để anh kéo cậu đứng dậy.

"Trương Thành."

"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Hàn Dư gập lưng giúp cậu nhặt đống rau rừng vừa hái ở dưới đất lên.

Trương Thành gật đầu cảm tạ, lễ phép đáp: "Mười sáu ạ."

"Nhỏ như vậy?" Không hiểu tại sao trái tim Hàn Dư có chút mềm nhũn. "Ta hai mươi lăm. Đại ca gọi em Tiểu Thành được không?"

Trương Thành giật mình, đầu cúi thấp từ nãy đến giờ ngẩng cao lên, thực sự Hàn Dư lớn lên cao to quá mức, lọt vào tầm mắt thiếu niên một mét sáu tám như Trương Thành mà nói, Hàn Dư trông không khác gì quý ông khổng lồ.

"Ta..." Chỉ mới gặp nhau được vài phút, người đàn ông này vì cái gì muốn thân mật với cậu, hơn nữa người này còn xuất thân từ thôn Phú Hải, tiếng tăm lan truyền không hề tốt, cậu tuy bên ngoài là nam nhân, nhưng thân thể bất quá vẫn là một song tính nhân, đối với đàn ông tiếp xúc không quá kỳ vọng tin cậy.

Trương Thành không hay rằng đây chỉ đơn giản là phép xã giao tối thiểu của văn hoá Hàn tộc, đối với sự cảnh giác của Trương Thành, Hàn Dư có điểm hụt hẫng, nhiều năm nuôi tư tưởng căm hận dân Cao Minh sâu trong trí não, đáng lý phải cảm thấy tức giận, thực căm phẫn, lập tức đem người bắt về cho thủ lĩnh xử trí, làm nô cũng được, gϊếŧ chết cũng chẳng sao. Nhưng với cái ánh mắt đó, buông lời hạ nhục thậm chí còn không dám, huống chi là nghĩ đến đυ.ng vào một sợi tóc của cậu.

"Không cần sợ. Đại ca sẽ không tổn thương em." Hàn Dư nói xong liền lấy ra một lọ dược nhỏ. "Chỗ chúng ta đang đứng là địa phận của rắn lai giống, vô cùng nguy hiểm, thoa dược này trên người sẽ tránh được khứu giác của bọn chúng."

Trương Thành chưa kịp làm gì thì đã thấy Hàn Dư bật nút ra ngoài, hoảng sợ lui một bước. "Đại ca... anh muốn làm gì?"

Hàn Dư sững sờ.

"Em không phải sợ ta chuốc thuốc em đó chứ?" Gương mặt Hàn Dư xưa giờ một kiểu nghiêm túc nhăn nhó chợt lộ ra ý cười sủng nịch. "Đứa nhỏ ngốc!"

Rồi anh nhỏ một giọt trên tay mình, ngay trước mặt cậu hít ngửi, sau đó thoa vào lòng bàn tay, ngẫu nhiên còn thoa vài chỗ bất kỳ trên l*иg ngực cứng rắn của mình.

Hai mắt Trương Thành vẫn dõi theo thao tác người đàn ông, xem như đã được minh chứng người này không có mưu đồ xấu với cậu, thâm tâm nhẹ nhõm một hơi. Hàn Dư nhìn ra đối phương đang có sự thay đổi, quyết định đưa lọ dược cho cậu.

"Cảm ơn... Hàn Dư đại ca." Trương Thành cẩn trọng bước một bước, nghe thấy một cỗ hương dễ chịu xông lên, cậu tròn mắt kinh ngạc. "Mùi hương này?"

"Có vấn đề gì sao?" Hàn Dư chợt phát giác được điều gì, liền nói: "Có phải ngửi được mùi cỏ hoa phấn của phụ nữ?"

Trương Thành thành thật gật gật đầu.

"Đây là phấn hương của bà nội ta. Sau khi bà nội mất vì bạo bệnh, ta đã thêm phấn hoa vào thành phần tiêu khứu dược*, ban đầu sẽ có mùi thơm, nhưng chỉ duy trì được vài giây mà thôi."

*Tiêu khứu dược: Thuốc diệt trừ khứu giác

Hàn Dư nói không sai, qua vài giây sau, Trương Thành phát hiện mùi cỏ hoa phấn trên người anh đã tan đi, chỉ còn hương đắng nguyên chất của thảo dược.

"Hàn Dư đại ca..." Giọng nói ôn hòa của Trương Thành cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Hàn Dư. "Có phải hay không anh luôn nhớ về bà nội?"

Hàn Dư không nghĩ muốn né tránh nỗi ưu phiền, trả lời: "Đúng vậy."

Trương Thành lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt, lúc này Hàn Dư nghiêng mặt qua một bên, ánh trăng bạc chói lóa rọi chiếu xuống mặt anh, hiện rõ biểu tình ôn tồn và nuối tiếc, ở anh cậu có một cảm giác từng trải và trưởng thành, là loại tâm tư mà cậu có thể sâu lắng thấu hiểu.

"Thực ra..." Bỏ đi sự cảnh giác cứng ngắc của bản thân, Trương Thành cố gắng mở lòng với Hàn Dư mà nói: "Đệ đệ của ta cũng có mùi hương này."

"Tiểu Thành là con trai lớn trong nhà?" Hàn Dư đột nhiên hỏi.

"Vâng ạ." Cặp mắt Trương Thành mở to, giác quan thứ sáu đã giải đáp một nghi vấn cách đây không lâu. "Lẽ nào Hàn Dư đại ca cũng là?"

Hàn Dư nhếch miệng cười: "Không sai, trong nhà ta chính là đại ca, dưới ta còn có một muội muội và tiểu đệ đệ."

Khó trách đây là nguyên nhân cậu có thể thấu hiểu người đàn ông này chỉ qua một ánh mắt duy nhất, đó là ánh mắt của một anh cả luôn gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, cũng là ánh mắt ngập tràn tình yêu thương dành cho người thân của mình.

"Nguyên lai cả hai chúng ta đều là trưởng tử." Trương Thành tâm tình lo lắng rất nhanh dịu xuống, đối với Hàn Dư dần thả lỏng mỉm cười với anh.

Cái mỉm cười này trực tiếp làm cho Hàn Dư tim đập loạn nhịp, nhớ lại buổi chiều ngày hôm nay, thời điểm khi anh ngắm nhìn cậu từ xa, nụ cười của cậu khi nhặt được rau rừng cũng đơn thuần rực rỡ giống như vậy.

Bỗng một tiếng xao động bên trong bụi cây già truyền đến, đem hai người đồng loạt quay đầu, Hàn Dư theo bản năng kéo Trương Thành bảo hộ ở sau lưng, ngay bên hông rút ra một cây đao kim loại sắc bén, dáng vẻ nhanh chóng quay về một đại ca được gia tộc tín nhiệm.

"Tiểu Thành, em bôi dược lên đi." Ánh mắt Hàn Dư loé lên tinh quang, nói với Trương Thành đang sợ hãi ở phía sau.

"V...Vâng."

Sau khi Trương Thành thoa xong thuốc, Hàn Dư đã bày ra tư thế phòng bị tiến về nơi âm thanh vừa phát ra. Cậu ngước đầu nhìn lên, gương mặt anh đột nhiên biến sắc, kinh ngạc cùng hoang mang hốt hoảng.

"Tiểu Thành, đại ca nói chạy, em phải lập tức rời khỏi đây thật nhanh, bất kể chuyện gì cũng không được quay đầu, có hiểu không?"

Sự bình tĩnh bất thường của Hàn Dư khiến Trương Thành sốt ruột. "Nhưng mà còn đại ca?"

"Nói một hiểu hai!"

"Vâng ạ!"

Hàn Dư và Trương Thành không nhận ra một điều, vừa rồi đối phương chính là dựa vào thói quen thường ngày mà nói chuyện, Hàn Dư đã quen đối với thuộc hạ đàn em trong nhà mà thị uy, Trương Thành thì ngược lại, từ nhỏ bị cha bạo hành, bị mụ mụ lạnh nhạt mắng chửi, bẩm sinh sớm đã không có năng lực chống đối, chỉ biết vâng vâng dạ dạ nghe theo lệnh người khác.

Grrrr!

Không biết qua bao lâu, đằng sau bụi cây um tùm chợt vồ ra một con hổ trắng to khỏe, rồi cậu nghe thấy một tiếng quát rống bên tai.

"Chạy!"

Một chữ của Hàn Dư vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Trương Thành thục mạng chạy đi, tiếng gầm gừ sau lưng vẫn kêu vang không dứt, âm thanh đó vang vọng khắp cả khu rừng, uy mãnh hùng hổ tựa như một kẻ thống lĩnh, khiến cho muôn loài phải cúi đầu nể phục và sợ hãi.