Chương 12

Việt uống hết ly này sang ly khác, không biết bao nhiêu bia tràn vào dạ dày mới lảo đảo đứng dậy. Nhưng anh không muốn về nhà, nhìn thấy Nhài lúc này, thực sự anh không thể chịu nổi, chắc chắn anh sẽ buông lời chửi bới, thậm chí sẽ đánh cô mất. Ba năm qua, chưa bao giờ anh đυ.ng tay đυ.ng chân với cô. Anh xem cô như một bông hoa tinh khôi trong trắng đã dâng hiến cho anh tất cả. Nghĩ vậy, Việt đứng dậy, mua thêm bia, đồ nhắm rồi ôm về ốt anh làm việc và tiếp tục nhậu một mình. Bia vào đến đâu, Việt lại tưởng tươngn ra cảnh Nhài cùng Hùng dây dưa cười cợt đến đấy, thậm chí anh nghĩ tới cả cảnh cô dưới thân Hùng rêи ɾỉ. Cành nghĩ, càng điên, càng uống lại càng đau. Tới gần khuya, anh mới lên xe về nhà...

Mải suy nghĩ, Việt không để ý nước mắt của Nhài chảy ướt đầm tay áo mình. Nhài một tay đang cắm chuyền, một tay cố giữ tay áo Việt, đặt khuôn mặt đẫm nước mắt lên đó. Việt nhìn Nhài, giữ vẻ nhẹ nhàng:

- Thôi, em đừng suy nghĩ nữa, khỏe lại rồi nói chuyện.

Nhài nghe thế càng khóc to hơn:

- Không! Em không thể không nghĩ được. Việt, anh phải tin em. Em không sai mà.

Dường như Việt không để ý đến những lời thanh minh ấy, anh tỏ ra điềm tĩnh:

- Em khỏe lại đã. Nghe anh, nằm yên đi kẻo trật ven là đau đấy.

Nhài nằm lại ngoan ngoãn nhưng vẫn nức nở mãi rồi ngủ thϊếp đi. Có lẽ tât cả mọi chuyện dồn nén lại đã rút kiệt sức lực của cô. Giờ cô không biết làm gì nữa. Buổi chiều tỉnh dậy, Nhài thấy kim chuyền đã được rút ra, chắc dịch chuyền hết khi cô đang ngủ. Nhài ngước lên, dì Ngát đang ngồi bên cạnh với một âu cháo thơm lừng:

- Nhài, con tỉnh rồi. Con thấy trong người thế nào?

Bỗng nhiên, nhìn thấy dì Ngát, Nhài lại muốn chia sẻ tất cả. Dì tuy không sinh ra Nhài nhưng dì rât thương và hiểu Nhài. Nghĩ đến nỗi oan tày trời, Nhài bật khóc:

- Dì, dì ơi! Con không như thế ! Con không nɠɵạı ŧìиɧ.

Dì Ngát đỡ Nhài ngồi dậy rồi ôm cô vào lòng:

- Dì biết. Con của dì không như thế. Con đừng khóc mà ảnh hưởng sưc khỏe. Ngoan, ăn cháo nha!

Nhài nghĩ lời dì cũng đúng, cô phải khỏe lại mới làm rõ mọi chuyện được. Nghĩ vậy, cô mgoan ngoãn ăn hết âu cháo. Dì Ngát về, Việt lại đến làm thủ tục cho Nhài về nhà nghỉ ngơi.

Mấy ngày tiếp theo, Nhài không mở quán, Việt vẫn đi làm, tối về hai vợ chồng lại ăn cơm nhưmg không khí vui vẻ, đầm ấm trước đây không còn nữa. Suốt ngày quanh quẩn trong nhà nên Nhài cũng không biết đến những lời đồn thổi kia là ở đâu ra. Mới hai tháng ở riêmg mà mọi thứ đều trở nên rất tồi tệ với Nhài.

Khoảng hai tuần sau khi chuyện đó xảy ra, Nhài và Việt đều chưa nhắc lại chuyện cũ thì vào một buổi tối, Hùng phóng xe đến. Nhìn thấy Hùng, bỗng nhiên mọi chuyện trong Việt như trỗi dậy. Việt nhìn Hùng rồi lại nhìn Nhài:

- Em mời cậu ta đến đây sao?

Nhài lắc đầu ngạc nhiên:

- Dạ không ạ

Nhài vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi mọi việc, nhiều lúc tò mò muốn hỏi Việt nhưng lại sợ anh cáu nên nghĩ để một thời gian nữa anh nguôi nguôi đã. Không ngờ sự xuất hiện của Hùng hôm nay khiến hòn than ủ lửa ghen tuông trong Việt như bùng cháy:

- Mày đến đây làm gì? - Việt hất hàm hỏi Hùng.

Hùng vẫn cười hiền lành:

- Bạn bè kiểu quái gì thế hả? Bạn đến mà như muốn đuổi về. Thôi, thế thì tao nói nhanh gọn để vợ chồng mày có không gian riêng tư nhá. Tao đến mời vợ chồng mày đến dự đám cưới của tao.

Hùng đặt tấm thiệp hồng lên bàn. Việt hơi sững người. Anh lại nhìn Hùng rồi nhìn sang Nhài. Nhài không hiểu rõ ánh mắt ấy, cô cười:

- Ồ. Vậy ra là tin vui, sao hai anh trông căng thẳng thế nhỉ?

Việt cười nhạt:

- Chúc mừng mày. Ai có diễm phúc sa vào chĩnh gạo nhà mày thế?

Hùng cũng cười:

- Trang, bạn cùng cấp hai với bọn mình, mày nhớ không? Thực ra, bọn tao yêu nhau hơn một năm nay rồi nhưng không muốn công khai ầm ĩ. Trang giờ đang dạy ở trường cấp hai của huyện đấy.

Việt nhớ chứ. Trang xinh xắn, dễ thương lại hiền lành học giỏi. Nhưng anh nghĩ, Hùng và Trang là một đôi, sao lại vẫn có những tin đồn kia? Tuy nhiên, nghe tin này, tảng đá đè nặng bao lâu nay trong Việt như được cất đi. Việt nhẹ nhõm hẳn. Anh cười vỗ vai Hùng:

- Tin vui mà. Tao không ngờ đứa đào hoa như mày cũng tán đổ được cô giáo đấy. Hùng cười ha hả. Dường như anh hiểu Việt đã rõ câu trả lời của mình hôm ở quán nhậu. Anh nhìn sang Nhài:

- Hôm đó, em để Việt say với anh bữa nha.

Nhài cũng cười:

- Em có cấm anh ấy uống đâu ạ. Với lại, chuyện vui, say cũng đúng ạ.

Cả ba lại cùng cười như chưa hề có việc gì xảy ra.

Đám cưới của Hùng và Trang rất to, phải nói to nhất từ trước tới nay. Cũng phải, nhà Hùng giàu nhất nhì huyện, bố mẹ chỉ có mỗi Hùng là con trai. Gia đình Trang gia giáo và cũng khá giả nên đám cưới rình rang cũng đúng thôi. Hùng lịch lãm trong bộ vest màu đỏ đô, Trang xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Cả hai đều rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Vợ chồng Nhài cũng ăn vận đẹp đẽ đến dự lễ cưới, chúc mừng hạnh phúc đôi bạn trẻ. Những tin đồn kia Việt không nghĩ tới nữa, anh còn áy náy về cái tát và những lời xúc phạm Nhài nên những ngày qua đã nhẹ nhàng hơn với cô. Nhài cũng không muốn hỏi lại chuyện cũ. Cô bằng lòng với hạnh phúc đang nắm giữ. Chỉ cần có Việt, việc gì cô cũng sẽ vượt qua...