Chương 47

Sau khi chương trình được ghi hình và kết thúc, đã tối muộn, những người hâm mộ rời khỏi đài truyền hình, vẫn đang bàn tán sôi nổi về cảnh tiết mục tối nay, và từ "Thâm Ngải" liên tục được nhắc đến lặp đi lặp lại, cho đến khi họ đi xa, giọng nói líu lo biến mất trong làn gió đêm ấm áp.

Khách mời cũng về nhà nghỉ ngơi, Giang Tiểu Phù phải đi nhờ xe của anh trai cô, ngồi chen chúc ở ghế sau.

"Hi Ngải! Hôm nay anh hát hay quá! Em nghĩ đó là thời gian tuyệt vời nhất trong buổi live của anh!"

Hạ Hi Ngải khiêm tốn nói: "Cảm ơn, chủ yếu là vì có anh Thâm giúp đỡ."

Giang Lưu Thâm nghiêng đầu cười nói: "Không có tôi có thể hát hay hơn, tôi đã lâu không chơi, cũng không ảnh hưởng đến tiết tấu của cậu, đúng không?"

“Không có, anh chơi rất tốt.” Hạ Hi Ngải hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nở một nụ cười hiếm hoi: “Rất tốt.”

Giang Lưu Thâm bắt gặp đôi mắt đen láy sáng như trăng của cậu, thoạt nhìn sửng sốt, sau đó cười lớn hơn, giơ tay xoa đầu cậu: "Cậu thích là tốt rồi."

Giang Tiểu Phù: "..."

Hai người này nghĩ cô không tồn tại sao?

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Cuộc nói chuyện "khó nghe" vẫn tiếp tục, Giang Lưu Thâm thì thào nói: "Hôm nay kiệt sức rồi sao? Ngủ một lát đi, về đến nhà sẽ gọi cậu."

"Ừm."

"Ngủ dựa vào vai tôi, sẽ thoải mái hơn."

Giang Tiểu Phù thầm mắng anh trai không biết xấu hổ, tại sao không nói là ngủ trên đùi luôn đi? Làm người ta dính anh nhiều vào.

"...Được.” Hạ Hi Ngải lỗ tai đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn trực tiếp, từ từ tiến tới một chút, đánh bạo, tựa vào bả vai Giang Lưu Thâm, thật sự nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Giang Tiểu Phù: "..."

Xin lỗi vì đã quấy rầy, tạm biệt.

Hạ Hi Ngải căn bản không ngủ, cũng không biết mình có dũng khí dựa vào đâu, có lẽ chính câu nói "thiên sứ nhỏ của tôi" đêm nay đã khiến cậu cuối cùng xác nhận được, Giang Lưu Thầm đối với cậu là có tình cảm, không phải trêu đùa cậu.

Sau đó, cũng không có gì phải lo lắng.

Sống lâu như vậy, lần đầu tiên cậu cảm thấy mình được nữ thần may mắn chiếu cố, thậm chí cậu còn cảm thấy, những khó khăn mà cậu phải chịu đựng trước đây, có lẽ là thử thách của thượng đế đối với cậu, cậu có thể chịu được, nên trời đã ban tặng Giang Lưu Thâm cho cậu.

Cho dù cuộc gặp gỡ này đã tiêu hết may mắn trong cuộc đời của cậu, và sau này sẽ còn đau khổ hơn nữa, cũng không thành vấn đề, chỉ cần Giang Lưu Thâm thích cậu một cách sâu sắc.

Chỉ cần Giang Lưu Thâm thích cậu sâu đậm.

Hạ Hi Ngải nhắm mắt lại, khóe miệng nhàn nhạt.

Tối nay khi về đến nhà cậu sẽ thổ lộ, nhất định có thể sẽ thành công.

Trên thực tế, bây giờ cậu đã sẵn sàng một chút. Tay của Giang Lưu Thâm đặt ở bên hông cậu, chỉ cần cậu vươn ra một chút, là có thể móc ngón út của đối phương. Nhưng Giang Tiểu Phù đang ngồi ở bên kia, Hạ Hi Ngải không biết cô ấy có nhìn thấy không, trong lòng lo lắng một hồi, cũng không quyết định được, thay vào đó cậu dần dần bị cơn mệt mỏi tấn công, ý thức biến mất, thực sự chìm vào giấc ngủ.

Giang Lưu Thâm chú ý đến bờ vai nặng trĩu, nghiêng đầu liếc nhìn, lông mi mảnh mai của Hạ Hi Ngải bất động, thở đều đều, điềm tĩnh lại ngây thơ.

Anh hơi điều chỉnh lại tư thế một cách nhẹ nhàng, để người trên vai khi ngủ được thoải mái hơn.

“Thật sự ngủ rồi?” Giang Tiểu Phù quan sát, nhẹ giọng hỏi.

“Chà, hôm nay tham gia game show chắc cũng mệt rồi.” Giang Lưu Thâm đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Hạ Hi Ngải, nửa chừng dừng lại: “Anh nói, em không thể cứ ngồi phía trước được không? Có tốt cho mắt không?"

"Em muốn ngồi trước mặt? Chính anh là người ngăn cản, cách âm cũng mở ra, ai mà biết được anh sẽ làm gì ở phía sau."

"Tại sao em lại không tin tưởng anh trai của mình như vậy, vẫn còn không yên tâm, anh có thể làm gì?"

Giang Tiểu Phù khó hiểu: "Hai người thật trắng trợn, anh còn không chọc lớp cửa sổ này? Còn đợi đến khi nào?"

"Gần được rồi, khỏi đợi, cậu ấy cũng đã quyết định."

"Quyết định cái gì?"

“Chắc chắn rằng cậu ấy thích anh, và quan trọng hơn, chắc chắn rằng anh thích cậu ấy.” Giang Lưu Thâm ranh mãnh chớp mắt: “Anh đoán cậu ấy sẽ tỏ tình với anh sớm thôi, anh sẽ không thể để cậu ấy dẫn đầu, khi về đến nhà anh sẽ tự ra tay..."

"...Em nghĩ Hi Ngải thật đáng thương, anh đã đùa giỡn với anh ấy, đồ móng heo."

"Cái này đùa gì, anh trai em cũng là lần đầu tiên nói lời yêu thương được chưa? Cũng phải thận trọng, bảo đảm người ta có tình cảm với anh rồi mới có thể thổ lộ, nếu bị cự tuyệt sẽ rất đau lòng."

"Thôi đi, anh da mặt dày như vậy, cũng biết đau lòng?"

“Ai rồi cũng sẽ buồn, bởi vì ai cũng có lúc yếu lòng.” Giang Lưu Thâm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đuôi tóc Hạ Hi Ngải: “Cậu ấy bây giờ chính là điểm yếu của anh, tất cả tình cảm của anh đều dán chặt vào người cậu ấy.”

“Chậc chậc, chuyện tình này có trình độ đấy.” Giang Tiểu Phù giơ ngón tay cái lên.

"Học một chút đi, đó là lý do tại sao em không có bạn trai, mà anh sắp sửa có bạn trai đây."

Giang Tiểu Phù trợn tròn mắt: "Anh hiện tại đừng có mà tự hào, nhỡ ba mẹ phát hiện thì sao? Bọn họ có thể đồng ý không?"

"Không đồng ý thì phải để bọn họ đồng ý, hơn nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, người nhất định phải giữ lại, không thể buông tay."

"Cái này còn tạm được, mẹ anh sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này đâu." Giang Tiểu Phù nói xong, thở dài: "Nói thật, tuy rằng Hi Ngải rất đáng thương khi không có ba mẹ, nhưng... Ít nhất... Về mặt này, anh ấy tự do hơn anh, muốn bên người nào là có thể bên người đấy.

“Sự tự do của cậu ấy không phải vì không ai quan tâm đến cậu ấy, mà bởi vì cậu ấy...” Chiếc xe đột ngột va chạm, có lẽ vì nó đã vấp vào một cái lỗ. Giang Lưu Thâm nhìn Hạ Hi Ngải đang dựa vào trên vai mình, thấy cậu vẫn nhắm mắt không tỉnh, nói tiếp: "Cậu ấy tự do, sẽ không bị hiện thực trói buộc, cho nên mới có thể lần lượt tránh khỏi mọi hoàn cảnh, đi được tới vị trí hiện tại."

Giang Tiểu Phù gật đầu đồng ý, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Anh, nhưng em thấy, Hi Ngải hiện tại càng ngày càng ỷ vào anh, em có chút lo lắng..."

Cô ấy còn chưa nói hết, nhưng Giang Lưu Thâm đã hiểu: "Em lo lắng rằng cậu ấy cũng như Phương Mậu, phụ thuộc quá mức vào anh, đúng không?"

"Đúng..."

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

"Thật ra anh cũng có chút khó khăn, một mặt cũng hy vọng trong mắt cậu ấy chỉ có anh, mặt khác anh không muốn trong thế giới của cậu ấy chỉ có mình anh mà đánh mất chính mình." Giang Lưu Thâm nói: "Phương Mậu... Chỉ là ngưỡng mộ anh quá, anh không nhận ra rằng lời nói và việc làm của anh sẽ có ảnh hưởng lớn đến cậu ta như vậy, kết quả là lại làm hại cậu ta."

"Anh à, đó không phải lỗi của anh, anh là một diễn viên, còn công việc của anh là diễn xuất, nếu anh không nhận một bộ phim có chủ đề này vì một người hâm mộ đang bị trầm cảm, thì lần sau có một người hâm mộ nói rằng anh ấy mắc chứng sợ tình yêu, lẽ nào anh sẽ không đóng tất cả những cảnh tình cảm? Vậy thì anh còn làm diễn viên cái gì."

"Anh đều hiểu rõ mọi nguyên tắc, nhưng anh luôn cảm thấy mình nợ cậu ta một thứ, nếu như lúc đó anh khuyên bảo cậu ta vài câu, có lẽ cậu ta sẽ không tự tử..." Giang Lưu Thâm khẽ thở dài, giơ tay lên cẩn thận vuốt ve và nâng niu đỉnh đầu Hạ Hi Ngải.

"Sau một năm nghỉ ngơi, anh không giảm bớt được nhiều mặc cảm, nhưng khi trở về Trung Quốc, gặp được bạn nhỏ có cuộc sống tương tự, đã giúp đỡ anh, có lẽ đó thực sự là định mệnh."

“Em cũng nghĩ rằng, ông trời thật sự quan tâm đến anh, còn cho anh một cơ hội để bù đắp.” Giang Tiểu Phù nói: "Lần này phải bảo vệ mọi người, đừng khiến bản thân hối hận.”

“Em không cần nói, anh đã sớm hành động rồi.” Giang Lưu Thâm cười nhạt.

"Tiểu thiên sứ đã cứu anh một lần, hiện tại đến lượt anh bảo vệ cậu ấy."