Chương 41: Chị là đồ háo sắc thì đã làm sao?

Buổi tối thần kỳ này tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng không có, tôi nằm xuống là ngủ luôn, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Hơn nữa, tôi còn nằm mơ, trong mơ cũng không có An Tâm. Càng kỳ dị hơn là, tôi mơ thấy Tả Tiểu Dụ, mơ thấy cậu ta mắng tôi, cụ thể mắng cái gì tôi không nhớ rõ. Nhớ lại buổi tối qua ở quán rượu, không thể phủ nhận, bộ dạng cậu ta vừa chơi keyboard vừa hát thật sự rất hút hồn.

Hút hồn? Sao tôi lại dùng từ này? Ném suy nghĩ sang bên, tôi rời giường đi vệ sinh.

Ở trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau khi sửa sang mọi thứ thoả đáng chuẩn bị lượn đến phòng bếp làm bữa sáng.

Ối... bất ngờ là đại minh nhà tôi đang ngồi bên cạnh bàn ăn.

Thôi xong rồi, xong rồi, tôi lúc này nhất định là không thể khống chế mặt đỏ tim nhập loạng xạ rồi. Tối qua, trên ghế sô pha, nụ hôn đó. Oh, cái nụ hôn không đầu không đuôi đó.

Lúc đó, cả người tôi bị An Tâm đè xuống ghế sô pha, đầu óc trống rỗng. Chỉ có cảm xúc trên môi trơn nhẵn nhắc nhở tôi, tôi lại bị cưỡng hôn, may thay lần này là đại minh tinh nhà tôi.

Mái tóc dài của An Tâm xoã trên mặt tôi, sợi tóc chuyển động, làm tôi có chút nhột, nhưng tôi không dám động tay hất ra. Không giống như nụ hôn chuồn chuồn đạp nước ngoài ý muốn của Tả Tiểu Dụ, An Tâm lại bắt đầu liếʍ liếʍ môi tôi. Ngay lúc tôi dần dần sa vào trong ý loạn tình mê, An Tâm đột nhiên chống người dậy, nhếch miệng tiếp theo cong khoé môi lên, sau đó không nói một câu nào dứt người bỏ đi. Để lại tôi một mình nằm ngây ngốc trên ghế sô pha, hoài nghi đẳng cấp tưởng tượng của mình lại được nâng lên một bậc rồi.

"Em dậy rồi à... Chị làm bữa sáng rồi, em cũng ăn chút đi!" Cái giọng điệu thoải mái đó của An Tâm, giống như không có chuyện gì, chả lẽ, hết thảy chuyện xảy ra trên ghế sô pha tối qua là cảnh mộng đẹp đẽ của tôi sao?

Sớm biết, không tỉnh dậy thì tốt hơn rồi.

Thôi bỏ đi, bữa sáng trước mắt do chính tay đại minh tinh làm vẫn thực tế hơn.

Trên bàn ăn, một ly sữa, mấy miếng bánh mì nướng, còn có một miếng ốp la, nửa quả táo. Sặc, thật là dinh dưỡng và phong phú nha!

Nhìn kỹ người đối diện, OMG, người nào đó mặc bộ đầm ngủ hello kitty, mái tóc dài thướt tha được buộc ở sau ót. Chết cái là, cổ áo mở đến mấy nút, vì vậy cảnh xuân nửa che nửa hở ẩn ẩn hiện hiện.

"Ọc ọc ~" Tôi nghe thấy rất rõ mình đang liều mạng nuốt nước bọt, tôi nghĩ, chị nhất định cũng nghe thấy.

Quả nhiên, An Tâm đi theo ánh mắt của tôi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, nhanh chóng cài nút áo lại, sau đó tặng tôi một cái trừng mắt, "Háo sắc, mắt nhìn đi đâu đó."

Nào ngờ tôi đây không chỉ háo sắc mà còn không biết xấu hổ, phấn khởi phản kích lại : "Hừ, không biết ai mới thật sự là háo sắc." Vừa nói vừa chạm lên môi mình hai cái.

"Oh, chuyện tối qua à, thật là cảm ơn em nha." Ai ngờ chị cũng không biết ngượng, còn tự nhiên thong thả nói với tôi lời cảm ơn.

Hả? Nói cảm ơn là sao?

An Tâm nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, từ tốn giải thích: "Hai hôm trước, Giai đưa chị một kịch bản, là câu chuyện tình giữa hai nữ sinh..."

"Khụ, khụ..." Tôi còn chưa kịp nhai kỹ miếng ốp la trong miệng, xém chút bị nghẹn lại rồi.

Ngược lại An Tâm rất thản nhiên nói tiếp: "Chị muốn biết với người cùng giới thì có thể phát sinh đóm lửa tình gì..."

Ối! An Tâm chị nào có biết, tôi yêu chị, từ sớm đã yêu đến mức đèn hoa rực rỡ rồi.

"Bạn bè nữ bên cạnh chị quan hệ tốt thật không có mấy người, em nói xem chị cũng không thể tìm Tiểu Mai hay Lưu Giai thử nghiệm được."

Ừm, tôi gật đầu, tôi thật khó tưởng tượng ra giữa An Tâm và bọn họ có thể có gì mờ ám. Không đúng!!! Đợi đã...

"So, chị tìm em làm vật thí nghiệm sao???"

"Chị biết, chuyện này để em chiếm chút tiện nghi, khiến em có chút ngại ngùng. Nhưng mà là chị chủ động, cho nên em không cần cảm thấy có lỗi với chị." Người nào đó đã ăn xong bữa sáng của mình, cánh tay gác trên bàn ăn, nghiêm túc nhìn tôi.

Trời ạ, tôi bị cưỡng hôn, kết cục còn bị người ta nói tôi chiếm tiện nghi? Lần đầu tiên tôi cảm thấy hoá ra đại minh tinh của tôi lại gian trá như vậy. Thế nhưng, tôi không thể phản bác, bởi vì đích thực suy nghĩ của tôi không trong sáng. Sau hai lần bị cưỡng hôn mà nói, người thứ hai quả thật khiến tôi... Các bạn hiểu mà!

"... Chị nói Giai đẩy bộ đó đi rồi."

"Hả? Tại sao?"

An Tâm hình như đang nhớ lại cảnh tượng tối qua, ánh mắt có vẻ hơi lơ đi, "Đã tự thể nghiệm qua, chị cảm thấy chị với người cùng giới hoàn toàn không có chút cảm giác!"

Sặc... Trời cao ơi, tôi bị đả kích một cú rất mạnh. Tôi đã hoàn toàn không muốn ăn nữa, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng bếp.

Tôi giả vờ không sao cả nhún vai nói, "Đừng khách sáo, tiện tay làm thôi!"

"Ừm... Còn có một chuyện muốn cảm ơn em." Chị hình như đột nhiên nhớ đến cái gì, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, "Em dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ."

"Đừng khách sáo, tiện tay làm thôi!"

Có trời mới biết, tôi làm gì có nhiều cái tiện tay làm thôi thế!

Có lẽ là bị nụ cười của chị mê hoặc, tôi lại ngồi về trước bàn ăn, ăn hết phần ăn còn thừa. An Tâm rất kỳ lạ, giống như lần trước đem phần cháo hải sản về đây, rất thích thú ngắm tôi "ăn". Tôi cũng không mất mác gì, vừa ăn món ăn do đích thân đại minh tinh nhà tôi vì tôi mà làm (xin phép cho tôi tự mình đa tình một chút), vừa thưởng thức gương mặt xinh đẹp không chút son phấn hiếm hoi của người nào đó. Sắc đẹp thay cơm ơi sắc đẹp thay cơm, buổi sáng tươi đẹp biết bao ah!

Sau khi tôi cuốn hết toàn bộ thức ăn trên bàn vào bụng, cực kỳ tự giác bưng ly đĩa... đến bồn rửa chén.

"Tối qua... Có phải là nụ hôn đầu của em không?" Vừa định mở khóa vòi nước, không kịp đề phòng đã bị chị hỏi tới một câu.

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, tôi mở khóa vòi nước, cố giữ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chị cảm thấy sao?" Có lẽ, tiếng nước có thể giúp tôi che đậy sự hoảng loạn mà tôi muốn giấu.

"Nhìn bộ dạng không một chút phản ứng của em..." Giọng điệu của chị có vài phần trêu chọc, đừng cho là tôi nghe không ra.

"Em không phản ứng là bởi vì kỹ thuật của chị quá tệ, căn bản không kí©h thí©ɧ được lửa tình trong em."

"Không có lửa tình? Hôm qua là ai nằm ở dưới người tôi thở gấp vậy?"

Hả... Toàn thân tôi nóng lên, chân như muốn nhũn ra, vội vàng dựa người vào bồn rửa chén. Tôi lau khô tay, rồi xoay người chỉ tay về phía An Tâm, "Chị, chị, chị..." Nhất thời không tìm được lời có thể nói với chị, lại không thể nói nặng lời. Cuối cùng ai oán cắn răng giậm chân, nũng nịu nói: "Đồ háo sắc!"

Có lẽ bộ dạng tôi quá buồn cười, bị mắng An Tâm không những không giận còn vui vẻ, khıêυ khí©h hất cằm lên, dùng giọng nói mê hoặc người của mình nói ra một câu, "Chị là đồ háo sắc đó, sao nào?"

Thiên lôi ơi! Ông trời ơi! Thánh A La ơi! Phật Tổ ơi... Đại minh tinh nhà tôi sao có thể nói ra câu này? Nhìn vẻ mặt, giọng nói bây giờ của chị, tôi mà lên "Toàn Tâm Toàn Ý" nói với mọi người ai sẽ tin chứ! Mà phải nói, nếu không chính mắt tôi nhìn thấy, chính tai tôi nghe thấy, thì người khác có nói tôi cũng một vạn lần không tin.

Vì vậy, trận đấu võ mồm này kết thúc trong khi tôi thua trên mọi mặt trận.

Ở trong lòng, tôi tự dựng cho mình một cây cột "nhục mặt", bên trên khắc mấy chữ ——

Người không sắc tôi, tôi không sắc người;

Nếu người sắc tôi, tôi tất sắc người;

An nào đó, chị đợi đấy, sau này em nhất định sẽ cho chị biết tay.