Chương 46

Trong hậu trường phòng thay đồ, các nhân viên và chuyên viên trang điểm đều bận rộn chuẩn bị cho bước tiếp theo, vì trong trò chơi vừa rồi, các khách mời đã tốn rất nhiều sức lực, mồ hôi trên mặt đã làm cho lớp phấn nền bị trôi đi, cần phải đánh lại.

Trong khi Sherry đang đi lấy phấn trang điểm, Hạ Hi Ngải lặng lẽ liếc nhìn Giang Lưu Thâm bên cạnh mình.

Đối phương lúc này đang nhắm mắt lại, đường nét gò mã tuấn lãng anh khí, lông mày kiếm đỉnh, sống mũi cao.

Giang Lưu Thâm thật sự rất đẹp trai... Hạ Hi Ngải nghĩ thầm. Anh vẫn là nam diễn viên trẻ nhất trong lịch sử, con nhà giàu quyền lực, tính cách thú vị, ôn nhu.

Một người lợi hại và đẹp đẽ như vậy, tất nhiên sẽ rất thích mình...

Cậu không khỏi hơi nhếch miệng, nhưng ngay sau đó lại giấu đi nụ cười.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Không thể vui sớm quá, lỡ nhầm thì sao? Giang Lưu Thâm tuy giỏi mọi việc nhưng lại rất vui tính, rất thích chọc ghẹo mọi người, có lẽ anh nói vậy chỉ để làm cậu vui. Hơn nữa cách đây không lâu còn hẹn bên ngoài với người khác, nói không chừng... mập mờ với cậu như vậy, chắc chỉ muốn chơi chơi chút thôi.

Hạ Hi Ngải hồi hộp ấn lên đồng hồ trên cổ tay, vuốt ve dây đồng hồ, lại trộm liếc nhìn chiếc đồng hồ mà Giang Lưu Thâm mua, trong lòng bình tĩnh lại một chút.

Không thể... Họ đã tặng nhau tín vật, chính Giang Lưu Thâm đã chủ động trao đổi chúng.

Nói không có một chút xíu ý tưởng, thì ai tin được đây.

Hạ Hi Ngải từ từ hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn không thể kìm chế được sự kích động và nóng nảy trong lòng lúc này.

Mặc dù vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng cậu vẫn muốn thổ lộ với Giang Lưu Thâm.

Cậu muốn nói với Giang Lưu Thâm, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cảm ơn anh đã ở bên tôi, cảm ơn anh đã không từ bỏ tôi, cảm ơn anh... Vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, để cuộc đời tôi có ánh nắng và sự ấm áp thêm một lần nữa, để tôi cảm nhận được tình yêu và hy vọng một lần nữa.

Tôi thực sự, thực sự rất thích anh, muốn ở bên anh... còn anh thì sao?

Hạ Hi Ngải nhìn gương mặt mình trong gương đang từ từ đỏ lên.

Nói như vậy có sáo rỗng và buồn nôn quá không... Dù sao thì, ngược lại da mặt Giang Lưu Thâm dày như vậy, nhất định là chịu đựng được.

Đêm nay, chỉ trong đêm nay, xem xong các tiết mục, cậu nhất định phải nói cho Giang Lưu Thâm, biết hết lòng mình. Ngay cả khi bị từ chối, cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Mười phút sau, các khách mời quay lại chương trình một lần nữa sau khi trang điểm và thay quần áo xong, bước vào phần thi tài năng.

Vòng cuối cùng đã kết thúc một cách oanh liệt, và một số fan độc tôn thậm chí còn quay được gấp đôi ngay tại chỗ, đó được gọi là một cảnh thực sự rất thơm. Nếu không phải do tổ chương trình yêu cầu người hâm mộ đừng làm hư hỏng hoặc là cắt bỏ cảnh quay, e rằng cuộc thảo luận trên mạng giờ đã sôi nổi rồi.

Buổi biểu diễn đầu tiên là màn đồng ca giữa Tô Chỉ và Đào Tiểu Đào, hai người họ một lạnh lùng và một sôi nổi, sự kết hợp rất mới mẻ, ngay lập tức trở thành hit. Tiếp theo là tiết mục Châu Vũ Huyên và Vưu Thanh bắt chước thanh tú, tổ chương trình đã chọn một phân đoạn kinh điển của bộ phim truyền hình để họ biểu diễn. Vưu Thanh đóng vai chàng trai nhà giàu, còn Châu Vũ Huyên đóng vai một cô gái nghèo, diễn xong tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, Vưu Thanh khiêm tốn nói: "Tôi không thích hợp cho loại nhân vật này, trên thực tế, để cho anh Thâm đóng sẽ tốt hơn."

Giang Lưu Thâm cười nhạt: "Một diễn viên giỏi sẽ không ngừng thử thách bản thân, ngay từ khi sinh ra tôi đã không biết diễn xuất như thế nào, cũng đã gặp phải nhiều thất bại".

Hạ Hi Ngải nghe xong có chút ngạc nhiên, nhớ lại lần trước Giang Lưu Thâm nói từng bị một trận đả kích, nghỉ việc tận một năm, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

Tuy nhiên chưa kịp suy nghĩ nhiều, người dẫn chương trình đã nói tên bài hát cậu muốn biểu diễn.

Đây là đĩa đơn cuối cùng của cậu, và cũng là đĩa đơn cuối cùng được sản xuất tại Long Hành. Lần trước khi biểu diễn ca khúc này, tại nơi diễn ra sự kiện có một cơn mưa nhẹ, cậu đã dầm mình trong mưa và phải đến bệnh viện, kết quả là cậu không đến tổng duyệt cho buổi tối mùa thu, và bị Giang Lưu Thâm nhầm là đùa giỡn đại bài... Bây giờ nghĩ lại, những điều này dường như là một chuyện khá lâu rồi.

Các nhân viên đã đặt đàn lên sân khấu, Hạ Hi Ngải bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình. Ca khúc này vốn thuộc thể loại thịnh hành, nhưng cậu đã chuyển thể thành phong cách trữ tình, có chút dịu dàng hơn so với bản gốc.

Cậu luôn hối tiếc, khi không thể chơi bài hát này tại lễ trao giải Hoa Khúc, ngày hôm nay cuối cùng cậu cũng có thể hát cho Giang Lưu Thâm nghe, coi như đó là một điều ước nhỏ nhoi.

Tất cả những người hâm mộ đều nín thở, Hạ Hi Ngải đặt tay lên phím đàn piano, trong lòng thầm hít vào, sắp nhấn xuống...

"Chờ đã, còn tôi."

Hạ Hi Ngải kinh ngạc nhìn người đột nhiên ngồi bên cạnh: "Anh làm gì vậy?"

"Biểu diễn cùng cậu, tổ chương trình không nói cho cậu biết sao?"

Giang Tiểu Phù ở khu nghỉ ngơi trợn tròn mắt. Rõ ràng là anh đã bảo chương trình giữ bí mật, rồi giờ lại như vậy.

Các fan trên khán đài bây giờ đang gào thét đến khản cổ, nhìn thấy cảnh này vẫn không nhịn được gào thét lần nữa.

Hạ Hi Ngải còn đang sững sờ: "Anh có thể... chơi đàn?"

“Nhìn mẹ tôi là ai xem, có thể không ép tôi học sao?” Giang Lưu Thâm cười nói: “Piano là căn bản nhất, tôi còn có thể chơi violin, saxophone, guitar dân gian, trống... À còn, đã từng chơi kèn xô-na rồi, cậu có dám tin không? Bài trước của mẹ tôi đàn thiếu một phần nhạc đệm bằng kèn xô-na, liền để cho tôi học thổi kèn xô-na."

Hạ Hi Ngải ngơ ngác nghe, không biết trả lời như thế nào.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Cậu đã học chăm chỉ trong một thời gian dài và muốn biểu diễn với cây đàn piano một cách đặc sắc, nhưng Giang Lưu Thâm đã sớm biết từ lâu...

Tại sao khoảng cách giữa hai người bọn họ, lại xa như vậy?

Cậu đã nhận ra điều đó khi mua đồng hồ, nhưng Giang Lưu Thâm luôn hạ thấp địa vị của mình, kết thân với cậu hết lần này đến lần khác, luôn khiến cậu có ảo giác rằng hai người bọn họ luôn "bình đẳng" với nhau.

Tuy rằng bây giờ cậu đã là một ngôi sao, nhưng so với Giang Lưu Thâm, từ xuất thân đến thành tích, đều không thể tầm thường hơn, Giang Lưu Thâm vì sao lại... Coi trọng cậu đến vậy?

"Này, khán giả đang chờ đấy, sao lại đờ người ra vậy?"

Một bàn tay lay động trước mặt cậu, Hạ Hi Ngải đột nhiên hoàn hồn, suy nghĩ hỗn độn nhất thời gác lại: "A... Bắt đầu đi."

"Được, tôi sẽ đếm ngược, 3, 2, 1..."

Bốn bàn tay mảnh khảnh cùng lúc nhấn xuống, chạm vào phím đàn trắng đen, tiếng nhạc êm tai tuôn ra. Hạ Hi Ngải chơi phần chính, Giang Lưu Thâm bổ sung nhạc đệm bằng một đoạn ngẫu hứng, đây rõ ràng là bản hòa tấu đầu tiên, trước đây chưa từng tập qua, nhưng vô cùng mượt mà, ăn ý mười phần.

Trước khi hát, Hạ Hi Ngải muốn nhìn lén Giang Lưu Thâm, nhưng lần này cậu đã bị bắt quả tang.

“Tập trung.” Giang Lưu Thâm cười thầm, trong mắt lộ ra vẻ trìu mến, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ cúi đầu nhìn cậu từ một góc độ, mà máy ảnh không chụp được:

"Hát đi, hát cho tôi nghe, thiên sứ nhỏ của tôi."