Cậu nhìn Phương Thanh Chỉ: "Coi đó là lời khuyên của em, chị dâu, chị phải đối xử toàn tâm toàn ý với anh ấy."
"Tốt nhất đừng chọc tức anh ấy."
Phương Thanh Chỉ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng cô có khả năng "chọc tức" Trần Tu Trạch.
Cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường tình cờ lọt vào mắt xanh của Trần Tu Trạch, không biết là tốt hay xấu. Tốt ở chỗ cô không còn phải lo lắng về việc bị ông chủ Hoàng bắt đi, càng không lo bị cậu mợ ép đóng phim “hành động”; xấu ở chỗ cô cũng trở thành loại người trước đây cô khinh thường.
Trần Vĩnh Thành vẫn đang chép bằng bút nhưng cậu rất ngoan ngoãn, dù Trần Tu Trạch bảo cậu làm gì, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn làm, không nói lời nào. Ngoài lời nói vừa rồi, cậu vẫn rất cung kính với Phương Thanh Chỉ, gọi “chị dâu”, cậu vẫn đối xử như vậy, lịch sự nhưng có phần hơi cảnh giác.
Phương Thanh Chỉ không biết sự cảnh giác của cậu đến từ đâu, trong thâm tâm, chút lai lịch xuất thân của cô e là đã bị điều tra rõ ràng từ lâu, còn hiểu biết của cô về gia đình này chỉ giới hạn trong vài câu nói mà họ chịu tiết lộ.
Phương Thanh Chỉ nhìn kỹ những bức ảnh sau tấm kính, quả nhiên, thấy những ngón tay của Trần Khải Quang vẫn còn nguyên vẹn, sau này, ảnh của Trần Tu Trạch ít dần, chiếc gậy chống của anh lúc đầu được làm bằng gỗ, ngón tay của Trần Khải Quang bị khuyết. Ảnh đen trắng biến thành ảnh màu, quần áo của họ dần trở nên trang nhã hơn, cây gậy của Trần Tu Trạch trở thành cây gậy mà Phương Thanh Chỉ thấy bây giờ, đầu sư tử bằng kim loại màu bạc, thân bằng gỗ. Bức cuối cùng có lẽ là một bức chân dung gia đình được chụp cách đây không lâu, Trần Tu Trạch ngồi ở giữa, xung quanh là các em trai và em gái, thứ không thay đổi chính là cây gậy trong tay.
Anh là một người đàn ông rất hoài cổ.
Phương Thanh Chỉ đột nhiên cảm thấy hơi tức ngực, cô cần ra ngoài hít thở không khí. Không phải cô không thể thích ứng với hoàn cảnh xa lạ, chỉ là cảm giác bị áp bức ở đây quá rõ. Cô nói với A Hiền một tiếng.
Thời tiết thay đổi đôi chút, có lẽ là do mấy ngày trước có mưa, không khí trở nên lạnh hơn.
Phương Thanh Chỉ mặc chiếc áo khoác cũ, nói: "Tôi muốn ra ngoài đi bộ."
A Hiền hỏi: "Chị muốn đi mua sắm?"
Phương Thanh Chỉ lắc đầu: "Không."
A Hiền vẫn nói: "Ngài Trần cho tôi một khoản tiền, chuyên để thanh toán hóa đơn của chị."
Mặc dù A Hiền hung dữ, có một vết sẹo đáng sợ trên mặt, nhưng giọng nói của anh ấy rất nhẹ nhàng, không bị hung dữ.
Hình như bên cạnh Trần Tu Trạch toàn những người như thế này, hoàn toàn không nhìn ra họ là những người đi ra từ gió tanh mưa máu từ tờ báo nào.
Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi không cần."
Cô đã mặc áo khoác đi ra ngoài, A Hiền theo sát phía sau, hoa hồng bên ngoài còn chưa nở rộ, người làm vườn đang chăm chỉ chăm sóc những cành hoa xinh đẹp. Cắt bỏ những cành lá um tùm để chất dinh dưỡng nuôi chồi. Phương Thanh Chỉ chỉ đi một đôi giày thể thao bằng vải màu lạc đà với một lớp đế cao su mỏng, đi trên con đường đá không được thoải mái cho lắm. Cô chỉ có ba bốn đôi giày đi luân phiên, do không có dịp nào cần đặc biệt cần ăn diện, cô cũng không quan tâm.
Cô chỉ nói với tài xế đi tới con phố phía Tây.
A Hiền ngạc nhiên, nhưng không nói gì.
Đi bộ xuống con phố phía Tây, đi qua địa điểm cũ của bệnh viện Tán Dục, đi bộ xuống con phố dốc, nơi này từng là nơi người nước ngoài tụ tập, có một số trường đại học và nhà thờ hàng đầu cũng ở đây, nhưng Phương Thanh Chỉ không có tâm trạng ngắm nghía, cô chỉ đi xuống, bước đi vội vàng. Đi xuống tiếp, đầy mùi thuốc lá, bốn góc đường dựng cờ, cầu thang gỗ cũ kỹ nối tiếp nhau kéo dài về phía nơi tối tăm, A Hiền cảnh giác nhìn xung quanh, không phải vì lo có ma, chỉ lo chỗ tối có người có ý đồ xấu.
Trong thời đại này, con người đáng sợ hơn ma rất nhiều.
A Hiền thực sự không biết tại sao Phương Thanh Chỉ lại đột nhiên đến đây, những ngôi nhà đơn sơ, cơ sở vệ sinh tồi tàn, chưa kể vài chục năm trước từng có một trận dịch bệnh, bây giờ vẫn có thể nhìn thấy các loại tượng thờ, Quan Công, Tế Công, Hoàng Đại Tiên, còn có Nhuy Tĩnh Bá. Phương Thanh Chỉ đi vào, chắp tay, chỉ bái Nhuỵ Tĩnh Bá.
A Hiền hỏi: "Có phải chị đang cầu nguyện cho bệnh nhân không?"
"Không." Phương Thanh Chỉ lạnh lùng nói: "Tôi cầu cho bản thân, cầu trời lễ Phật, hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi vận rủi."
A Hiền nghẹn ngào, thầm nghĩ cho dù như nào cũng không được truyền lời nói của Phương Thanh Chỉ, càng không được để Trần Tu Trạch nghe thấy.
Phương Thanh Chỉ không quan tâm đến những gì anh ấy nghĩ, cô vốn có một tính cách lạnh lùng, nếu không cô sẽ không tranh giành cơ hội tiếp tục học từ chỗ cậu mợ. Tới phố Thái Bình Sơn, cô nhìn quanh những ngôi nhà cổ, chen chúc nhau, trước cửa trồng đầy những chậu cây. Con người thực sự là những sinh vật kỳ lạ, dù sống ở nơi chật chội, cũng muốn trồng thật nhiều cây, như thể có thể chữa lành cuộc sống tội nghiệp của mình bằng cách chăm lo kẻ yếu.