Phương Thanh Chỉ nhíu mày, gió lạnh thổi qua, cô lại nhìn bức ảnh thấy tay áo Trần Tu Trạch đeo dải ruy băng đen, bỗng dưng cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Cô quấn chặt áo khoác của mình và vội vã rời đi.
Khi trở về, mợ không có ở nhà, chỉ có cậu đang ngồi uống rượu cùng một đĩa đậu phộng mua từ cửa tiệm tạp hóa. Cậu gọi Phương Thanh Chỉ: "Thanh Chỉ, lại đây ăn chung đi.”
Phương Thanh Chỉ nói: "Con đã ăn rồi cậu, giờ con lên gác làm bài trước đây.”
Cậu nói: "Làm bài tập thôi mà, không cần vội, con ngồi xuống trước đi, là chuyện của em họ con, cậu có chuyện muốn hỏi con.”
Phương Thanh Chỉ nghe lời, ngồi đối diện cậu.
Cậu hôm nay không uống nhiều, thần trí thanh tỉnh, nói chuyện cũng coi như mạch lạc rõ ràng, nói một hồi, Phương Thanh Chỉ đã hiểu. Thì ra là em họ Du Gia Hào mấy ngày gần đây thường về nhà rất muộn, nói với cậu mợ là đi chơi bóng với bạn bè, nhưng hôm nay cậu tình cờ gặp bạn cùng lớp của thằng bé, hỏi ra thì hoàn toàn không có chuyện này.
Cậu mợ biết chữ không nhiều lắm, hiện tại hai người họ cũng đang làm việc cho nhà họ Lục, đó là lời hứa năm đó ông chủ Lục hứa với người cha đã mất của Phương Thanh Chỉ.
Tiền kiếm không được nhiều, nhưng cũng ổn định.
Mấy năm nay, cậu tuy rằng đánh bạc thua không ít tiền, nhưng cũng giữ lại không ít, tích góp, muốn để cho Du Gia Hào đi học y, tương lai làm bác sĩ đàng hoàng. Năm sau Du Gia Hào sẽ thi, cậu kỳ vọng rất lớn vào đứa em họ này của cô, nhưng hiện tại thằng bé này đã có biểu hiện không nghe lời, sao mà cậu không lo lắng cho được.
Phương Thanh Chỉ nói: "Con sẽ để ý giúp cậu.”
Cậu thở dài, thẩn thờ bốc đậu phộng ăn, Phương Thanh Chỉ nhìn thấy ngón tay cậu quấn băng gạc, hỏi thêm một câu.
Cậu bối rối: "Cái này... Không có gì đâu, cậu bị ngã.”
Phương Thanh Chỉ nói: "Cậu lại bị người ta đánh?”
Thấy không thể nói dối được nữa, cậu uống cạn một ly rượu, rồi kể cho cháu gái của mình: "Kỳ thật cũng không phải chuyện to tát gì, chính là cái thằng họ Trương không nói tình nghĩa. Con nói xem mọi người cùng nhau chơi lâu như vậy, không phải cậu chỉ muốn thắng một chút thôi sao? Nó có cần làm tới mức đó không, không vừa ý liền lấy dao ra, làm cậu sợ chết đi được... May mắn, may mắn là Trần Sinh đã đi qua đây.”
Gần đây thần kinh Phương Thanh Chỉ khá nhạy cảm, không nghe được chữ "Trần", cô hỏi: "Trần Sinh nào?”
"Trần Tu Trạch - Trần Sinh." Cậu nói: "À, quên mất con vẫn còn đang đọc sách, không biết những chuyện này... Trần Sinh trước kia cũng sống ở góc bắc, trước đây cậu cũng mới chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy qua. Nghe nói cậu ta tới ăn mì trứng cá, chậc, người có tiền như vậy, không ngờ là trở nên giàu có rồi vẫn không quên nguồn cội.”
Phương Thanh Chỉ nói: "Xem ra là một người tốt.”
"Người tốt gì cơ?" Cậu cười thầm, hạ thấp giọng: "Chưa nghe tin đồn sao? Cha nuôi của cậu ta là Mạnh Cửu Ca, năm đó tiếng tăm lừng lẫy không ai mà không biết, còn đang trên đỉnh cao quyền lực, thân thể đang cường tráng khỏe mạnh, lại đột nhiên qua đời một cách kỳ lạ. Mạnh Cửu Ca có hơn chục người con, nghe nói đều đã di cư, không biết sống hay chết mà không thấy một ai trở về Hong Kong, riêng chỉ còn một người vợ mới mang thai là còn sống... Con nghĩ xem Trần Tu Trạch tốt là tốt thế nào?”
Đêm lạnh dần, lại bắt gặp những tin đồn đáng sợ, Phương Thanh Chỉ đứng lên: "Cậu, con buồn ngủ rồi.”
Cậu cười lắc đầu: "Vẫn còn trẻ, nghe một chút mà đã sợ rồi..."
Phương Thanh Chỉ phớt lờ cậu, cô nghĩ mình giữa mình với người đi ra từ trong gió tanh mưa máu đó chắc chắn sẽ không có chút quan hệ gì.
Nào ngờ ngày hôm sau vừa đi học về, chỉ thấy trong nhà là một mớ hỗn độn, bên ngoài cửa đang đậu một chiếc xe hơi màu trắng, cậu mợ đang ôm nhau khóc, nhìn thấy Phương Thanh Chỉ đến giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng lao tới, nắm chặt tay cô...
"Thanh Chỉ, con nhất định phải cứu em họ con."
Phương Thanh Chỉ học cả một ngày, còn chưa ăn cơm tối. Vào buổi chiều, ở bên ngoài lại gặp trời mưa cô mệt mỏi, cả người ướt đẫm, khó chịu nhìn họ: "Có chuyện gì vậy?"
Mợ chưa kịp lên tiếng, phía sau truyền đến tiếng sấm, xen lẫn tiếng cửa xe mở ra.
Vài người đàn ông mặc vest mang giày da bước ra khỏi chiếc xe màu trắng, ra hiệu cho Phương Thanh Chỉ: " Cô Phương, ông chủ chúng tôi muốn mời cô qua gặp em trai cô.”
Phương Thanh Chỉ mở to hai mắt: "Gia Hào xảy ra chuyện gì vậy?”
Mợ cô khóc: "Hào nhà tôi... Con trai tôi..."
Cậu cô coi như còn bình tĩnh, đem đầu đuôi ngọn ngành nói cho Phương Thanh Chỉ. Mấy ngày nay Du Gia Hào không về nhà, thực ra là len lén chạy đến sân golf làm việc lặt vặt. Hôm nay ông chủ Hoàng đi chơi có làm rơi mất một chiếc đồng hồ, người ta nói Du Gia Hào đã nhặt được, nhưng Du Gia Hào nói mình không có. Ông chủ Hoàng mất kiên nhẫn, liền "giữ" cậu ấy ở chỗ mình, hiện tại muốn mời Phương Thanh Chỉ chị họ của cậu ta qua đó để thuyết phục.