CHƯƠNG 11

Một từ “Sẽ” dường như đại diện cho tất cả, Lâm Tử Câm thấy thật khó tin, tại sao lại có người có thể khoan dung* với anh như vậy?

(*Khoan dung là biết tha thứ, bỏ qua cho những sai lầm thiếu sót của người khác; là biết chấp nhận những yếu đuối sai phạm của người khác và giúp họ đứng lên sau vấp ngã.)

Mấy giây sau, Quý Tinh Dương hỏi anh, “Tiền bối, anh đang ở đâu?”

Lâm Tử Câm dừng một chút, dùng điện thoại di động chụp ảnh mu bàn tay đang truyền nước biển của mình, sau đó gửi qua, “Tôi phát sốt, đang truyền nước biển trong bệnh viện đây này.”

Còn tặng kèm thêm icon vô cùng đáng thương[😣], vì vậy một giây sau, Quý Tinh Dương liền trả lời: “Em có thể qua được không? Em muốn tới thăm anh một chút.”

Lâm Tử Câm trái tim như bị ai xoa nắn, bị bao vây, bị mạnh mẽ nắm chặt, viền mắt không khỏi có chút chua xót, hít mũi một cái, đáp: “Đương nhiên có thể.”

Quý Tinh Dương muốn tới, tiểu trợ lý liền không có việc gì để làm, Lâm Tử Câm gửi cho tiểu trợ lý của mình mấy quyển truyện người lớn mà anh đã tỉ mỉ sưu tầm, để cho hắn cẩn thận tham khảo cho tốt vào, chứ thân là trợ lý cho sếp studio 7788, mà truyện người lớn còn chưa từng đọc, thật là không xứng chức gì hết trơn.

Lâm Tử Câm gửi địa chỉ bệnh viện cho Quý Tinh Dương, không đầy hai mươi phút sau, Quý Tinh Dương liền chạy tới, chẳng qua là mới hai ngày không gặp, mà cứ như cách sáu mùa thu.

Quý Tinh Dương đội mũ, vành mũ chụp ở sau gáy, mày kiếm mắt sao, sống mũi cao càng khiến hốc mắt lộ ra vẻ thâm thúy.

Lâm Tử Câm nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của cậu, hoảng hốt vài giây, mãi cho đến khi Quý Tinh Dương đi tới gần bên cạnh anh, gọi tên anh, anh mới phản ứng lại, luôn mồm nói: “Ngồi bên cạnh tôi đi.”

“Sao anh lại bị sốt vậy?” Sau khi Quý Tinh Dương ngồi xuống, nhìn mu bàn tay sưng tấy của Lâm Tử Câm, vì mạch máu không rõ ràng, châm kim xong băng cố định lại cũng không quá dễ dàng. Y tá đâm nhiều lần, kim tiêm đâm vào da thịt, quấy phá một chút, khiến Lâm Tử Câm đau đến mức không chịu nổi, cho nên anh mới ghét đến bệnh viện.

Lâm Tử Câm thu mình trong chiếc áo khoác rộng lớn kia, mới qua hai ngày mà thôi, vậy mà đã gầy đi rất nhiều, Quý Tinh Dương giơ tay lên, chạm vào cánh tay anh, sờ tới đều là xương.

Lâm Tử Câm nói, “Tôi cũng không biết, ở nhà ngủ một ngày, liền cảm thấy người không thoải mái.”

Ngón tay Quý Tinh Dương siết chặt, tâm tình bây giờ rất phức tạp, những lời mà Lâm Tử Câm phân rõ giới hạn với cậu, thực sự khiến trái tim cậu đau đớn, bị người mình thích nói không thể ở bên nhau, không tin vào tình yêu, không tin vào mình, nếu là người khác, chắc canh sẽ không quay đầu lại.

Nhưng Quý Tinh Dương không phải người khác, cậu đã thích Lâm Tử Câm năm năm trời, từ năm mười bảy tuổi cho tới bây giờ, tương lai cũng thích, cả đời cũng vậy.

Cho nên, cậu sẽ không nói ‘không’ với Lâm Tử Câm, giống như một chú chó con, chủ nhân gọi liền tới đuổi liền đi, Quý Tinh Dương dường như cũng là như thế, nhưng cậu không phải là chó, cậu chỉ là vì tình yêu nên mới thỏa hiệp mà thôi.

Lâm Tử Câm truyền nước biển xong, không bao lâu sau, y tá liền đến rút kim tiêm, sau khi hạ sốt, thì sẽ không cần đến bệnh viện.

Quý Tinh Dương đỡ anh dậy, Lâm Tử Câm đã hai ngày không tắm, bây giờ mới phát giác được có chút xấu hổ, Quý Tinh Dương vòng tay qua vai anh, hỏi: “Tiền bối, anh còn câu nệ* cái gì chứ?”

(*Câu nệ”, nghĩa chung là bó buộc, cố chấp, không thoải mái, thiếu linh hoạt.)

Lâm Tử Câm cúi đầu, anh nói với Quý Tinh Dương: “Thực xin lỗi.”

“Lời giải thích, tôi đã đề cập đến trên WeChat rồi.”

“Nhưng tôi còn chưa trực tiếp nói với em, dù sao thì tự mình nói tương đối trịnh trọng hơn đi. Đáng lẽ trước đây tôi không nên nói những lời như vậy với em.” Lâm Tử Câm nói, cẩn thận từng li từng tí một nhìn Quý Tinh Dương, anh hỏi: “Em có chán ghét tôi không?”

Bọn họ ra khỏi bệnh viện, đi tới bên đường, Quý Tinh Dương vươn tay đón xe, nghe những gì mà Lâm Tử Câm nói, nghiêng đầu nhìn anh.

Đã là chạng vạng tối, trời khá lạnh, ánh mặt trời cũng giảm bớt, ánh nắng chiều cũng sớm hạ xuống, màu sắc tươi đẹp ngã vào khuôn mặt tái nhợt có chút tiều tụy của Lâm Tử Câm, nhìn anh núp trong bộ quần áo dày, không giống dáng vẻ ngày xưa lắm, chắc là vì một tầng áo giáp bảo vệ trên người như bị xé toạc đi, lộ ra phần da thịt mỏng manh, mềm mại lại vô cùng yếu đuối.

Hơi thở của Quý Tinh Dương dần trở nên chậm hơn. Cậu nói với Lâm Tử Câm: “Làm sao em có thể chán ghét anh được, qua nhiều năm như vậy, em vẫn luôn luôn yêu anh, mỗi một ngày đều nhớ anh, mong được gặp anh, cho nên em nghĩ, ngay cả khi anh nói thẳng ra thế này, dù anh có nói là không quan tâm để ý đến em chút nào, thì em cũng không thể làm khác được cả, vì em vốn dĩ thích anh, yêu anh, theo đuổi anh mà.”

Lâm Tử Câm viền mắt nóng lên, Quý Tinh Dương mím miệng, nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ là em không hiểu rõ lắm, tại sao anh lại tới tìm em. Sau khi anh vạch rõ mọi chuyện vào ngày hôm đó, em đã nghĩ là cả đời này em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Lâm Tử Câm cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của chính mình, suy nghĩ một chút, giày da chậm rãi dời đến bên cạnh giày thể thao màu trắng của Quý Tinh Dương, thản nhiên tựa vào nhau.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt Quý Tinh Dương. Anh nói, “Có lẽ là do không nỡ. Em ngẫm lại xem, đã được cho ăn ngọt ngào rồi, ai còn nguyện ý quay lại chịu đắng cay chứ, em quá tốt rồi, Quý Tinh Dương, em thật sự quá tốt rồi, chưa từng có người nào khoan dung tôi như vậy, chỉ trong hai ngày, đầy trong đầu của tôi đều là em.”

“Khi đau đầu phát sốt, tôi đã nghĩ, nếu em ở đây thì tốt rồi, khi đói bụng liền nghĩ đến canh gà cùng cháo mà em nấu cho tôi, ngay cả sau khi đi qua những cây đèn xanh đèn đỏ, cũng sẽ nghĩ tới lúc em nắm tay tôi, nói với tôi, không nên nhìn điện thoại di động, phải cẩn thận mà băng qua đường.”

“Em thật là càu nhàu*, như ông cụ non vậy, tôi cứ nghĩ rằng nếu tôi rời khỏi em, làm em giận, đuổi em đi, thì tôi sẽ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc vui sướиɠ, không bị gò bó, trói buộc bởi những điều vụn vặt, sống cho riêng mình, nhưng tôi sai rồi…”

“Tôi biết, nếu bỏ lỡ lần này nữa, thì sẽ không còn người thứ hai như em.”

(*nói lẩm bẩm tỏ ý không bằng lòng. themoonyue.wordpress.com&V.N.O)

Lâm Tử Câm khụt khịt mũi, Quý Tinh Dương ngẩn ngơ mà nhìn anh, lại nghe anh nói: “Nhưng tôi vẫn rất sợ, tôi hơn em tám tuổi, em ngẫm lại xem, hiện tại tôi đã ba mươi rồi, em chỉ mới hai mươi hai, khi em ba mươi, tôi gần bốn mươi, già như vậy, em còn có thể thích nữa không?”

Quý Tinh Dương cau mày, nắm chặt tay Lâm Tử Câm, hỏi: “Tại sao em lại không thích?Từ mười bảy tuổi em đã bắt đầu thích anh, sau đó chỉ có thể yêu anh thích anh hơn hiện tại mà thôi.”

Quý Tinh Dương dùng một chút, rồi nói tiếp: “Còn nữa, anh hơn em tám tuổi nên anh không cần phải lo lắng. Mấy chục năm sau, nếu anh cô đơn một mình, em sẽ chăm sóc anh, ở bên anh, mãi cho đến khi …”

Lâm Tử Câm giật giật cánh tay của cậu, “Đừng nói nữa, không nên nói mấy thứ không may mắn này.”

Quý Tinh Dương mỉm cười, sự u sầu giữa chân mày dần biến mất, cậu giang hai tay ra, ôm Lâm Tử Câm vào trong ngực của mình, Lâm Tử Câm nghe thấy tiếng cậu nói: “Tiền bối, không cần phải sợ, trái tim của em sẽ không thay đổi, đến chết cũng không.”

Lâm Tử Câm rầu rĩ nói: “Nhưng em thích tôi nhiều như thế, mà anh cũng chỉ đáp lại có một ít.”

“Này có là gì? Tình yêu cũng không nhất thiết phải ngang nhau mà. Em thích anh nhiều hơn anh thích em, cái này có nghĩa là em hơn anh rồi, vẫn là em kiếm lời, không phải sao?”

Lâm Tử Câm nghe những lời ngụy biện của Quý Tinh Dương, không biết tại sao, anh cảm thấy đau đớn chua xót, anh biết mình không xứng với Quý Tinh Dương.

Một chiếc taxi dừng trước mặt bọn họ, Quý Tinh Dương mở cửa xe, để Lâm Tử Câm đi vào trước.

Ngồi trong xe, Quý Tinh Dương nắm lấy vai Lâm Tử Câm, để anh dựa vào l*иg ngực mình, nói với Lâm Tử Câm: “Anh nghỉ ngơi một chút đi, rất nhanh liền đến nhà.”

Lâm Tử Câm “ừm” một tiếng, nửa gò má vùi vào trong l*иg ngực của Quý Tinh Dương, nhắm mắt lại, mặc dù trong lòng phức tạp, cảm xúc biến hoá thất thường, nhưng anh không thể chống lại thân thể uể oải của mình, vẫn là mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Đèn đường bên ngoài cửa sổ xe giống như những bóng mờ, từng chùm rơi vào bên trong xe, khi đốm sáng loang lổ hạ xuống, khuôn mặt Lâm Tử Câm ở bên trong bóng đêm, lúc sáng lúc tối.

Quý Tinh Dương cúi đầu nhìn anh, ký ức như được mở ra, năm mười bảy tuổi, cậu cũng từng có một lần thân thiết như vậy với Lâm Tử Câm.

Đó là một buổi chiều giữa mùa hè, cả ngày hôm đó, Quý Tinh Dương đều trải qua một khoảng thời gian tồi tệ ở trường, chiếc áo sơ mi trắng của bộ đồng phục học sinh dính đầy dấu chân do bị đám bạn học tùy ý đạp lên, quần thì ướt hơn nửa, bọn họ cười nhạo cậu, bảo cậu tè ra quần.

Cậu trốn trong buồng vệ sinh, sợ hãi không dám ra ngoài, nhưng không biết kêu cứu ai.

Bị bắt nạt không dám phản kháng khiến cậu căm ghét bản thân sao lại yếu đuối đến như thế, Quý Tinh Dương đập trán vào tấm ván cửa, che miệng lại, khẽ khóc nức nở.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, trong làn nước mắt mông lung, cậu nhìn thấy ba chữ thầy Lâm* mơ hồ.

(*3 chữ là bởi vì bản hán việt là Lâm lão sư[林老师].themoonyue.wp.com&V.N.O)

Lâm Tử Câm giống như một điểm sáng trong thời niên thiếu đầy u ám của Quý Tinh Dương, anh đến trường học của cậu, đem cậu nhóc thấp bé bị bắt nạt ra khỏi nhà vệ sinh, anh đến như một vị thần, ‘dạy dỗ tận tình’ với tất cả những đứa học sinh đã bắt nạt cậu.

Quý Tinh Dương ngơ ngác nhìn, lại thấy thầy Lâm với vầng trán đẫm mồ hôi đang đi về phía mình, thầy nâng cằm Quý Tinh Dương lên, kéo tóc mái che khuất lông mày của cậu, khuôn mặt của thiếu niên bại lộ dưới ánh nắng mặt trời, Lâm Tử Câm nói: “Sau này gặp phải chuyện như vậy cũng đừng sợ, cậu chỉ cần tiến lên phía trước, đến lúc đó đánh không lại thì trốn cũng không muộn.”

Đó là lời của một Lâm Tử Câm, nhìn nhã nhặn kì thực không dễ chọc sẽ nói ra, Quý Tinh Dương nhớ lại chuyện này, đột nhiên nở nụ cười.

Thầy Lâm trong l*иg ngực mơ mơ hồ hồ hỏi: “Đến rồi?”

“Còn chưa tới, anh ngủ thêm một lát đi.” Vừa nói, Quý Tinh Dương ôm người ấy chặt hơn chút, Lâm Tử Tranh vươn tay ôm lấy eo cậu, đắm chìm vào trong ngực của cậu.

Lâm Tử Câm sẽ không bao giờ biết rằng, anh đã để lại bao nhiêu hy vọng cho Quý Tinh Dương.

Niềm hy vọng đó như ngọn lửa, kéo dài cuộc sống đang hấp hối của Quý Tinh Dương.

Khi đến chỗ ở của Lâm Tử Câm, xe chậm rãi dừng lại, Quý Tinh Dương vỗ vỗ vai Lâm Tử Câm, đối phương dùng đầu ủi vào bụng dưới của cậu, miễn cưỡng ngồi dậy.

Quý Tinh Dương trả tiền xe, dùng cả hai tay kéo cánh tay của Lâm Tử Câm, đỡ anh ra khỏi xe.

“Buồn ngủ quá.”

Lâm Tử Câm nhắm mắt lại, tùy ý Quý Tinh Dương kéo mình vào trong hành lang sáng sủa.

Thang máy từng tầng từng tầng đi lên, Lâm Tử Câm vòng tay qua vai Quý Tinh Dương, nhón chân lên hôn cậu, Quý Tinh Dương hé miệng, Lâm Tử Câm liền cắn môi dưới của Quý Tinh Dương, ngậm nó trong miệng, đầu lưỡi liếʍ qua lợi. Quý Tinh Dương đặt tay lên eo của anh, một cái gì đó nhanh chóng cấn vào bụng Lâm Tử Câm.

Lâm Tử Câm khẽ hừ một tiếng, không ngại camera giám sát trong thang máy, anh leo lên người Quý Tinh Dương, nhỏ giọng nói: “Em cứng rồi.”

Thang máy lên đến tầng cao nhất, toàn bộ tầng này đều là của sếp Lâm, khi cả hai ra khỏi thang máy liền bắt đầu cởϊ qυầи áo, lăn lộn trên vách tường hôn nhau, quần cởi ra đến một nửa, mà còn chưa vào đến phòng.

Đầu ngón tay của Lâm Tử Câm đặt lên ổ khóa, Quý Tinh Dương ôm lấy anh, chân của Lâm Tử Câm thuận thế kẹp chặt eo Quý Tinh Dương, cúi đầu nâng mặt Quý Tinh Dương lên, hôn cậu.

Đá cửa ra, ngay trên huyền quan, Quý Tinh Dương đè anh lên vách tường, giữa những nụ hôn là hơi thở hòa quyện lấy nhau, Lâm Tử Câm hỏi anh: “Đến tột cùng thì em thích tôi ở điểm nào?”

Quý Tinh Dương sững sờ một lúc, Lâm Tử Câm lại nói: “Ý của tôi không phải là em thích gì tôi sẽ thay đổi theo, chỉ là, tôi thực sự muốn biết, Quý Tinh Dương em thích gì ở Lâm Tử Câm?”

Tay cậu vẫn đang bóp eo Lâm Tử Câm, từng chút từng chút mà siết chặt, vật cứng giữa đũng quần càng ngày càng phồng lên, cả người cậu như muốn lún vào trong cơ thể Lâm Tử Câm, cậu cúi đầu cắn chặt hầu kết của Lâm Tử Câm, để lại dấu ấn ở phía trên đó, nói: “Em cũng không biết em thích gì ở anh, vừa bắt đầu chỉ là muốn nhìn thấy anh, muốn nói chuyện với anh, muốn nhìn anh cười, nhưng sau đó liền không giống như vậy nữa, nằm mơ cũng thấy anh, sau đó còn xuất tinh trong mơ.”

“Trong mỗi giấc mơ đều là anh, anh bị em chiếm hữu, bị em xâm chiếm, xin em tha cho mình, cũng vì em mà gào khóc.”

“Chờ đến khi em phản ứng lại, em liền biết, mình đã thích anh rồi.”

Hàm răng lại cắn chặt, Lâm Tử Câm thân thể run rẩy, Quý Tinh Dương nói: “Sau khi thích rồi, liền nhận ra anh cái gì cũng tốt.”

Nức nở một tiếng, Lâm Tử Câm hỏi: “Mọi thứ?”

“Ừm, mọi thứ.”

Hơi thở hỗn loạn kéo dài một lúc, Quý Tinh Dương kéo quần của Lâm Tử Câm ra, lưng Lâm Tử Câm dán vào mặt tường, nhìn cậu ngồi xổm xuống trước mặt mình, hai chân anh run lên, gần như không thể đứng vững, Quý Tinh Dương ngậm lấy vật phía trước của anh.

Lâm Tử Câm hít vào một hơi, chỉ là lướt qua rồi dừng, Quý Tinh Dương ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy du͙© vọиɠ của Lâm Tử Câm, hỏi: “Người thầy gì đó ơi, anh thích gì ở em đây?”

Gần như là miệng nhanh hơn não, Lâm Tử Câm thốt lên: “Đẹp trai khoai to miệng rộng.”

Quý Tinh Dương hơi kinh ngạc, Lâm Tử Câm lời ra khỏi miệng, muốn đập đầu vô gối chết đi cho rồi, lại nghe Quý Tinh Dương cười nhẹ, cậu nghiêng người, dùng mặt cọ lên vật đỏ bừng cương cứng của Lâm Tử Câm, đầu lưỡi khẽ liếʍ.

Lâm Tử Câm rùng mình, nghe được Quý Tinh Dương nói: “Vậy thì em nên tận tâm tận lực mà thõa mãn cho thầy nhỉ?”