Chương 20: Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu

Tôi chưa bao giờ biết, Vương Cảnh Cảnh lại có thể đàn ông đến như vậy, cường tráng đến như vậy.

"Để anh cõng em đi bệnh viện." Vương Cảnh Cảnh quyết định rất nhanh, cõng tôi trên lưng chạy thẳng đến bệnh viện. Tôi nằm trên lưng anh ấy cảm thấy rất dễ chịu cũng cảm thấy rất ấm áp, có một loại cảm giác được cưng chìu, cũng có cảm giác quen thuộc. Lần cuối tôi được người khác cõng cũng là chuyện rất lâu rồi.

Theo trí nhớ của tôi, lúc đó tôi còn rất nhỏ, khi mệt, khi buồn ngủ luôn được nằm trên lưng ba mẹ, đặc biệt là tấm lưng rộng lớn của ba tôi, nằm ngủ trên ấy rất bình yên, có một cảm giác rất an toàn. Đại khái thì sau năm lớp ba, chắc có lẽ vì tôi quá nặng, ba mẹ tôi đã không còn cõng tôi nữa. Lần nữa là lúc học cấp hai, tôi bị sốt cao, trong mơ hồ lại được nằm trên tấm lưng vững trãi ấy. Nằm ở bệnh viện truyền nước đến nửa đêm, lúc hạ sốt tỉnh lại mới biết là ba tôi cõng tôi đến đây. Tôi thầm nhũ sẽ không để ba tôi phải cõng tôi trên lưng thêm một lần nào nữa, thế nhưng vừa mới hạ sốt, đầu vẫn còn choáng váng, bước đi còn chưa vững. Ba tôi không nói hai lời, lại cõng tôi đi. Nhưng mà, lưng ba tôi cong vòng, tôi biết, để cõng được tôi, ba tôi đã tốn rất nhiều sức lực. Từ đó về sau, tôi cũng không bao giờ sốt lại nữa.

Giờ đây, ở trên lưng Vương Cảnh Cảnh, tôi lại tìm được cảm giác quen thuộc ấy. Vương Cảnh Cảnh rất khoẻ, cộng thêm trường chúng tôi và ĐH T chỉ cách nhau một con đường, anh ấy cõng tôi một mạch chạy thẳng đến bệnh viện trường. Giữa lúc đó, nhiều lần Con Muỗi nói hay là đặt tôi lên xe đạp để cậu ta chở đi, nhưng Vương Cảnh Cảnh lại nói ngồi phía sau xe đạp sẽ không được thoải mái.

Lúc đến bệnh viện trường, tôi phát hiện lưng của Vương Cảnh Cảnh đều ướt đẫm, ở trên đó có nước mắt của tôi, cũng có cả mồ hôi của anh ấy.

"Đi, đi chụp X quang." Con Muỗi chạy trước chạy sau lo cho tôi đủ loại thủ tục.

Tôi đột nhiên cảm thấy, có bạn bè như Vương Cảnh Cảnh, Con Muỗi, tôi thật là may mắn biết bao. Chính là nghĩ nghĩ như vậy, tôi lại rơi nước mắt nữa rồi.

"Đau lắm hả, không sao, chụp X quang xong là ổn thôi." Con Muỗi còn cho rằng tôi vì đau mà rơi nước mắt, còn xem tôi như con nít ba tuổi mà dỗ dành. Sặc, chụp X quang thần kỳ đến vậy sao, còn chụp xong cái là ổn.

Ngồi ở bên ngoài phòng chụp đợi kết quả, tôi vô cùng căng thẳng, mắt cá chân của tôi đang đau kịch liệt, tôi lo là mình bị gãy xương.

Sau khi bác sĩ bước ra cầm theo tấm phim của tôi, giọng đều đều nói ra một câu, "Không sao, chỉ bị trật gân thôi, cầm chai thuốc này về thoa là đỡ."

Phải nói là bệnh viện trường tôi vẫn luôn kẻ thù số một để thầy trò trường tôi mắng chửi mà, tôi đau muốn chết đi sống lại như này, hắn ta lại bỏ lại một câu "về thoa là đỡ." Lương y như từ mẫu mà sao có thái độ gì thế này.

"Bác sĩ, ông xem em ấy đau thành bộ dạng thế này..." Rõ ràng Vương Cảnh Cảnh còn vội hơn cả tôi.

Vị bác sĩ kia nhìn bộ dạng đau đến nghiến răng nghiến lợi của tôi, mới bổ sung thêm một câu, "Ừm, để tôi kê thêm thuốc giảm đau."

Con Muỗi cầm đơn thuốc, nói với tôi: "Cậu ngồi ở đây nha, tớ đi lấy thuốc."

Tôi không hề nghĩ ngợi nhiều buột miệng nói ra câu, "Thuốc này có đắt không?"

"Hựu Hựu!"

"Hựu Hựu!"

Vương Cảnh Cảnh cùng Con Muỗi đồng thời trừng mắt nhìn tôi.

Bỗng lúc này tôi không khỏi nhớ đến lần tôi bị thương ở đoàn phim, An Tâm cũng ở bên cạnh tôi giống thế này, cũng ... Haizz, giờ này tôi còn nhớ đến chị làm gì.

Trên đường trở về phòng, mặc dù có chút lưu luyến tấm lưng đầy cảm giác an toàn của Vương Cảnh Cảnh, nhưng tôi vẫn khăng khăng không cho anh ấy cõng tôi nữa. Vương Cảnh Cảnh không thể lay chuyển được tôi, đành dùng xe đạp của Con Muỗi đẩy tôi về.

Bởi vì chân tôi bị thương nên dì quản lý ký túc xá mới để Vương Cảnh Cảnh cõng tôi vào khu nữ sinh. Nhưng mà phải nói con trai đúng là con trai, sau khi Vương Cảnh Cảnh bước vào lập tức không đàng hoàng, xoay đầu nhìn đánh giá xung quanh, tựa như cùng Lưu bà bà vào Đại Quan Viên.

"Muỗi, mấy ngày này nhờ em chăm sóc cho em ấy nhé, đặc biệt là việc đi đứng vệ sinh chẳng hạn..."

"Anh trai, anh yên tâm đi, chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Hựu Hựu em sẽ đều phụ trách hết."

"Uầy, không phải anh bận đi làm thì... Để anh xem, hay để anh xin nghỉ phép..."

"Anh à, anh có tin em không đó?"

Mẹ ơi, hai cái người này xem tôi thành đứa thiểu năng luôn rồi à, giao phó ký gửi qua qua lại lại.

"Này, hai người có phải cũng nên hỏi ý kiến tớ một chút chớ?" Tôi nhịn không được rốt cuộc cũng lên tiếng.

Vương Cảnh Cảnh cùng Con Muỗi đồng thời xoay đầu lại nhìn tôi ---------

"Đừng chen ngang, chúng tớ đang bàn bạc nghiêm túc đó."

"Đúng vậy, nếu anh không sắp xếp chuyện này cho ổn thoả, anh sẽ không an tâm làm việc được."

Mẹ ơi, tôi mới chính là người gặp chuyện mà nhỉ, sao lại không có quyền ý kiến nhỉ.

Tôi cũng sớm biết được, khác biệt giữa bị thương ở chân và ở tay nghiêm trọng thế nào. Chân phải của tôi căn bản không thể dùng lực, ở trong phòng muốn lấy thứ gì cũng dùng chân trái nhảy đến nhảy lui, càng đừng nhắc đến chuyện đi đến đầu kia của hành lang để đi WC. Tôi còn xấu hổ, đợi Con Muỗi đỡ tôi vào đó, khăng khăng đòi tự đi. Thế nhưng thật trời đánh, là ai keo kiệt không trang bị cái bồn cầu cho nhà vệ sinh nhỉ? Tôi phải dùng hai tay chống vào tường, trụ toàn lực vào chân trái từ từ ngồi xổm xuống. Rồi dùng hết sức đứng dậy, ra khỏi WC cả người tôi toàn mồ hôi. An Tâm ơi là An Tâm, chị hại tôi cả đi WC cũng không thể luôn!

Tối đến lúc chuẩn bị đi ngủ tôi mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, giường của chúng tôi đều ở tầng trên, tầng dưới làm bàn học. Chết tiệt, lão nương có phải là Thiên Ngoại Phi Tiên đâu!

"Đồ ngốc, cậu nhìn gì đó?" Con Muỗi ở trước mặt tôi mở chiếc giường xếp ra, "Ây ây ây, đừng cảm động nha, đây là của anh Cảnh đưa qua, cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy í! Nhưng mà, cậu cũng không cần cảm ơn anh ấy đâu, đây vốn là chuyện anh ấy nên làm mà."

Trời ạ, tôi xin thề là chưa từng thấy người con trai nào kỹ tính như Vương Cảnh Cảnh.

Bởi vì sinh viên năm tư chúng tôi sau ngày 1 tháng 10 mới bắt đầu nhập học, cũng bớt phiền phức cho tôi xin phép nghỉ bệnh. Con Muỗi cũng dứt khoát không đi thực tập nữa, toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi. Tôi cảm thấy rất áy náy, nhưng ngược lại Con Muỗi thoải mái an ủi tôi, nói gì mà dù sao đi thực tập cũng không tiếp xúc được nòng cốt công việc, làm một tháng quen với môi trường làm việc là được rồi. Vì thế, hai người chúng tôi đang ở sân trường lên mạng xem phim, còn xem cả thể loại phim nước ngoài không có phụ đề tiếng trung nữa, sẵn tiện luyện nghe luôn. Còn không thì cũng đang đánh bài q-q online. Tôi ngồi đối diện Con Muỗi, lấy hai cuốn sổ note làm trò "gian lận", một chút đã thắng hơn một ngàn tệ. Thắng được cũng chẳng có ý nghĩa gì, lại quay về xem phim.

Như vậy cũng tiêu tốn mất mấy ngày, chân phải của tôi cũng miễn cưỡng có thể đặt xuống đất đi được, mặc dù không thể đi quá xa nhưng trong phạm vi gần cũng đủ rồi. SO, tôi không cần để Con Muỗi cả ngày canh chừng tôi, tự tôi có thể đi ra ngoài hóng gió, chỉ cần nhớ mang đồ ăn về cho tôi là được.

Con Muỗi rất hiểu ý, biết tôi không muốn trở thành gánh nặng của cậu ta, nên giả điên ra ngoài tìm Căn Viện Thảo nhà cậu ta.

Sau khi xem chán phim, tôi lại mở phim của An Tâm ra xem lại. Tôi thừa nhận tôi là "kẻ hai mặt", đứng trên lập trường fan, tôi có thể đối với An Tâm không oán không hận. Nhưng mà, tâm lý của tôi dù sao cũng không như trước kia chỉ biết làm cô bé fan si mê chị. Cho nên, lúc này khách quan xem lại phim chị đóng lần nữa, còn tìm ra được một số vấn đề.

Hai ngày sau, tôi đăng một bài lên "Toàn Tâm Toàn Ý" -----------

Tiêu đề: Lời thật mất lòng, "thiếu sót" lớn nhất trong phim của An Tâm.

Nội dung: Từ trước đến nay, An Tâm luôn khiêu chiến với rất nhiều vai diễn khác nhau, cũng nhận được rất nhiều lời khen từ giới phê bình. Chúng ta với tư cách là fan của An Lão Đại, cũng luôn mong chị có thể tiếp nhận những cái mới, với những vai diễn không giống với những vai trước đây, cũng luôn dành cho chị sự ủng hộ lớn nhất.

Và vai diễn của An Lão Đại cũng không ngừng biến hoá đủ các thể loại, tôi lại phát hiện ra một chỗ không ổn: Phim của An Lão Đại đang dần dần đi theo hướng kén người xem. Tôi biết có người sẽ nói, nhân vật như vậy có đa tính cách, những phim như vậy mới dễ đoạt giải. Đúng, không sai, nhưng xin thử hỏi một người ở bên cạnh bạn đi! Thí dụ như bộ phim gần đây nhất "Tiểu Diệp", xin hỏi người xung quanh bạn có mấy ai đã xem qua?

Điều tôi muốn nói là, những vai An Lão Đại đóng cũng đang đi theo hướng cực đoan, những nhân vật quá cá tính. Mặc dù có đoạt nhiều giải thưởng hơn nữa, nhưng khoảng cách với khán giả càng ngày càng xa, phải chăng có chút lợi bất cập hại không?

Rất có thể, An Lão Đại sẽ không nhìn thấy bài đăng này, nhưng tôi vẫn muốn nói: Xin An lão Đại cân nhắc một chút, sau này hãy nhận những vai diễn gần gũi với khán giả hơn, khiến cho khán giả cảm thông hơn, mặc dù là những vai diễn rất bình thường nhưng lại rất có sức hút.

Tôi biết, diễn viên rất bị động, nhận diễn một bộ phim cũng không dễ dàng gì, nếu như mọi người không đồng ý với cách nghĩ của tôi, thì cứ xem như tôi đang nói xàm đi. Ai bảo tôi là Kẻ Theo Đuôi cơ chứ, ahihi!

Trước khi tắt điện đi ngủ, tôi lạnh lùng vứt bài post này lên diễn đàn, đến hôm thứ hai mới lên xem lại, mẹ ơi, dưới bài post đã loạn xà ngầu luôn rồi. Tôi liền nhắn một tin cho Admin nói, thật phiền admin quá, lâu rồi tôi không gây náo nhiệt như vậy.

Mặc dù tôi là mồi gây hoả, nhưng tôi cũng không định tham gia cuộc chiến, mặc cho bọn họ ở trên post làm loạn.

Tối đó, tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ, nhấn nút nghe liền hét lên: "Còn có chuyện gì nữa à, tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không mua bảo hiểm." Phiền chết được, mấy ngày nay bà toàn nhận được điện thoại bán bảo hiểm.

Đầu dây bên kia là giọng nói khách sáo của một người xa lạ, "Bạn hiểu lầm rồi, tôi bên tổ tuyên truyền của An Tâm..."

Nghe thấy câu này, tôi hoá đá ngay tại chỗ.

______________

Chi chú:

"Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu" có nghĩa là lời mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi.