Chương 25

Lúc anh nói, Trần Vĩnh Thành đã tự động bưng bát lên, nghiến răng nghiến lợi: "Em thật sự không ngồi được, để em đứng ăn."

Phương Thanh Chỉ hỏi: "Đánh nghiêm trọng như vậy?"

"Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng chút nào." Trần Vĩnh Thành lắc đầu như trống lắc: "Anh đã thủ hạ lưu tình rồi, chị thấy tay của Khải Quang..."

“Tiểu Ngũ." Trần Tu Trạch nói: "Ăn đi."

Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi cũ sạch cài khuy trên cùng, thắt một chiếc cà vạt lụa.

Trần Vĩnh Thành lập tức không nói nữa, cười với Phương Thanh Chỉ, lúm đồng tiền rất sâu: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, chị dâu, chị ăn cơm trước đi."

Phương Thanh Chỉ rất khó chịu với cách xưng hô này, trên thực tế, Trần Vĩnh Thành lớn tuổi hơn cô. Cô gắp một miếng bắp cải, chậm rãi ăn, chậm rãi suy nghĩ, rồi chợt nhớ ra.

... Ngón tay út của Khải Quang bị thiếu một miếng.

Như bị thứ gì cắt.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình, lại vùi đầu vào ăn.

Hôm nay cô không cần đến lớp, Trần Tu Trạch còn phải đi làm, anh chỉ dặn dò Phương Thanh Chỉ có thể nghỉ ngơi, cũng có thể ra ngoài chơi, nhưng phải để người đi theo nên đã yêu cầu A Hiền ở lại.

"Tôi không muốn cấm túc em." Trần Tu Trạch nói: "Chỉ là, Thanh Chỉ, tôi muốn bảo đảm an toàn của em."

Phương Thanh Chỉ gật đầu, nói vâng.

Cô dường như cũng không thể tìm thấy bất kỳ ngôn ngữ nào khác để từ chối.

Trần Vĩnh Thành cũng không ra ngoài, cậu bị Trần Tu Trạch ra lệnh cấm túc ra ngoài, phải ở trong phòng chép sách, rèn tính, phải chép "Kinh Kim Cang", không xong một quyển không được phép đi ra ngoài.

Cậu rất ngoan ngoãn, bảo chép, cậu lập tức vùi đầu vào chép, tuy phòng làm việc ở đây nhỏ, nhưng rõ ràng để các anh em dùng chung. Phương Thanh Chỉ không ra ngoài, nên chỉ đi dạo quanh phòng làm việc vài vòng, thấy một số bức ảnh trên tường, cả đen trắng và màu, được nhóm cẩn thận sau một tấm kính lớn.

Phương Thanh Chỉ nghiêng người xem kỹ hơn, quả nhiên là ảnh của anh chị em nhà họ Trần từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, một số bức ảnh sớm nhất còn có cha mẹ, phía sau là một tấm biển hiệu nhỏ của một cửa hàng giày, trông như một cửa hàng nhỏ mỏng manh, không chịu nổi gió.

Cô nhìn kỹ, giọng nói của Trần Vĩnh Thành từ phía sau truyền đến: "Cha mẹ em lúc trước mở tiệm giày."

Phương Thanh Chỉ quay đầu.

"Khi em còn nhỏ, gia đình sống trong hoàn cảnh nghèo khó, đông con, kinh doanh ế ẩm, mẹ lại ốm, toàn bộ số tiền cha dành dụm được đều dùng để đi khám bệnh cho mẹ.” Trần Vĩnh Thành nói: “Lúc đó, em cũng không nhớ gì nhiều... Nhưng chân anh cả không phải tật bẩm sinh đâu, bão làm sập mái nhà, đè vào chân anh ấy. Nghèo mà, trong nhà còn các em cần ăn cơm, mẹ lại bị bệnh, trong nhà không có tiền đi khám, nên chân bị hỏng.”

Trần Vĩnh Thành nói rất bình tĩnh, nhưng Phương Thanh Chỉ vô cùng ngạc nhiên.

Chân của Trần Tu Trạch khuyết tật... không phải do bẩm sinh?

Không phải do chuyện ly kỳ, không phải do kẻ thù, không phải do mưa bom bão đạn, không phải do trận chiến ác liệt... Chỉ đơn thuần vì nghèo, vì không có tiền chữa trị vết thương.

Chỉ vài chục đồng.

Lại khập khiễng suốt đời.

Phương Thanh Chỉ không biết lòng mình cảm thấy gì, cô ấn ngực, thốt ra “Ah” ngắn ngủi, rồi nhìn vào bức ảnh.

Quả nhiên, trong những bức ảnh đen trắng kia, Trần Tu Trạch mười ba mười bốn tuổi, rõ ràng cao hơn rất nhiều so với những người xung quanh, lúc đó anh không chống nạng, dáng người cao thẳng, nhìn vào ống kính mỉm cười rạng rỡ.

Nếu không phải ngũ quan giống nhau, Phương Thanh Chỉ không dám nhận.

Còn có...

Phương Thanh Chỉ nhìn kỹ bức ảnh, lẩm bẩm: "Vết trên trán không phải là vết bớt?"

"Tất nhiên không phải là vết bớt." Trần Vĩnh Thành nhún vai: "Sau khi cha mẹ qua đời, anh hai nợ tiền người khác, bị người ta đến tận nhà đòi nợ. Anh cả bảo vệ các em trong nhà, lúc đó chưa học xong cấp hai, lại không đánh được họ. Đám người đó nắm đầu anh ấy đập vào tường, trên tường lại có đinh... sau đó, chị cũng thấy vết trên lông mày."

Phương Thanh Chỉ đứng yên, nhìn Trần Vĩnh Thành một cách bình tĩnh: "Tại sao cậu đột nhiên lại nói với tôi điều này?"

Trần Vĩnh Thành mỉm cười: "Bởi vì chị là chị dâu của em, chị Phương."

Phòng làm việc hướng nam, không bật đèn, cậu đứng trong bóng tối, lúc cười lúm đồng tiền không còn sáng sủa, mà có vài phần một chút âm u lạnh lẽo.

Cậu nói: "Nhiều năm qua, vì gia đình, anh chưa học xong, cũng không tìm được bạn gái... chị là người đầu tiên."

Phương Thanh Chỉ nói: "Cậu nghĩ tôi sẽ biết ơn vì điều này?"

“Em biết chị sẽ không.” Trần Vĩnh Thành nhìn cô chằm chằm: “Em còn biết, chị có người trong trường.”

Phương Thanh Chỉ rất bình tĩnh, cô chỉ nắm chặt tay: "Cho nên?"

“Cắt đứt liên lạc với đàn anh trong trường, đừng làm khó anh em.” Trần Vĩnh Thành nói: “... Em không ngại cho chị biết thêm một chuyện, chị nhìn kỹ ảnh đi, lúc trước anh Khải Quang có đủ mười ngón tay, không thiếu một miếng da một miếng thịt nào."