Chương 21: Chưa từng thấy ai như em

"Tôi là giám đốc tuyên truyền của An Tâm, tôi đã nhìn thấy bài đăng của bạn trên diễn đàn, cảm thấy cách suy nghĩ của bạn rất hay. Vừa hay ở công ty chúng tôi đang tuyển người, không biết bạn có hứng thú hay không?"

Sặc, tình huống gì đây? Tôi cầm điện thoại trên tay, nửa ngày cũng không phản ứng lại.

"Gần đây bạn có thời gian không, có thể đến công ty chúng tôi, để mọi người gặp nhau trò chuyện một chút." Vị giám đốc tuyên truyền này chắc hẵn cho rằng tôi rất có hứng thú. Cũng đúng, bất kỳ một fan nào của An Tâm mà nhận được cuộc điện thoại thế này, còn không mừng đến rơi nước mắt đó chứ, không cần biết người ta có điều kiện gì đều lập tức gật đầu đồng ý ngay cho mà xem.

Đáng tiếc, người mà vị giám đốc tuyên truyền khăng khăng muốn gặp mặt lại là tôi.

"Thật ngại quá, em vẫn còn là sinh viên, cho nên e rằng không có cách nào..." Giọng điệu của tôi cố gắng tỏ ra vô cùng tiếc nuối, dù gì người ta cũng có ý tốt mà.

Đối phương dĩ nhiên không dự liệu trước được tình huống này, thở dài một hơi "Oh ~" Sau đó mới tiếp tục hỏi tới: "Sinh viên ~ Vậy em sắp tốt nghiệp chưa, sau khi tốt nghiệp có thể cân nhắc qua chứ?"

Không ngờ công ty của An Tâm lại có thành ý đến vậy, nếu nói không động tâm là không đúng. Thế nhưng, một người bị An Tâm cho là "bụng dạ khó lường" sao lại có thể đường hoàng đến gần chị lần nữa chứ?

"Vô cùng cảm ơn ý tốt của chị, nhưng mà ... Nếu như đem một thứ từ sở thích biến thành công việc, có thể sẽ không còn ý nghĩa nữa, chị nói phải không?" Lời này của tôi là nói một đằng làm một nẻo, nhưng đối phương hẵn là đã hiểu ý của tôi rồi!

Vị giám đốc tuyên truyền kia hoàn toàn không ngờ đến tôi sẽ trả lời lại như vậy, trầm mặc vài giây sau đó cười trả lời, "Ừm, em là một người rất có chính kiến, không ngờ An Tâm lại có một fan giống như em. Được rồi, mỗi người có đều có chí riêng, chị không cưỡng cầu em nữa."

Cúp điện thoại, tôi tự giễu chính mình. Trợ lý, tuyên truyền, tôi có lận hai lần cơ hội tuyệt hảo để đến gần đại minh tinh của tôi, nhưng mà... tôi lại không thể đến gần con người kia của chị.

Ông trời ơi, ông thật sự là biết cách trêu đùa tôi mà.

Chị Hạ Thiên hết sức bất mãn chuyện tôi không muốn đến công ty của An Tâm làm việc, suy cho cùng lúc công ty bên đó liên hệ với ban quản lý diễn đàn là chị cung cấp số điện thoại của tôi cho họ, chị còn khen ngợi tôi rất nhiều, kết quả tôi lại cự tuyệt người ta. Chị ấy thậm chí còn nghĩ tôi cố tỏ vẻ, tôi không có cách nào giải thích cho chị ấy hiểu, đành mặc cho chị ấy quở trách. Bởi vì bài post của tôi, trên diễn đàn hiện đang có rất nhiều người ác cảm với tôi. Thậm chí có cả những lời lẽ khó nghe, công kích người xen lẫn ở dưới bình luận, thật quá nhàm chán. Vì vậy, cả "Toàn Tâm Toàn Ý" tôi cũng lười không muốn lên nữa.

Vương Cảnh Cảnh nói anh ấy phải cùng sếp sang trụ sở chính ở Pháp công tác, muốn trước khi đi gặp mặt tôi một chút, tôi đành phải lê cái chân bị thương xuống lầu gặp anh.

"Lần này anh đi hơn một tuần lễ, em phải biết tự chăm sóc tốt bản thân nha, muốn mua cái gì thì nhờ Lý Văn mua hộ, đừng cậy mình dùng sức mà chân bị thương lại..."

Vương Cảnh Cảnh là Đường Tăng chuyển thế à? Tôi nghe thấy mà sởn cả gai ốc, "Cảnh Cảnh, anh đừng lo lắng cho em nữa, em thật sự cảm thấy rất phiền anh."

"Hựu Hựu ~" Vương Cảnh Cảnh cắn chặt môi dưới, sau khi do dự chốc lát, ánh mắt anh tràn ngập tia nhu tình có thể gϊếŧ người, "Em biết anh thích được 'làm phiền' như vậy nhiều lắm không? Em cảm thấy đang làm phiền anh, nhưng anh lại cảm thấy chính sự phiền hà này khiến anh lần đầu cảm giác được anh cần thiết như thế nào."

Trán tôi nổi ba vạch đen, tên Vương Cảnh Cảnh này sao đột nhiên lại bị bà nội Quỳnh Dao dựa vậy.

Tôi nhấc tay trái lên nhìn đồng hồ, sắp 11 giờ khuya rồi, cổng ký túc xá tràn ngập mùi quyến luyến khó rời của các cặp tình nhân, chỉ có tôi và Vương Cảnh Cảnh cả một câu tán dóc cũng không có. Tình cờ có một vài nữ sinh đi ngang qua tôi, ném cho tôi một ánh nhìn ngưỡng mộ. Có gì đáng để ngưỡng mộ cơ chứ, tôi đã bị niệm chú gần nửa tiếng rồi đó. Nhưng mà, điều đáng khen nhất ở Vương Cảnh Cảnh là ở chỗ, có thế thoả mãn lòng hư vinh thỉnh thoảng xuất hiện ở tôi. Một soái ca như Vương Cảnh Cảnh thì hầu như không có một cô gái nào không để mắt đến.

Nghĩ đến điều này, tôi đột nhiên hỏi: "Anh, trong công ty anh không có người theo đuổi anh sao?"

Bộ dạng Vương Cảnh Cảnh như chợt bừng tỉnh đại ngộ, "Anh cứ nghĩ sao hôm nay em lại trưng bộ mặt khó coi ra với anh, hoá ra là đang ghen à. Anh cam đoan với em, cho dù toàn bộ con gái trên thế giới này đều yêu anh, thì anh cũng chỉ yêu mỗi mình em thôi."

Tôi mắc ói, gặp qua nhiều người tự luyến rồi, cũng chưa gặp ai tự luyến được như anh.

"Các cô gái, 11 giờ rồi, trở về phòng hết đi." Dì quản lý ký túc xá đi ra lớn tiếng gọi, cuối cùng tôi cũng được giải cứu.

Sau khi lên lầu, tôi đến WC trước, ngắm nhìn mình trong gương hồi lâu. Tóc đã dài ra rồi, sắp đến vai rồi; lông mi không tính là dày, mắt không tính là to, còn là mắt một mí; sóng mũi cao, hàm răng đều; ngực, ừm, không tính là khủng; bởi vì một thời gian dài luyện tập trượt băng nên bắp chân có chút cơ bắp, hơi lớn... Ừm, xem xét xong xuôi, tôi nghĩ nếu mình muốn trở thành một mỹ nữ thì nhất định phải đi Hàn Quốc một chuyến. Vương Cảnh Cảnh ơi là Vương Cảnh Cảnh, anh rốt cuộc nhìn trúng em ở điểm nào?

Không ngờ đến, chuyến công tác lần này của Vương Cảnh Cảnh kéo dài đến ba tháng, anh ấy gọi một cuộc điện thoại quốc tế về giao phó với tôi, hình như ở trụ sở chính bên kia được vị sếp lớn nào đó nhìn trúng, muốn anh ở lại rèn luyện học tập nhiều hơn nữa. Tôi đoán, vị sếp lớn đó là nữ. Phụ nữ Pháp không phải là rất quyến rũ sao, cố gắng câu dẫn Vương Cảnh Cảnh đi nhé. Nếu như Vương Cảnh Cảnh có người yêu khác, cũng đỡ cho tôi buộc phải nói ra những lời khó mở miệng.

Đợi đến lúc khai giảng, việc đi đứng của tôi cũng đã khôi phục lại bình thường, chỉ là vẫn chưa thể vận động mạnh. Ba tôi gọi điện hỏi tôi đã chuẩn bị tìm việc chưa, cũng dặn dò phải tìm một công việc làm cho ông nở mày nở mặt, đừng để người khác cười vào bốn năm rèn sách ở ĐH P của tôi. Uầy, chả phải là vì sĩ diện của ba mẹ thôi à.

Như đã nói, vào năm tư đại học, các công ty xí nghiệp đã bắt đầu vào khuôn viên trường mở hội thảo tuyển dụng, có thấy mệt không! Mấy người không mệt nhưng chúng tôi mệt! Cho nên, ở trường học kỳ này chỉ sắp xếp hai môn không quan trọng, thực sự là lo nghĩ cho chúng tôi.

Lúc hiệu trưởng chúng tôi mở đại hội, ông ấy có nói chưa từng lo lắng vấn đề thất nghiệp của chúng tôi, nên chúng tôi cũng đừng quá đặt nặng, cứ thoải mái tìm một công việc mà chính mình thật sự thích.

Con Muỗi không thích nghe hiệu trưởng nói như vậy, cậu ta nói nhà trường đã đầu tư bao nhiêu tinh lực cho chúng tôi như vậy, thất nghiệp mới là chuyện lạ. Ví dụ như lớp chúng tôi, hơn 30 người, 12 người đi đào tạo chuyên sâu ở Mỹ, 8 người cử sang Nhật nghiên cứu sinh, tính gộp lại thì chỉ còn khoảng mười người là đi xin việc. Con Muỗi còn nói đùa, cái gì gọi là công việc chính mình thật sự thích, tớ sẽ đi nói với hiệu trưởng là mình thích đi bán thịt lợn, ông ấy không ngăn cản mới lạ đó.

Mấy năm đại học, đại đa số tinh lực ngoài giờ học tôi đều dồn hết cho An Tâm, nhìn khuôn viên trường hừng hực khí thế tuyên truyền hướng nghiệp, tôi vẫn thật sự không rõ lắm mình muốn tìm công việc gì. Tôi muốn đi đầu quân vào Tứ Đại (Viện kế toán quốc gia Tứ Đại) bị Con Muỗi can ngăn, cậu ta nói vào Tứ Đại lương khởi điểm chỉ có 5000, lại còn phải liều mạng tăng ca, tiền kiếm còn không đủ để mua thuốc nữa. Thấy tôi đầu óc mơ hồ, Con Muỗi liền nắm bắt thời cơ mở một khoá hướng nghiệp cho tôi.

Nếu không muốn vất vả, thì đi đầu quân vào tập đoàn P&G là được, tiền lương một tháng cũng được 8000.

Nếu bằng lòng chịu cực một chút, thì vào McKinsey, lương một năm khoảng 15 vạn.

Nếu chịu cực tốt hơn nữa, thì đầu quân vào các tập đoàn đa quốc gia, lương một năm cũng hơn 20 vạn.

Nếu muốn tiền muốn đến phát điên thì có thể thử đến Morgan, Goldman Sachs, CICC, một năm ít nhất cũng được 40 vạn. Nhưng mà, những sinh viên tốt nghiệp ở trường danh giá như chúng ta đều muốn chen chân vào những chỗ như thế, cạnh tranh tương đối quyết liệt, không, phải là thảm khốc mới đúng.

Cừ thật, tôi hít vào một hơi, giơ ngón tay cái lên về phía Con Muỗi, "Cậu đào ở đâu ra thông tin số liệu tỉ mỉ xác thực đến vậy?"

Con Muỗi thở dài một hơi, vỗ vỗ vai tôi, "Chúng ta học Tài Chính, phân tích số liệu có thể xem là một kỹ năng. Cũng do cậu, ngoài An Tâm nhà cậu ra, cậu còn biết gì nào?!"

Tôi xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

"Hựu Hựu, cậu mau xem hộp thư đi, BP gửi offer rồi kìa." Trong phòng ngủ, tôi và Con Muỗi đưa lưng vào nhau ngồi lên mạng, Con Muỗi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở tôi.

"Hả? Chẳng phải họ nói sẽ gọi điện thông báo sao?" Tôi nghiêng đầu hỏi ngược lại.

Con Muỗi lắc đầu, "Người ta là email thông báo, nếu sau ba ngày không trả lời lại, họ mới gọi điện thoại xác nhận."

Tôi bẽ mặt nhanh chóng đăng nhập vào hòm thư. Con Muỗi tiếp tục quở trách tôi, "Cậu thật là làm tớ tức chết, tớ giúp cậu chuẩn bị cẩn thận cái CV, cậu thì giỏi rồi, hơn nửa tháng chỉ gửi mỗi một cái cho BP."

"Không phải cậu muốn tớ gửi CV cho họ trước sao, người ta không phải còn chưa đến trường tuyển dụng nữa?" Tôi nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm.

Tai Con Muỗi rất thính, lập tức cãi lại: "Não cậu bị phẳng à, cậu không ở trước mặt người khác luyện tập trước, sao biết được ưu thế của mình so với người khác là gì sao mà cạnh tranh, cậu cho rằng đầu quân vào mấy nhà này dễ đến vậy à."

Tôi không dám lầm bầm nữa, mở hộp thư lâu lắm rồi không có dùng qua, không có tin mới, không có offer.

Có chút nản lòng, tiện tay mở thư gần nhất ra xem, người gửi thư này sao tôi lại không có chút ấn tượng nào cả.

Giây tiếp theo, tôi trợn tròn hai mắt, sững sờ nhìn chằm chằm vào thư điện tử hiện trên màn hình.

Lúc tôi giúp An Tâm kiểm tra hòm thư, chị có gửi qua cho tôi một thư điện tử, và nó đang yên tĩnh nằm trong hòm thư của tôi.