Chương 2

Phương Thanh Chỉ đuổi cậu bạn đó đi, xong vẫn không hết tức giận, cô chỉ cảm thấy những người này thật sự là không có não, vô lý đến cực điểm.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện này.

Trước đó cô đã phải nhảy việc mấy lần, có người bóc lột sức lao động, có người lại uy hϊếp dụ dỗ cô... Không có loại đàn ông nào mà cô chưa gặp qua.

Phương Thanh Chỉ không ngu ngốc, cô biết rõ những người này muốn cái gì, và cô cũng biết rõ mình muốn cái gì.

Cô cũng không phải chưa từng thấy người làm nghề buôn bán da thịt, cũng không phải chưa từng nghe người trên đường nói chuyện, người ta nói có những người đàn ông xin giấy phép để trở về quê hương, nhưng thực tế, họ sử dụng chứng chỉ đó của mình để dễ dàng đi lại giữa Đại Lục và Hong Kong, gái bán hoa ở Đại Lục giá rất rẻ, chỉ cần một ít tiền là có thể ngủ thoải mái. Hơn nữa, mua thêm một ngôi nhà ở Đại Lục rồi cưới thêm một người vợ, một vợ ở Hong Kong, một vợ ở Đại Lục, có tận hai ngôi nhà, tha hồ tận hưởng "niềm vui của gia đình".

Hừ.

Phương Thanh Chỉ có điên mới tin lời quỷ của mấy loại đàn ông này.

Ông chủ Hoàng đâu phải không có ý gì với cô, Phương Thanh Chỉ biết cậu ta thật sự muốn nói về ai. Ông chủ Hoàng mở một cửa tiệm bách hóa, lại có giao thương với tiệm bánh nhà họ Lương, ông ta mua số lượng lớn bánh ngọt của tiệm bánh với giá sỉ, sau đó đóng gói lại, làm bao bì đẹp một chút rồi bán với giá cao cho một số người thích đẹp, thích sang. Trước đó, lúc Phương Thanh Chỉ đang nói chuyện với cha Lương Kỳ Tụng trong phòng trà đã từng tình cờ gặp ông chủ Hoàng này. Ông ta hơn ba mươi tuổi, người béo ục, nhìn qua có chút già hơn tuổi. Ông ta cười bắt tay Phương Thanh Chỉ, lặng lẽ nhét danh thϊếp.

Phương Thanh Chỉ xoay người ném danh thϊếp, còn rửa tay cẩn thận bằng xà phòng đến năm lần.

Hiện tại nhà Lương Kỳ Tụng bị ông chủ Hoàng làm khó dễ, Phương Thanh Chỉ cũng sẽ không tự mình đa tình đến mức cho rằng có liên quan đến mình. Một người như vậy, muốn phụ nữ có phụ nữ, muốn thế nào, đều có thế đấy, cần gì đến mức phải động tới mối quan hệ làm ăn, tốn nhiều công sức uy hϊếp một nữ sinh nghèo như vậy.

Cô càng có khuynh hướng cho rằng đối phương nhất định có âm mưu thủ đoạn khác, còn về chuyện muốn cô làm quà tặng, bất quá chỉ là thuận nước đẩy thuyền, tiện tay muốn nhặt cô như một món tráng miệng.

Vừa nghĩ đến khuôn mặt ông ta, Phương Thanh Chỉ cảm thấy buồn nôn.

Buổi chiều cô vẫn tan học như mọi hôm, nhưng hôm nay nhà hàng tạm nghỉ, vì ông chủ có việc ra ngoài nên tạm thời ngừng kinh doanh vài ngày, thế nên cô cũng không cần đi làm.

Phương Thanh Chỉ cũng không muốn về nhà, hay nói đúng hơn là không muốn về nhà mợ. Buổi tối cô đọc sách muốn bật đèn, mợ liền ở dưới đánh mắng cậu cô, mắng cậu tiêu tiền như nước, mắng cậu tiêu xài phung phí đến cả tiền điện trong nhà cũng phải đóng nhiều như vậy. Nếu bàn về bản lĩnh chửi chó mắng mèo, Phương Thanh Chỉ nghĩ trên đời này hẳn là sẽ không có ai thắng nổi mợ cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lên xe điện đi đến tiệm bánh nhà Lương Kỳ Tụng, cửa chính vẫn đóng chặt như cũ, dán niêm phong. Thỉnh thoảng có vài khách quen tìm đến, thắc mắc gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, nhìn qua ô cửa kính rồi thất vọng xoay người rời đi.

Phương Thanh Chỉ biết địa chỉ nhà Lương Kỳ Tụng, nhưng không muốn tùy tiện tới cửa, cô và Lương Kỳ Tụng quen biết lâu như vậy, biết tính cách cậu kiêu ngạo. Đặt mình vào vị trí ấy, nếu như cô cũng rơi vào tình thế khó khăn, tuyệt đối không muốn để cho cậu ấy nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.

Vì thế Phương Thanh Chỉ đến bưu điện, đem bức thư đã viết rõ địa chỉ, bỏ vào hòm thư.

Lúc rời đi thì trời đã sập tối, Phương Thanh Chỉ nhìn thấy tờ báo đặt ở bên ngoài, trên trang báo lá cải hôm nay vẫn đăng ảnh Trần Tu Trạch. Nhưng nó cũng không phải là tờ báo đứng đắn gì, mà là một tờ báo giải trí dành cho người ta tiêu khiển, dễ dàng nhìn ra đây là bức ảnh được chụp vội, Trần Tu Trạch chống gậy đi về phía trước, được mấy người xung quanh vây đỡ lấy, đẩy đám đông sang một bên, anh mím môi, thần sắc vội vã, không có tươi cười.

Chụp vội vàng một bên mặt như vậy, nhưng vẫn thấy được sống mũi cao thẳng, mặt mày sáng sủa.

Có lẽ bởi vì người kia cũng họ Trần, Trần Sinh, khiến đầu óc cô bỗng dưng căng thẳng.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Phương Thanh Chỉ lại nhìn bài báo thêm vài lần nữa.

Tin trên báo ghi rằng, ông trùm xã hội đen nổi tiếng một thời Mạnh Cửu Ca tính đến giờ đã qua đời được ba năm, vinh quang ngày xưa cũng đã không còn, con cái cũng tan tác hết cả, đều đã chuyển đến Vancouver, hôm nay là ngày giỗ của ông, ấy vậy mà chỉ có duy nhất đứa con nuôi là Trần Tu Trạch đến cúng bái.

Vốn tưởng rằng là bài báo khen ngợi hiếu thảo, nào ngờ phía bên dưới lại có dòng chữ nhỏ ghi, Trần Tu Trạch hôm nay đến cúng bái, mời cao tăng đến tụng kinh, không biết là làm tròn chữ hiếu, hay là muốn trấn áp vong hồn Mạnh Cửu Ca.