Theo cánh tay nhìn lên chính là một bộ | comple phẳng phiu không hề có một nếp nhăn nào, bao bọc trong đó là một thân hình cao lớn, rắn chắc. Hướng lên trên nữa, chính là một gương mặt đẹp trai đến nỗi làm Phương Thanh Chỉ suýt nữa không nhịn được mà há hốc miệng ra.
Người đàn ông tên Trần Tu Trạch độc ác gϊếŧ chết cha nuôi, diệt sạch cả gia tộc nhà người ta trong lời đồn, giờ phút này lại vô cùng nhẹ nhàng mỉm cười hỏi cô: “Em chính là cô Phương đã qua đêm với tôi ngày hôm qua đấy sao?"
Đây rõ ràng là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người.
Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt. Bên ngoài trời đang mưa, sấm chớp đùng đoàng, âm thanh của gió lớn đến nỗi có thể làm cho cây ngả nghiêng, nhưng khi vào phòng, mọi thứ đều không nghe rõ nữa. Dường như, căn phòng bị che phủ bởi một thứ gì rắn chắc, như thể có một tấm chắn cách âm vô hình, tách biệt bên trong và bên ngoài ngoài ra.
Ngay cả không khí ở đây có vẻ cũng không được lưu thông. Sự ngột ngạt, tĩnh lặng và nghiêm túc đã khiến Phương Thanh Chỉ không kìm được mà nín thở.
Cô cảm nhận được một thứ áp lực mơ hồ, l*иg ngực trở nên khó chịu và không thể phát ra âm thanh.
Mà tất cả đều do người đàn ông kia làm nên, kể cả khi anh đang đứng cách xa cô chưa đến hai mét. Thần thái của anh có vẻ điềm tĩnh, chín chắn, ánh đèn sáng trưng, chiếu rọi căn phòng ảm đạm cùng với mấy đồ cổ được bày biện, đồng thời, chiếu sáng rõ gương mặt của anh. Làn da của anh không phải là quá trắng, nhưng cũng không thể dùng màu đen hay vàng để miêu tả nó. So sánh với mấy người đàn ông bình thường mà cô từng thấy thì trông sạch sẽ, trắng và khoẻ hơn một chút. Đôi mắt sâu kết hợp với lông mày kiếm, đối mặt với anh một lúc lâu, mặc dù ngữ điệu của đối phương vô cùng dịu dàng nhưng vẫn khiến Phương Thanh Chỉ có cảm giác muốn chạy khỏi đó.
Phương Thanh Chỉ thầm nghĩ.
Đại khái, có thể là do cô nghe quá nhiều lời đồn đại đáng sợ ở bên ngoài về anh.
Quần áo của Phương Thanh Chỉ bị nước mưa làm ướt sũng dính chặt vào người, sắc mặt cô có hơi xanh xao nhưng giọng nói vẫn giữ được bình tĩnh.
“Thật xin lỗi, ngài Trần.” Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi thực sự muốn gặp ngài một lần, vì vậy tôi mới bất đắc dĩ bịa đặt một chút chuyện...”
“Bịa đặt?” Giọng điệu Trần Tu Trạch có hơi cao lên, nghe có vẻ hơi nghi ngờ: “Hoá ra, nói mấy lời đồn đại về tôi với nhân viên trong công ty tôi chỉ là một bịa đặt nhỏ.”
Phương Thanh Chỉ cúi người xuống sâu xin lỗi anh, tóc cô ướt nhẹp dính vào mặt, một giọt nước theo đó mà rơi xuống. Cô hít lấy một hơi và nói: “Tôi thực sự xin lỗi, ngài Trần. Vì tình hình quá khẩn cấp nên tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để gặp được ngài.”
Cô đang thành thật xin lỗi thì bỗng nhiên, cô nghe thấy đối phương cười.
Phương Thanh Chỉ sững sờ, cô vẫn cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía giày của Trần Tu Trạch, trông nó vô cùng sạch sẽ.
Còn cô thì đang mang đôi giày dính đầy bùn đất.
Ngay cả tấm thảm lông dưới chân cũng bị cô làm bẩn.
Trần Tu Trạch nói một cách đầy khoan dung: “Nhìn em xem, sợ đến thế sao, có vẻ em rất sợ tôi?”
Phương Thanh Chỉ rất muốn nói rằng tôi không sợ, vì vậy cô đứng thẳng người. Nhưng, chỉ mới nhìn thấy tay chân mình đang run rẩy, cô không kìm được mà run sợ.
Cô nói: “Nay trời lạnh quá.”
“Quả thực như vậy, một trận mưa với luồng khí khá lạnh.” Trần Tu Trạch nói tiếp: “Thật xin lỗi, chiều nay tôi có một số việc phải xử lý, cho nên đến hơi trễ, thật thất lễ khi để cô Phương đây phải chờ lâu rồi.”
Phương Thanh Chỉ há hốc miệng, cô còn chưa kịp nói “Chờ cũng không lâu lắm” thì bên ngoài đã có người gõ cửa. Ba tiếng nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó là một lời hỏi thăm lịch sự.
“Ngài Trần, bữa tối đã sẵn sàng, hiện tại ngài có muốn dùng bữa luôn không ạ?”
Cuối cùng, Trần Tu Trạch cũng di chuyển, anh ấn chặt lấy đầu sư tử của cây gậy chống, mỉm cười nói: “Đúng lúc, tôi có hơi đói bụng. Cô Phương, em có đồng ý thay đổi địa điểm nói chuyện không? Chúng ta có thể vừa dùng bữa vừa bàn chuyện.”
Phương Thanh Chỉ không thể từ chối.
Cô biết rất rõ đối phương hẳn rất bận, có lẽ thời gian này cũng đã được sắp xếp hợp lý.
Cô gật đầu: “Được chứ, cảm ơn ngài.”
Bây giờ cô không muốn bỏ qua bất cứ thời cơ nào có thể nắm bắt được.
Ngay cả khi, chỉ còn một con đường sống duy nhất, cô cũng phải đưa tay ra tóm lấy.
Trần Tu Trạch chống gậy bước đi chậm rãi, dưới ánh đèn sáng rực, Phương Thanh Chỉ chú ý nhiều đến cái thân hình hơi khập khiễng của anh. Cây gậy chống xuống bề mặt thảm phát ra âm thanh có hơi nặng nề đè nén, Phương Thanh Chỉ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt rơi xuống bờ vai rộng lớn, trong lòng lại cảm thấy tiếc nuối không đúng lắm, thật sự giống ngọc bích có tì vết.