Chương 2

Vào buổi tối một ngày của 3 năm sau đó,lúc Nhài đang đợi bố về ăn cơm thì thấy bố trở về cùng với 1 người phụ nữ. Đó là cô Ngát,Nhài đã gặp mấy lần trong hội làng. Cô Ngát có dáng người hơi mập,làn da bánh mật,tác phong rất nhanh nhẹn. Cô ấy cấy lúa nhanh nhất làng. Vậy mà thành gái lỡ thì- Nhài nghe các bà nói vậy.

Nhưng Nhài không biết hôm nay cô Ngát đến đây làm gì. Đúng lúc đó, bố Nhài tỏ vẻ hơi lúng túng:

- Hai anh cũng lập gia đình rồi,nhà còn 2 bố con. Nhài,từ nay...cô Ngát...sẽ ...là mẹ của các con...

Anh Đản và anh Bình cũng vừa bước vào. Nhài không biết gọi thứ cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt 2 anh lúc này là gì- có 1 chút thương cảm,1 chút xót xa, 1 chú bất ngờ. Còn Nhài dường như chưa tin vào những gì tai mình vừa nghe nên lắp bắp,nói năng lộn xộn :

- Bố...bố....nói gì cơ ạ?

Bố ôm Nhài,vuốt mái tóc Nhài,nói rất khẽ:

- con 13 tuổi rồi,con cần 1 người mẹ. Cô Ngát sẽ thay mẹ...

Bố bỏ lửng câu nói. Thật ra,ông sợ đến độ tuổi dậy thì,thiếu người mẹ,Nhài sẽ đua đòi bạn bè. Vả lại,thực sự ông rất cô đơn. Mấy lần đi làm đồng,lúc đầu là chuyện trò bâng quơ,rồi cả 2 như tìm được sự đồng cảm. Cô Ngát không nề hà việc ông gà trống nuôi con,chấp thuận cùng ông đi tiếp đoạn đường đời dù tuổi tác chênh lệch

Hai anh có vẻ không phản đối nhưng hơi buồn. Cũng phải thôi,hình ảnh người mẹ hiền đến muôn đời cũng không thể quên. Nhưng rồi các anh nghĩ bố nhiều tuổi cần người đỡ đần,em gái cũng cần 1 người mẹ,gia đình cần 1 người phụ nữa cùng bố gánh vác. Còn Nhài,dù quen biết cô Ngát nhưng Nhài chưa thể quen cái cảm giác cô ấy sẽ là mẹ...Tuy nhiên,vốn ngoan ngoãn,biết nghe lời nên Nhài im lặng. Nhài biết không phải bố quên mẹ mà vì bố quá trống trải. Đã bao đêm Nhài thấy bố lặng lẽ trước bàn thờ mẹ,đôi vai khẽ run lên...Nhài sẽ vì bố ...

Mấy hôm sau,bố và cô Ngát tổ chức 1 buổi liên hoan nhỏ với anh em họ hàng. Nhài không gọi cô là " mẹ" mà gọi "dì". Bố đồng ý,với bố,miễn là gia đình hòa thuận

Ngày tháng thấm thoắt trôi đi,Nhài thấy cảnh " dì ghẻ - con chồng" cũng không đến nỗi như những truyện cổ tích ngày xưa mẹ kể. Dì Ngát hiền lành,chăm chỉ,sạch sẽ nên bố được đỡ đần rất nhiều trong công việc đồng áng. Nhài cũng được dì chỉ dạy việc nhà,lúc đầu hơi bỡ ngỡ nhưng về sau Ngài cũng quen dần với sự có mặt của dì,với những bữa cơm dì nấu. Chỉ có điều dì Ngát sinh liền tù tì 5 bé gái. Và cũng từ đó,bố Nhài hay uống rượu. Không hiểu ai xui khiến gì mà bố ngày nào cũng say khướt và cứ hễ rượu vào là lại bắt dì đẻ bằng được con trai. Cứ chập tối,bố khật khưỡng về đến cổng,giọng lè nhè:

- Mẹ con bay đâu cả rồi?

Dì Ngát chạy ra đỡ liền bị bố xô ngã dúi giữa sân. Bố trừng mắt:

- Cút! Loại không biết đẻ con trai như mày biến khỏi mắt tao!

Nhài đã 19 tuổi, đã quen với cảnh dì khóc thầm hàng đêm,lũ em lít nhít co rúm người sợ hãi. Nhài khẽ thở dài...