Chương 11. Sơn động điên loạn - P1

Phá trinh c̠úc̠ Ꮒσα (Cao H)

Cơn gió lạnh cuối xuân thổi qua, loáng thoáng mang theo một loại hương vị tinh khiết từ dòng suối mát, đánh thức Trương Thành khỏi giấc ngủ say.

Bên tai là tiếng nước xuôi chảy nhịp nhàng, một âm thanh xa lạ mà cậu chưa từng nghe đến.

Trương Thành mơ màng mở hai mắt, dưới vầng trăng sáng chói, con sông phía trước xanh ngọc tĩnh mịch, mặt nước vờn nhẹ như tấm lụa mỏng đong đưa trong gió.

Lần cuối cùng Trương Thành nhìn thấy là bờ rừng âm u vô cùng đáng sợ, lúc này cảm nghĩ của cậu đã thay đổi, nơi đây bốn phía mơ mộng thanh tĩnh, không khí trong vắt, phảng phất mùi cỏ cây hoa lá ngào ngạt, không còn mùi tử khí lạnh lẽo như thuở ban đầu.

Trương Dục Quân cảm giác được động tĩnh ở phía sau, đoán người nằm trên lưng đã tỉnh, hai tay nó xốc người cậu lên, điều chỉnh lại tư thế.

"Tiểu Quân, ca ca chưa từng thấy qua nơi này, làm sao em biết được thế?"

Hiển nhiên Trương Thành làm sao biết được. Không chỉ có Trương Thành, đảm bảo số nhiều người dân Cao Minh đều chưa từng đặt chân đến nơi này.

Vì đây chính là địa phận khai thác của dân thôn Phú Hải.

Trương Dục Quân không đáp, Trương Thành cũng không buồn hỏi lại, tâm tư cậu hiện giờ chỉ tập trung vào mỹ cảnh trước mắt, nhìn đến thập phần chuyên chú.

Trương Dục Quân cõng cậu đi đến chân núi, cách mặt đất tám trăm mét có một cái hang động. Hang động này từng là nơi trú ẩn của băng nhóm Bạch Hổ vào các dịp săn bắt, về sau thì trở thành điểm dừng chân tạm thời của ngư dân đánh bắt cá mỗi khi thời tiết chuyển xấu đột ngột, đại khái cũng hạn chế sử dụng đến.

Ôm Trương Thành đi vào trong, Trương Dục Quân tùy tiện nhặt vài củi gỗ dưới đất ném vào sơn động.

Từng sử dụng qua bếp củi, Trương Thành đối với việc nhóm lửa cực kỳ thành thạo, trong lúc đợi nó quay lại, cậu đã hoàn thành xong các thao tác dựng đống. Đến khi người kia trở về với mấy hòn đá trên tay thì lửa bên trong đã cháy rồi.

Trương Thành thấy mặt nó đanh lại, không nhịn được cười nói: "Trong đây nhiều đá vụn lắm, em cực nhọc chạy ra ngoài chi thế."

Trương Dục Quân chỉ ồ một tiếng, ném mấy hòn đá sang một bên, bước tới phía sau ôm chầm lấy Trương Thành.

"Ca ca."

Tay nó luồn vào trong áo sơ mi, lung tung vuốt ve làn da trơn nhẵn, dưới hông đẩy nhẹ về trước, cố ý ngay giữa rãnh mông cậu chà sát, nó thè lưỡi ra, liếʍ liếʍ vành tai cậu, rồi nhe răng cắn xuống một ngụm.

Đối với lỗ tai bị tra tấn bằng hơi thở nặng nề của nam nhân, Trương Thành không hề sợ hãi, trái lại càng phóng túng trầm luân, cơ thể tự động phát huy sự dâʍ đãиɠ mà vặn vẹo, phối hợp động tác cọ mông vào háng nó.

"Ưʍ...ưʍ." Trương Thành mê li khép hai mắt, miệng ngâm nga kêu, tận hưởng Trương Dục Quân ở đằng sau suồng sã liếʍ mυ"ŧ.

Cần cổ và một bên nửa mặt trải dài nước bọt bóng loáng, Trương Thành nghiêng đầu, tay với lấy tóc nó, cơn nứиɠ dâng đến đỉnh điểm khiến cậu buông xuống mọi nhẫn nhịn, lớn mật thè ra đầu lưỡi, thẳng đến đầu lưỡi của nó sà vào bú ɭϊếʍ.

"Tiểu Quân... ưʍ....ca ca muốn em."

Toàn thân Trương Thành bị tính khí giống đực của nam nhân mạnh mẽ giam cầm, du͙© vọиɠ khao khát ở tuổi mới lớn không cách nào khống chế, nước mắt chảy đầm đìa.

Cậu khẩn trương xoay người lại, thở hổn hển, nhào tới hôn Trương Dục Quân một cách điên cuồng, môi lưỡi day dưa triền miên đến long trời lở đất.

Chính mình còn tưởng bản thân đơn phương cuồng luyến lσạи ɭυâи với ca ca. Hóa ra ca ca với nó đều là tâm đồng ý hợp, nhất niệm tương tư loại cơ khát ghê tởm này.

Trương Dục Quân trong lòng kích động, trái tim vốn luôn lấp đầy một mình ca ca, hiện giờ càng khó kiểm soát mong muốn càng nhiều thêm.

Trương Dục Quân dáng người cao ráo, đối với cơ thể mỏng manh thấp hơn của Trương Thành vô cùng đáng giận, không cách nào đem cậu ôm thật trọn vẹn. Cánh tay nó dùng lực siết chặt khiến cậu thở không nổi, nhưng tâm can không hề muốn trốn tránh cái ôm mãnh liệt của nó.

"Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi." Trương Dục Quân nặng nề thở, liếc xuống Trương Thành trầm khàn nói.

Tròng mắt cậu phủ kín lệ sương, nhu tình nhìn nó, tìиɧ ɖu͙© lẫn tình ái dành cho nó đã tận cùng lấn át không còn lối thoát.

"Ưʍ." Trương Thành gật đầu thẹn thùng, dưới ngọn lửa ấm áp, gương mặt cậu nhiễm hồng điềm đạm đáng yêu. "Có thể... cho ta thời gian chuẩn bị?"

Cảm giác ánh mắt Trương Dục Quân đυ.c ngầu, cơ hồ thực sự đem chính mình nuốt chửng, Trương Thành lo lắng ngước đầu lên: "Cơ thể ca ca, tiểu Quân chỉ vừa được biết... ca ca vẫn còn ngại ngùng."

Sắc mặt Trương Dục Quân âm trầm. Vốn dĩ cơn động dục từ lâu đã xâm chiếm mục ruỗng nội tạng, còn nghĩ ngay bây giờ sẽ trực tiếp đè người này ra hung hăng mà đυ. ȶᏂασ. Nhưng lý trí nhỏ nhoi vẫn còn sót lại, dù thế nào ca ca cũng là cam tâm tình nguyện, nó không muốn lần đầu tiên của ca ca phải chịu khổ sở.

"Ta hiểu rồi."

"Cảm ơn em." Được đối phương đáp ứng, Trương Thành thập phần cảm kích. Máu mủ ruột thịt trong nhà, ba năm nay cậu làm sao không biết đệ đệ của mình có khuynh hướng bạo lực, với cái ánh mắt của nó, nhiều khi còn hận không thể nhào tới cưỡиɠ ɧϊếp cậu, khiến cậu khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Tiểu Quân vì mình mà kìm nén quả thật là không dễ dàng, Trương Thành hiểu rõ điều đó.

"Tiểu Quân." Trương Thành do dự gọi một tiếng, cởi ra áo khoác của nó. "Em ra bờ sông nhúng một ít nước giúp ca ca nhé."

Trương Dục Quân không hiểu ca ca muốn làm gì, nhưng cũng không hỏi lại, xoay người đi ra cửa hang.

Trương Dục Quân vừa rời khỏi, Trương Thành liền tiến vào trong góc, xoay lưng ra ngoài, đợi rất lâu, tay cậu mới mò mẫm trên cổ áo, chậm rãi cởi xuống.

Lúc nó quay về, đập vào mắt là tấm lưng trắng ngần của ca ca, trơn láng mịn màng, cột sống lưng tinh tế xinh đẹp, xương vai rộng cân xứng.

Hô hấp nó dồn dập, ném văng áo khoác ướt sũng đầy nước, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

"Tiểu Quân..." Nghe được tiếng động phía sau, Trương Thành biết người kia đang làm gì, cất lên âm thanh nho nhỏ: "Em quay người lại có được không?"

"Được."

Trương Dục Quân đã lột xong toàn bộ quần áo, quay mặt vào bức tường đá.

Nhắm nghiền hai mắt, Trương Thành thở sâu một hơi, cánh tay thẹn thùng che xuống hạ bộ, chậm chạp xoay qua.

Không gian sơn động tĩnh lặng, ánh lửa vàng cam nhảy nhót tán loạn, nổ tí tách trên mặt đất, soi chiếu hai thiếu niên nam tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở bên trong.

Thân thể Trương Thành trắng trẻo thon gọn, xương cốt phát triển đều đặn, da thịt mông đùi đẫy đà dẻo dai, tổng thể góc nhìn đều không giống lắm sự nam tính mạnh mẽ của đàn ông, lại càng không giống sự yểu điệu mềm mỏng của đàn bà.

Chỉ có thể đơn giản hình dung bằng một từ "mĩ".

Bóng lưng nam nhân phía trước cao ráo, bờ vai rộng rãi hơi gầy, vòng eo cùng cặp mông săn chắc. Trong mắt Trương Thành, ở khoảng cách này người kia thật xa lạ, có lẽ vì nam nhân trưởng thành quá nhanh, khiến cậu không thể kịp thời tiếp thu, lại khó tránh khỏi bị nó hấp dẫn, say mê ngập tràn.

Trương Thành nuốt nước miếng, bước chân không che giấu được sự hồi hộp, mềm mại tiến lại gần.

Trương Dục Quân trước giờ ít khi kiên nhẫn như vậy, hôm nay ngoài ý muốn thử thách một lần, nào ngờ thực sự bị Trương Thành ảnh hưởng, trong lòng nôn nóng đứng ngồi không yên.

Không còn vải vóc phiền phức cản trở, mùi hương cơ thể hai người tự nhiên tản ra. Trương Dục Quân nồng đậm mùi mồ hôi của giống đực, nam tính nóng bỏng. Trương Thành hàng ngày tiếp xúc rau củ quả, toàn thân đều nhẹ nhàng hương vị thực vật, tươi mát như cỏ lá mùa xuân.

Trương Thành gấp gáp nhìn lên, đối diện tấm lưng vững chãi chỉ trong chớp mắt, dưới háng không khỏi căng thẳng, kí©h thí©ɧ đồng loạt ba bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ, l*и non và c̠úc̠ Ꮒσα đều đồng thời rỉ ra nước da^ʍ.

"Ưʍ." Bỏ qua địa phận bên dưới chảy ướt, Trương Thành vươn ra cánh tay nhu mềm, vòng qua eo Trương Dục Quân ôm chặt, môi dán trên lưng nó phát ra tiếng thở yêu kiều.

Đã lâu không cùng tiểu Quân tiếp xúc da thịt, lần này còn triệt để khỏa thân chạm vào nó, ngửi được mùi mồ hôi đàn ông, Trương Thành rất nhanh đã lên cơn nứиɠ.

"Hừm!"

Bên tai truyền đến một tiếng phì thở dã tính, Trương Thành không cần đυ.ng vào, phía dưới đã chảy nước lênh láng, mọi khi chỉ có ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ và lỗ l*и phát da^ʍ, không hiểu tại sao bây giờ lại mọc thêm một cái c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ.

Cậu cảm giác c̠úc̠ Ꮒσα ngứa ngáy cực kỳ khó chịu, thực muốn ngón tay của tiểu Quân hung hăng thọc nát giống như lỗ l*и.

Nghĩ vậy, Trương Thành nứиɠ đến cực độ, vươn tay sờ loạn ngực Trương Dục Quân, môi hôn lên lưng nó, đầu lưỡi nhẹ liếʍ xương bả vai của nó. Mồ hôi cùng thịt thà bóng lưỡng thấm vào đầu lưỡi, tê rần mùi vị hoang dã đàn ông, mùi vị mà cậu thèm thuồng bấy lâu nay, khiến cậu luyến tiếc không nỡ dứt bỏ.

-Chụt, chụt-

Trương Thành dùng sức hít ngửi, đôi môi hôn xuống tạo ra âm thanh ngượng ngùng khó cưỡng, lý trí đã bị nam nhân hoàn toàn làm cho mê muội.

Trương Dục Quân thập phần bình tĩnh, từ lúc ca ca động dục tới giờ, nó cái gì cũng chưa làm, ngoài mặt cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Nói không chừng sự kiện ngày hôm nay sẽ là lịch sử ghi lại kỷ lục kiềm chế lâu nhất của nó.

Đột nhiên, bàn tay bất chợt bị nắm lấy, Trương Dục Quân nhìn Trương Thành vòng ra phía trước, cầm lên áo khoác ướt sũng, hướng xuống tay nó vắt ra mảng nước.

"Phải rửa tay thật sạch... nếu không chỗ đó của ca ca sẽ bị nhiễm trùng."

Trương Dục Quân vừa nãy chạy đi nhặt củi, hai lòng bàn tay hết sức bẩn, Trương Thành đứng rửa tay cho nó, từng kẽ hở giữa ngón tay, mười đầu ngón tay thon dài, mu bàn tay rộng lớn, cậu đều chà sát thật cẩn thận, không chỗ nào bỏ sót, thuận tiện cũng sẽ rửa nốt bàn tay của mình.

Ngón tay Trương Thành rất nhịp nhàng, so với mát xa không khác bao nhiêu. Nhưng đối với Trương Dục Quân, hành động này không hề khiến nó cảm thấy dễ chịu, ngược lại cảm giác máu lưu thông chạy xuống dưới háng, đem ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng của nó trướng to thêm một vòng, khiến nó không thể nhẫn nhịn thêm.

"A!"

Chưa kịp định hình diễn biến sự việc, cơ thể Trương Thành bị một lực đạo hung hăng ném xuống.

Trương Dục Quân chính thức lột bỏ mặt nạ em út của ca ca, con ngươi đỏ tươi như máu, toàn thân gân xanh dữ tợn, chân như đeo tạ nặng nề bước một bước.

"Tiểu... Tiểu Quân..." Thanh âm Trương Thành run lợi hại, nâng lên hai mắt ẩm ướt, dừng trên vị trí dọa người của nó.

Vóc dáng đằng sau mấy lớp vải tưởng chừng như thật gầy, là cả thớ thịt rắn rỏi nằm dưới làn da nâu bóng, khuôn ngực nở nang, bắp chân bắp tay cuồn cuộn vừa vặn. Nói đây là cơ thể thanh thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi nhiều khi cũng khối người tin.

Thời điểm Trương Dục Quân hít thở, sáu cơ múi bụng săn chắc hiện rõ. So sánh với Trương Thành, lượng lông trên cơ thể nó vô cùng nhiều, sợi lông dày vừa phải, lác đác từ khe ngực chạy xuống phần bụng, đến dưới xương chậu thì rậm rạp như rừng già, sợi xoăn sợi thẳng không theo trật tự mọc tứ tung.

Tuy nhiên, bộ phận mà Trương Thành chú ý nhất đều không phải những thứ này, mà chính là dươиɠ ѵậŧ vĩ đại đang ngóc đầu lên trời của nó.

Côи ŧɧịt̠ hình dáng đen hôi xấu xí, kích thước vừa thô to vừa dài ngoằng, nhìn không khác gì cái chày đâm tiêu, có điều khiêm tốn hơn một chút. Phía dưới ©ôи ŧɧịt̠ treo lơ lửng hai hòn trứng dái, lớp vỏ nhăn nheo nặng trĩu, dưới đáy còn lưa thưa mấy cọng lông đen.

Trương Thành tựa như bị thôi miên, khϊếp đảm nhìn ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí, hai mắt khóa chặt không thể rời khỏi.

Trương Dục Quân cất bước lại gần, ©ôи ŧɧịt̠ thô to theo chuyển động mà nảy lên, hai hòn trứng dái nặng nề đong đưa.

Thật sự quá khủng khϊếp!

Tình huống trước mặt khiến cho Trương Thành rất muốn giương cờ đầu hàng, cơ thể không nghe theo lời chủ kịch liệt thối lui ra sau.

Nhìn cậu run rẩy trên mặt đất, Trương Dục Quân càng muốn bạo ngược. Trừ bỏ vùиɠ ҡíи bị cậu nỗ lực che đi, ca ca giờ đây không khác gì con gà mái bị lột sạch lông, trần trụi nằm trên thớt phó mặc cho số phận sắp bị đυ. ȶᏂασ.

Trương Dục Quân không chờ được, thân hình cao lớn đổ ập lên Trương Thành, bàn tay to nắm cổ chân cậu, kéo cậu dán sát vào nó.

"Ô..." Còn chưa làm gì, người dưới thân đã hô lên nức nở, nét mặt hiện rõ sự đau đớn. Trương Dục Quân mông lung, lật người cậu lại, liền thấy vết trầy xước nằm trên lưng trần của ca ca, cõi lòng không khỏi dâng lên một cỗ thương tiếc.

Ôm Trương Thành ngồi dậy, Trương Dục Quân gom hết quần áo trải ra đất, rõ ràng là gấp muốn chết, nhưng nó vẫn ưu tiên đến cảm thụ của ca ca.

"Tiểu Quân.." Ngoại trừ cảm động, Trương Thành không biết nên bày tỏ cái gì nữa, tiểu đệ đệ càng trưởng thành càng khiến cậu không thể ngừng yêu thương nó.

Lưng vừa ngã xuống lớp vải mềm mại, Trương Thành bất chấp mọi thứ mà dạng rộng hai chân, khóa chặt trên người Trương Dục Quân ôm hôn thắm thiết.

"Ca ca yêu em."

Giọng điệu ca ca ngọt lịm, dịu dàng như đóa hoa mùa xuân, vừa mang ý tỏ tình vừa tỏ ý mong muốn nó tiến thêm một bước.

Trương Dục Quân nhịn không nổi nữa, ngón tay vơ vét toàn bộ dâʍ ɖị©ɧ trong lỗ l*и của Trương Thành, không hề báo trước đem ba ngón cắm thẳng vào trong hậu môn.

"Đ..đừng... chỗ đó...bẩn lắm...ưʍ.." Vào sâu hơn nữa, làm nhục c̠úc̠ Ꮒσα của ca ca.

Không cần biết Trương Thành là đang giả vờ hay thẹn thùng, cảm thụ của cậu thế nào nó đã không còn dư sức để ý, ngón tay chạy nước rút nhét tận vào sâu bên trong, lặp lại thao tác móc l*и hồi nãy, sùng sục chọc ngoáy lỗ hậu môn một cách thô bạo.

"A! Tiểu Quân... thật giỏi... c̠úc̠ Ꮒσα được gãi ngứa... thoải mái...."

Cú© Ꮒσα bị thọc nát dữ dội, so với lỗ l*и thậm chí còn đau hơn, nhưng về độ sung sướиɠ đem lại thì mọi đau đớn chả đáng bao nhiêu, huống hồ cơ thể cậu từ nhỏ đã bị đối xử bạo lực, sức khỏe có thể yếu ớt, nhưng ở khoản chịu đựng thì cực kỳ bền bỉ.

"Ưʍ....a a... quá lợi hại... còn muốn... ca ca còn muốn..."

Cú© Ꮒσα là nơi mong manh và nhạy cảm, ca ca đĩ thỏa chỉ mới thọc bằng ngón tay đã nứиɠ đến mức này, đúng là trời sinh chỉ để dạng háng cho đàn ông đυ. ȶᏂασ.

"Còn muốn? Ta liền cho anh!" Rút ra ngón tay ướt đầy dịch nhờn, Trương Dục Quân tùy tiện bôi lên cây gậy vĩ đại của mình.

Dươиɠ ѵậŧ nhìn ở cự ly gần kỳ thực còn khủng khϊếp hơn so với trong tưởng tượng, đến bản thân nó còn phân vân nên đối với thứ này là biểu cảm chán ghét hay là tự hào.

Câu trả lời chỉ có thể trông đợi vào người dưới thân.

"A A A A!"

Một tiếng hét thê thảm từ trong hang động vọng ra, chấn động khắp cả khu rừng đêm.

Trương Dục Quân thở dồn dập như con trâu đực, nhìn thấy tơ máu ở nơi giao hợp, kí©h thí©ɧ thần kinh não của nó, máu ngược lập tức trỗi dậy.

Bẻ rộng cặp đùi yếu ớt, cổ họng nó rống lên một tiếng, đem đầu khấc no tròn đỉnh thẳng vào trong, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố không chút lưu tình dập phầm phập vào trong c̠úc̠ Ꮒσα.

"A..a a.. đau quá... a ..a." Trương Thành gào khóc thảm thiết, nước mắt rơi giàn giụa, tròng mắt trắng giã không còn thấy rõ bất cứ cái gì.

Thời điểm cha đánh cậu rõ ràng không đau đến mức độ này.

Du͙© vọиɠ Trương Thành chớp mắt liền bay sạch sẽ, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ cương cứng chỉ mấy chốc đã ỉu xìu rũ đầu xuống, đủ thấy Trương Dục Quân ác độc cỡ nào.

"Tiểu Quân... ca ca rất đau...hức... xin em..a a... "

Nhưng Trương Thành càng khóc, Trương Dục Quân càng không nể tình, ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí vẫn tiếp tục hung hăng đâm chọc, đầu khấc to khỏe kéo căng hết cỡ vách ruột mỏng manh, mỗi một cú thúc đều không khác gì cái máy khâu, dập phành phạch không chút ngơi nghỉ.

Nó ngồi thẳng lưng, bàn tay to rộng nắm bắp chân Trương Thành, giơ lên cao, mông dùng sức thúc mạnh về phía trước.

Không biết do ©ôи ŧɧịt̠ nó quá to, hay do c̠úc̠ Ꮒσα ca ca quá nhỏ, mỗi lần đi vào đều bị chèn ép đau không thở nổi, hỗn hợp máu cùng dịch ruột non bôi trơn cũng không tài nào khiến nó thật thỏa mãn.

"Chết tiệt! Thả lỏng c̠úc̠ Ꮒσα ra." Mặc cho Trương Thành ở dưới đau chết đi sống lại, Trương Dục Quân đã triệt để bị du͙© vọиɠ hắc hóa, ©ôи ŧɧịt̠ đen hôi đυ. ȶᏂασ mãnh liệt, đem cơ thể cậu gần như phá nát.

Trương Thành khóc xin nãy giờ, chỉ hy vọng nam nhân phía trước giữ lại một chút lý trí thương xót cho cậu. Nhưng khi bắt gặp hai con mắt đổ máu của nó, cậu nhận ra đã không còn đường nào cứu vãn.

Vì vậy, Trương Thành quyết định buông xuống mọi hy vọng, nhu nhược đáp ứng theo yêu cầu của nam nhân.

"Ô... hức..." Trương Thành khóc lóc yếu ớt, đem cơ thể thả lỏng, vách thịt hậu môn sau mấy phút căng thẳng liền được giãn ra, tạo thêm không gian cho dị vật quá khố dọa người kia.

Nào ngờ vừa mới thả lỏng, Trương Dục Quân lập tức ghì chặt eo nhỏ, không cho Trương Thành cơ hội hít thở, ©ôи ŧɧịt̠ to béo một phát một đâm lút cán vào trong.

"A A A A!"

Trương Thành trợn ngược hai mắt, toàn thân như điện giật nhảy cẫng lên. Cú đâm vừa rồi không hề giống như ban đầu đau đến tê tâm liệt phế, mà cư nhiên lại là... thoải mái cùng cực.