Chương 12. Sơn động điên loạn (Phần cuối/Cao H/H cực nặng)

Bóng trăng bạc bẽo, ẩn nấp phía sau tầng sương mù dày đặc, bao vây cái lạnh sương sớm của khu rừng già. Giữa nơi hoang vu núi rừng, thấp thoáng truyền ra một âm thanh kỳ dị.

Âm thanh vang vọng giữa những vách đá, lúc thì rêи ɾỉ thống khổ, lúc thì ngâm nga sung sướиɠ, lại có lúc dung hòa một tiếng hô hấp dồn dập, tiếng gầm gừ trầm thấp dữ tợn. Tất cả âm vang hòa quyện làm một, như một dàn hợp xướng tạo nên khúc ca lạ lẫm của thiên nhiên.

Bên trong hang động ấm áp lửa hồng, thân thể hai nam thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính chặt vào nhau, trên dưới đều bóng loáng mồ hôi, quằn quại như hai con rắn đang giao phối.

Thiếu niên cao lớn với làn da nâu rắn chắc, tóc tai mặt mũi ướt nhẹp, đang nằm đè lên một thiếu niên trắng trẻo gầy yếu.

Thiếu niên cao lớn sức khỏe cực kỳ phi thường, eo hẹp rắn rỏi điên cuồng luật động, dập phành phạch vào háng thiếu niên nam xinh đẹp bên dưới, dươиɠ ѵậŧ khủng bố có thể lấp đầy trong lỗ hậu môn một cách thần kỳ.(¹)

Thiếu niên nam xinh đẹp nhìn qua thật nhu nhược yếu ớt, c̠úc̠ Ꮒσα bị nam nhân hung ác đối xử, không hề thương hoa tiếc ngọc mà đâm chọc, khiến cậu khóc la van xin không ngừng.

Mặc dù vậy, thiếu niên nam xinh đẹp không giống như là đang trải qua một cuộc hành hình, bởi vì cứ chục lần cú thúc mạnh bạo của người phía trên, cậu sẽ vươn hai tay hai chân khóa trên người đó, đầu ngửa thật cao, cùng nam nhân mãnh liệt nấu cháo lưỡi.

"Ưʍ... A... A... Ô.... Côи ŧɧịt̠ thật to... c̠úc̠ Ꮒσα muốn hư rồi..."

Sau khi thoát được màn dạo đầu đau đớn, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ xâm chiếm từ nơi vách thịt bị đâm chọc, thân thể Trương Thành đã dần thích nghi dươиɠ ѵậŧ thô to của Trương Dục Quân, miệng liên tục kêu da^ʍ thô tục không biết liêm sỉ.

Trương Dục Quân không buồn để ý, thẳng lưng ngồi dậy, đem hai chân Trương Thành banh rộng hết cỡ, tiếp tục đút ©ôи ŧɧịt̠ bự vào trong c̠úc̠ Ꮒσα, nắc phầm phập không ngừng nghỉ.(²)

Từ lúc phá trinh c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thành, Trương Dục Quân không khác gì một con rô bốt, miệng ngậm chặt không nói tiếng nào, mặt hậm hực vô cảm xúc, cơ thể hoạt động như cái máy không biết mệt, hành hạ Trương Thành tơi tả suốt cả đêm.

"A... A... Lại tới... ca ca lại tới..."

Rõ ràng bị thô bạo đối xử, Trương Thành vẫn không thoát khỏi hưng phấn sau những lần xỏ xuyên của Trương Dục Quân, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng không cần an ủi liền trực tiếp bắn tinh, nhả thêm một bãi nước l*и phụt phụt phóng trên rừng lôиɠ ʍυ của nó.

Lần thứ hai cao trào, sức lực Trương Thành đã dần cạn kiệt, xụi lơ nằm dưới đất, hai mắt tan rã như con cá chết, mặc cho Trương Dục Quân tùy ý đυ. ȶᏂασ.

Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố vẫn chưa một lần xuất tinh.

Quả thật là muốn gϊếŧ người!

Trương Dục Quân có thể câm điếc, nhưng tuyệt nhiên không mù. Nhìn người dưới thân suy yếu bất động, đối với sự xâm phạm của nó không hề hấn gì, khiến nó phẫn nộ hừ mạnh, gương mặt lạnh tanh thoáng chốc trở nên khủng bố, hung hăng túm lấy tóc Trương Thành.

"A!"

Trương Thành cảm giác trên đầu truyền đến đau đớn, trước mắt mờ ảo một trận, toàn thân nhanh chóng bị kéo ngồi dậy, khóa chặt trên đùi Trương Dục Quân.

Chưa kịp thích ứng, Trương Dục Quân đã ghì lấy eo cậu, ©ôи ŧɧịt̠ bự rút ra nửa cây, rồi ưỡn hông một phát, mông mập đồng thời bị hung hăng đè xuống, cây gậy to béo mười chín centimet lập tức chọc thẳng vào miệng trực tràng.

"A A A A!"

Tiếng hét Trương Thành như một vị thần cứu rỗi linh hồn Trương Dục Quân, khôi phục năng lượng tràn trề của quỷ dữ. Mắt nó hung ác nhìn cậu, con ngươi đỏ như máu lóe lên một tia cuồng dục, dươиɠ ѵậŧ xấu xí dùng sức ȶᏂασ tới tấp, nước da^ʍ từ ruột non dưới sức mạnh trâu bò của ©ôи ŧɧịt̠ văng tung toé khắp nơi, làm cho mấy sợi lôиɠ ʍυ ướt nhẹp xoăn tít lại.

Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!

Côи ŧɧịt̠ Trương Dục Quân phóng nhanh như phi tiêu, nơi da thịt thô bạo tiếp xúc va chạm dữ dội, lực tốc vừa nhanh vừa mạnh đến mức không còn nhìn rõ hình dáng dươиɠ ѵậŧ, chỉ thấy một vật thể đen thui mờ mờ ảo ảo đang ȶᏂασ vào c̠úc̠ Ꮒσα của đĩ cái.

"A a... Quá nhanh.... Muốn... chết ... A... A A !" Trương Thành bị điên cuồng cᏂị©Ꮒ đến choáng váng, căn bản không thể theo kịp tốc độ khủng khϊếp của đối phương, một câu cũng không thể nói trọn vẹn.

"Đĩ cái! Trước khi ta chết, không cho phép anh chết!" Làm bù nhìn gần cả buổi, Trương Dục Quân cuối cùng cũng nói chuyện, tay to nhào nặn mông thịt mập mạp của Trương Thành, hung hăng tát bôm bốp.

"Đ..Đau ... Tiểu Quân.... đừng đánh...c̠úc̠ Ꮒσα đĩ cái thoải mái ... làm chết đĩ cái... ȶᏂασ chết c̠úc̠ Ꮒσα đĩ cái đi.. ..A!"

Trương Thành bị cᏂị©Ꮒ không còn biết trời đất, tay chân gắt gao ôm Trương Dục Quân, vòng eo xinh đẹp dẻo dai uốn lượn, mông mập ra sức phối hợp với ©ôи ŧɧịt̠ lớn thọc ra đâm vào, hy vọng ©ôи ŧɧịt̠ hãy tàn nhẫn dập nát c̠úc̠ Ꮒσα của mình.

"Ưʍ... A.. Ưʍ." Cơn nứиɠ lại một lần nữa được Trương Dục Quân kêu gọi, Trương Thành khôi phục bộ dáng cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, nhào tới ôm lấy mặt nó, dí mồm vào miệng nó nhai liếʍ nhồm nhoàm.

Trương Dục Quân kích động trước độ da^ʍ tục của ca ca, nhịn không được gầm rên một tiếng của chó đực, môi lưỡi điên cuồng đáp trả lại Trương Thành.

Miệng trên bận rộn lép nhép nước miếng, nhưng miệng dưới vẫn không quên nhiệm vụ. Nó tách cặp mông trắng nõn sang hai bên, hông dùng sức thúc mạnh, ©ôи ŧɧịt̠ như tên lửa phang bạch bạch bạch vào tận cùng trực tràng, hận không thể nhét luôn hai hòn trứng dái vào trong c̠úc̠ Ꮒσα ȶᏂασ cho thật sướиɠ.

"A.. A.... Quá khủng khϊếp.... quá nhanh...a a .... thật lợi hại.... bụng trướng muốn thủng...con đĩ cái sắp chết!!" Lần này Trương Dục Quân dồn hết khí lực mà điên cuồng chọc, đem cơ thể Trương Thành thúc bay lên thiên đường. Mông hung hăng đập xuống xương chậu của nam nhân, bị rừng lôиɠ ʍυ hôi hám đâm ngứa ngáy, vô tình là chất xúc tác kí©h thí©ɧ cơn nghiện tìиɧ ɖu͙© càng nặng, làm cậu hồn phi phách tán, ngã soài vào người nó gào thét chói tai, âm thanh như con cɧó ©áϊ bị chọc tiết giữa rừng.

"Hừ! Hừ!" Trương Dục Quân tựa như một tên hoang da^ʍ bệnh hoạn, cứ chọc một phát là gào rống như bò tót, toàn thân kích động như trúng phải ma túy.

Nó tóm lấy eo cậu, ôm cậu ngồi dậy, đổi thành tư thế đứng cᏂị©Ꮒ, ©ôи ŧɧịt̠ nghỉ ngơi đúng một giây duy nhất, không cho cậu kịp thời xoay sở, nguyên cây gậy hùng vĩ nhắm đúng vào một vị trí, mười phát chọc thì hết bảy phát đều thọc lút cả cán.(³)

"A A A... Thật khủng khϊếp... Đĩ cái muốn chết ....A A.... Quá lớn... Cú© Ꮒσα chịu không nổi...Cứu mạng!

Dươиɠ ѵậŧ như điên đâm trúng điểm G, thúc đến cả người Trương Thành nảy giật giật như cá mắc lưới, vòng eo mỏng manh uốn ngược ra sau, thiếu chút nữa là đâm đầu xuống đất.

Hai tay Trương Dục Quân mạnh mẽ cố định thân thể cậu, để chân cậu đu bám trên vai nó, tư thế vô cùng tục tĩu, giống con khỉ đực đang giao phối với con khỉ cái, nhắc nhở thân phận khỉ cái sinh ra chỉ để cho khỉ đực đυ. ȶᏂασ. (⁴)

"Da^ʍ tiện đĩ thỏa! TᏂασ chết anh! Đem anh trở thành người của ta!" Mặt Trương Dục Quân vặn vẹo dữ tợn, trán mọc đầy gân xanh, bàn tay to dùng sức bấu chặt bắp đùi nở nang của Trương Thành, trứng dái đen thui căng phồng, nó dốc mọi sức lực thúc hông về phía trước, ©ôи ŧɧịt̠ như máy đóng cọc hung ác dập vào, đâm liên tục khiến cho cậu không có cơ hội mở miệng.

"A ... A... Ưʍ... A..Ô...A"

Trương Thành ngay bây giờ không khác gì búp bê tìиɧ ɖu͙© bằng rối, cả người đều ưỡn cong ra sau, chỉ còn dựa vào sức bám từ ©ôи ŧɧịt̠ thô to cùng cánh tay rắn chắc của Trương Dục Quân.

Cú đâm quá kịch liệt khiến cậu không chịu đựng nổi, miệng chỉ có thể ú ớ rêи ɾỉ, đầu óc mơ mơ hồ hồ không còn phân biệt rõ ngày hay đêm.

Không biết qua bao lâu, Trương Thành còn nghĩ bản thân thực sự bị ȶᏂασ đến chết đi, cánh tay đột nhiên bị hung hăng kéo về, đem cậu ngã nhào vào ngực nam nhân.

"Hộc... hộc... ca ca... ca ca..." Trương Dục Quân ngồi phịch xuống đất, lý trí bất chợt trở về, nó kích động ôm chặt lấy cậu, miệng hì hục gọi cậu không ngừng. (⁵)

"Ca ca ở đây... ta ở đây."

Cuối cùng Tiểu Quân đệ đệ của ta cũng quay lại, Trương Thành nhịn không được khóc nức nở, nâng lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của nó, hôn tới tấp.

"Ca ca...Ta sắp..."

Nhận được câu này, lục phủ ngũ tạng tức thì dâng lên một trận lửa đốt, hai chân cậu tự giác dạng rộng, giam cầm quanh vòng eo Trương Dục Quân, tay ghì đầu nó xuống bả vai mình: "Liền tới... bắn vào bên trong ca ca... đem ca ca là người của em!"

Trương Thành vừa dứt lời, mông liền bị Trương Dục Quân banh ra hết cỡ, ©ôи ŧɧịt̠ trong c̠úc̠ Ꮒσα dập thêm mấy cú trời giáng. Mỗi cú đâm đều hòa trộn âm thanh la hét của cậu, âm thanh gầm gừ như hổ đói của nó.

"Hừ!" Trương Dục Quân hung dữ rống, móng tay bấm sâu vào da thịt mềm mại ca ca, ©ôи ŧɧịt̠ như phát súng nã phịch phịch tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi sâu trong trực tràng.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp quá lâu mới được giải phóng, lực bắn mạnh mẽ không khác gì cú nắc của Trương Dục Quân, phun thẳng vào điểm G của Trương Thành.

"A... Ca ca cũng tới... ©ôи ŧɧịt̠ đi tiểu... A A!" Cậu thét lên một tiếng chói tai, mười đầu ngón tay cào loạn tấm lưng chắc khỏe, ©ôи ŧɧịt̠ yếu ớt và l*и da^ʍ lần thứ ba đạt đến cao trào, kèm theo một lượng nướ© ŧıểυ tanh tưởi bắn trên bụng của nó.

Trương Dục Quân cᏂị©Ꮒ lâu như vậy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra cũng lâu không kém. Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều vừa nóng hổi như núi lửa phun trào, Trương Thành cảm giác bụng dưới nhô to thêm một vòng, trông không khác gì cái bồn chứa tinh của đệ đệ, khiến cậu vừa sợ hãi vừa thẹn thùng.

"Tiểu... Tiểu Quân...chỗ đó... khi nào mới xong?"

Trải qua một trận làʍ t̠ìиɦ điên loạn, cổ họng Trương Thành cực kỳ đau rát, thanh âm khàn khàn nho nhỏ, lại vì e thẹn mà có chút nức nở điềm đạm đáng yêu.

"Không vội. Tất cả đều cho ca ca."

Trương Thành rõ ràng không có ý này, mặt mũi đỏ bừng, đang định mở miệng thanh minh thì Trương Dục Quân đột nhiên ngẩng đầu, hướng lên môi cậu hôn ngấu nghiến.

Đại não thoáng chốc bị đối phương tẩy sạch sẽ, Trương Thành lập tức động tình, đẩy ngã Trương Dục Quân xuống đất, bàn tay đặt trên ngực nó sờ soạng vuốt ve, tiếp tục ôm hôn suồng sã.

Đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ triệt để lấp đầy bụng nhỏ, ©ôи ŧɧịt̠ miễn cưỡng bắn ra một giọt cuối cùng, hai anh em mới tách môi ra.

Trương Dục Quân không rút dươиɠ ѵậŧ, Trương Thành cũng không có ý định rời khỏi, cặp mông ngoan ngoãn khóa chặt ©ôи ŧɧịt̠ của nó, để ©ôи ŧɧịt̠ ngủ yên một giấc trong c̠úc̠ Ꮒσα của mình.

"Ca ca nghỉ ngơi đi." Ôm lấy Trương Thành, Trương Dục Quân gỡ mấy sợi tóc ướt dính trên trán cậu.

"Ca ca muốn ôm em một chút."

Trương Thành gối đầu lên, cơ thể nằm hoàn toàn trên người Trương Dục Quân, được nam nhân ôm gọn trong vòng tay, nơi giao hợp phía dưới dính chặt vào nhau, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dịch nhờn thi thoảng theo khe hở thoát ra ngoài, thấm ướt lôиɠ ʍυ của cả hai.

Tư thế hai người cực kỳ ám muội, đồng thời mang theo một loại cảm giác ấm áp của đôi tình nhân.

"Ca ca."

"Ca ca nghe." Trương Thành lau mồ hôi trên mặt nó, dịu dàng đáp.

"Hai ngày này ở bên cạnh ta, có được không?"

Nó cúi đầu xuống, lập tức nhận được cặp mắt long lanh của ca ca.

"Em không tới trường học sao?"

Trương Dục Quân trả lời: "Lễ kỷ niệm thành lập trường, bọn ta được nghỉ học hai ngày."

Nghe được câu trả lời, trên mặt Trương Thành không che giấu được sự hạnh phúc. Đừng nói là hai ngày, cho dù là hai tháng, hai năm, hay thậm chí là cả đời, cậu đều nguyện ý ở bên cạnh nó.

"Nhưng mà..." Trương Thành vẫn còn một chuyện lo lắng. "Ca ca hai ngày dính lấy em, không đi làm, làm sao kiếm tiền nuôi em học hành được?" Chưa kể mỗi tối bắt buộc phải báo cáo số tiền kiếm được cho cha, thiếu một ngày đã bị giáo huấn một trận, đằng này còn đến hai ngày.

"Đừng nghĩ nhiều."

Ca ca vẫn không hề thay đổi, bản thân thì lo chưa xong, vậy mà lúc nào cũng nghĩ cho nó đầu tiên.

Trương Dục Quân dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, ngữ điệu trầm ấm nói: "Chỉ nghĩ đến ta, những cái khác đừng bận tâm."

Trương Thành nhẹ nhàng khép hai mắt, nhu thuận đón nhận cái hôn ấm áp của nó. Không hiểu nguyên nhân tại sao, lời này của tiểu Quân lại khiến cho cậu đặt lòng tin tưởng tuyệt đối.

Không bao lâu, vành mắt Trương Thành vì sự ôn nhu của Trương Dục Quân mà ẩm ướt.

"Tiểu Quân." Âm thanh cậu nghẹn ngào. "Thực xin lỗi... ca ca hôm nay đã quá đáng với em."

Lại là một câu xin lỗi. Đây là lần thứ hai ca ca nói câu này.

Nhận ra sắc mặt Trương Dục Quân không vui, Trương Thành thành thật nói ra tình cảm của mình.

"Ca ca rất sợ hãi. Khi ta nhìn thấy bức thư của em, ta đã nghĩ rằng đó là một cô gái."

Trương Dục Quân ngây người, nhìn thấy Trương Thành rũ mi mắt, hai giọt trân châu xinh đẹp rơi xuống, hòa tan trên bả vai của nó.

"Tiểu Quân tài giỏi như vậy .... nam tính như vậy, sẽ không thiếu người để ý đến em. Ca ca sợ rằng em có bạn gái... sẽ không còn... không còn để ý đến ta." Gương mặt Trương Thành đỏ ửng lên, cắn xuống môi dưới, hai mắt nhắm chặt yếu đuối khóc.

Đối với ca ca giữ trong mình suy nghĩ ấu trĩ thế này, Trương Dục Quân không biết nên cười hay nên giận, trước mắt chỉ thấy ca ca của nó quá khờ khạo, quá ngốc nghếch, lại đa sầu đa cảm, thực khiến nó không cách nào để yêu thương cậu cho hết.

"Ngốc." Cánh tay nó vòng qua vai cậu ôm chặt, môi ghé xuống hôn cậu thật lâu. "Vì cái gì lại nghĩ là con gái?"

Vừa hôn xong, cả cằm lẫn mép đều dính đầy nước miếng của Trương Dục Quân, Trương Thành ngượng ngùng giải thích: "Vì bức thư có mùi phấn hoa của con gái."

"..."

Trương Thành có lẽ không biết, tâm tình Trương Dục Quân lúc này có thể hình dung bằng một con quạ chạy ngang đầu nó.

"Ca ca."

"Hửm?"

"Đó là mùi của ta."

Trương Thành ngạc nhiên ngẩng đầu.

Biểu cảm bất ngờ của Trương Thành cũng là lẽ thường tình, Trương Dục Quân có thể hiểu được. Mọi khi ở gần ca ca, trên người nó luôn là mồ hôi của giống đực, không nặng không nhẹ, cũng không phải cực kỳ khó ngửi.

Nhưng đó là ở thôn Thanh Kiều, là ở với ca ca. Còn trên lớp, trên trường, thì lại là một chuyện khác.

Thử nghĩ, một học sinh nam dáng người cao lớn ngồi trong lớp, mặt mũi lầm lì, màu da ngăm đen, cơ thể tự nhiên tỏa ra mùi mồ hôi nồng đậm, phòng học thì nhỏ như lỗ mũi, chứa ba mươi tám sinh mạng, mà nữ sinh chiếm đến bảy mươi phần trăm lớp, đến nó còn không chịu được, thì nữ sinh nào mà chịu đựng nổi.

Đây là lý do buộc nó sử dụng đến phấn hoa, là loại bột phấn mà Hàn Cửu lấy từ bà nội tặng cho nó. Mặc dù từng bị đối phương trêu chọc, sau cùng nó vẫn lựa chọn mùi phấn hoa này, đối với nó, mùi hương không phân biệt nam nữ, chỉ cần dễ ngửi, thoải mái, khiến nó hài lòng là được.

Huống hồ với tính cách bạo lực ngầm thừa hưởng từ phụ thân, ngoại hình thì hoang dã đáng sợ, mỗi ngày đến lớp phải nhận những cái nhìn xa lánh của bạn học, thử hỏi cô gái nào thèm để ý đến nó, yêu thích nó.

Mà cho dù có một cô gái đối nó thực sự yêu thích, thì điều đó có nghĩa lý gì? Khi nó sinh ra vốn đã không hề thích nữ nhân.

Nếu nói thích nam nhân, đúng thì cũng đúng, mà sai thì cũng hợp lý. Vì vốn dĩ trái tim nó chỉ luôn tồn tại duy nhất một người: đó là ca ca.

Ca ca chính là người đang nằm trong l*иg ngực nó, cùng nó trải qua tìиɧ ɖu͙© thật điên cuồng, cùng nó hôn môi thật nồng nhiệt, là người mà nó không một ngày nhớ đến sẽ không tài nào chịu được.

Đôi mắt Trương Dục Quân như chim ưng dán chặt lên Trương Thành, cơ hồ có thể thấy được sự yêu thương tràn ngập, sự cảm kích tận cùng của nó dành cho cậu.

"Hơn nữa, sẽ không có cô gái nào yêu ta bằng ca ca."

Trương Thành rưng rưng nước mắt, nhịn không được cất tiếng khóc nức nở.

"Ca ca yêu em. Mãi mãi yêu em."

Buông ra lời tỏ tình chân thành, Trương Thành nhướn cao cổ, hôn lên gò má Trương Dục Quân, sau đó gục đầu trên ngực nó, tay ôm chặt nó không rời.

Dường như đã rất lâu, cậu mới có được giấc ngủ ngon như vậy, một giấc ngủ có thể được bên cạnh người mình yêu thương cả đời.