Chương 33

Vì được chuyền máu kịp thời nên cu Sóc nhanh chóng phục hồi. Chỉ một thời gian sau, cu cậu đã được xuất viện. Mới hơn hai tuổi, bị bó bột nhưng cậu bé rất ngoan, không quấy, không uốn khiến mọi người cũng yên tâm. Vợ chồng bà Tâm lại tíu tít bên đứa cháu đích tôn dễ thương. Hàng xóm láng giềng ngày nào cũng đến thăm hỏi cu Sóc nên cu cậu vui lắm, cười tít mắt cả ngày.

Tuy nhiên, càng lớn cu cậu lại càng giống Hùng, từ ánh mắt biết nói đến làn da ngăm đen và cả nụ cười duyên nữa. Điều này khiến mọi người bắt đầu bàn tán. Nông thôn là vậy, " trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường". Người này đồn người kia, ngoài mặt họ vui vẻ hoỉ han , động viên nhưng ra khỏi ngõ họ tụm năm tụm bảy bàn tán :

- Này, các bà có thấy cu Sóc chả giống cha nó chút nào không?

Một bà khác chen vào:

- Tôi thấy nó quen quen nhưng lại không hề giống thằng Việt nhá. Con Nhài mấy năm mới có thai, chẳng lẽ nó...

Những lời bàn tán dần lan rộng. Đỉnh điểm là hôm mẹ Hùng đến thăm cu Sóc. Dù con cái thân thiết nhưng gia đình Hùng là nhà buôn bán nên cũng ít qua lại. Nghe tin cu Sóc ra viện nhưng cả chục ngày sau mẹ Hùng mới đến thăm được. Bà mới gặp cu Sóc có một lần khi cu cậu được mấy tháng, nay đã hơn hai tuổi. Vừa thấy thằng bé, bà chợt sững người. Sóc y hệt như Hùng lúc nhỏ. Bà khựng lại một lúc rồi mới rời mắt chào những người xung quanh đó:

- Chào các ông các bà...

Bà ngồi cạnh cu Sóc, vuốt mái tóc tơ của cu cậu, cảm giác gần gũi đến lạ lùng khiến bà nhất thời xúc động. Bà như nhìn thấy đứa con trai lúc còn bé bỏng, như nhìn thấy đứa cháu nội đáng thương xấu số... Cảm xúc của bà bộc lộ rõ mà không hề để ý còn rất nhiều người ở đó. Và đặc biệt, người nhạy cảm nhất là bà Tâm. Bà nhìn ra rất nhanh thái độ của mẹ Hùng. Sau khi mọi người về hết, để ý những tiếng xì xào ngoài ngõ, bà mới vào nhìn kĩ đứa cháu đích tôn. Đúng là bà vui quá hóa mù, nó chả có tý gì giống con trai bà. Có những đứa cháu không giống cha nó thì có thể giống mẹ hay ông bà, nhưng cu Sóc chả giống ai trong nhà này hay nhà ngoại cả. Đầu óc già cỗi của bà lúc này bắt đầu lục đυ.c vận hành. Bà nghĩ lại thái độ của Hùng lúc ở bệnh viện , nghĩ đến việc cậu ta xin vào phòng cấp cứu cùng Việt... tất cả như thước phim quay chậm dần hiện lên trong đầu bà. Bà thấy dường như có gì đó đang bóp nghẹt trái tim bà, không lẽ con Nhài nɠɵạı ŧìиɧ? Câu hỏi ấy cứ xoay đi xoay lại trong đầu bà khiến bà không thể chịu nổi. Nhưng bà không biết phải mở lời như thế nào khi con trai luôn bênh vợ. Bà tự nhủ mình phải bình tĩnh, phải dằn lòng lại tránh như những lần trước lại căng thẳng với cả con trai. Bà tìm đến hội bạn thân để giải tỏa nỗi lòng. Tất nhiên là họ đã rất nhiệt tình tư vấn cho bà, rằng mỗi bà đến giờ này mới nhận ra chứ cả làng họ biết tỏng rồi, rằng bà dại thương người hại mình, nuôi ong tay áo nuôi cháu hộ người... Những lời ấy khiến bà càng điên tiết. Cuối cùng, nhóm những bà bạn thân cũng giúp bà cách giải quyết...

Chiều hôm ấy, Nhài cùng cu Sóc đi dạo loanh quanh về, cô thấy nhà hình như có gì khác lạ. Việt về sớm hơn thường lệ. Bước vào phòng khách,Nhài ngạc nhiên khi thấy bố mẹ chồng và cả Việt đang ngồi với vẻ mặt rất căng thẳng. Vừa nhìn thấy Nhài, bà Tâm ném xoẹt xấp giấy lên bàn, rít lên :

- Chị xem đi!