Chương 14

Cô không hỏi Trần Tu Trạch vì sao lại xuất hiện ở đây, câu hỏi này rất vô nghĩa. Đời người ngắn ngủi, cần gì phải theo đuổi một câu trả lời vô nghĩa chứ?

Phương Thanh Chỉ chỉ quan tâm đến tình hình hiện tại: “Đi đâu vậy?”

“Về nhà.” Trần Tu Trạch nói: “Bữa tối muốn ăn gì?”

Ngữ khí của anh tự nhiên, quen thuộc, nghe qua thì giống như là bạn trai chính hiệu của cô, mà không phải là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện cướp cô đi.

Phương Thanh Chỉ thấp giọng: “Gì cũng được.”

Trần Tu Trạch không cưỡng ép nắm tay cô, từ sau khi cô ngồi xuống, liền buông bàn tay dìu cô ra. Giờ phút này, anh ôn nhu mở miệng: “Hai ngày nay mưa nhiều, không khí lạnh, tôi có bảo người nấu canh vịt già, khi về nhà uống một chén cho ấm người.”

Phương Thanh Chỉ nói vâng.

Xe băng qua những con phố mưa ẩm ướt, xuyên qua làn sương mù, phóng về phía trước. Phương Thanh Chỉ chỉ cảm thấy con đường phía trước của mình cũng giống như đám sương mù này, tựa như không có đến một tia sáng, chỉ có thể mặc cho Trần Tu Trạch lái xe chở mình đi, không phân biệt được đông tây nam bắc.

Điều khiến Phương Thanh Chỉ bất ngờ chính là, Trần Tu Trạch cũng chuẩn bị phòng cho cô, ở tầng hai, hướng về phía mặt trời mọc, có một sân thượng xinh đẹp, cũng có phòng vệ sinh và phòng thay đồ của riêng cô.

Căn phòng này lớn hơn toàn bộ ngôi nhà của cậu mợ cô.

Nơi này rõ ràng không phải là nơi Trần Tu Trạch nghỉ ngơi, chăn nhung và ga trải giường bằng lụa, màu trơn nhẹ nhàng, tím nhạt, như hoa tử đinh hương mềm mại bị ngăn cách bởi màn mưa. Phương Thanh Chỉ tắm rửa sạch sẽ, trong quá trình đó, thậm chí cô còn sinh ra ác ý. Cô trân trọng bản thân nên không thể tưởng tượng được rằng mình lại nằm chung giường với người mình không yêu. Kiến thức và sự giáo dục mà cô nhận được khiến cô không quá quan tâm đến cái gọi là trinh tiết, nhưng Phương Thanh Chỉ tuyệt đối không muốn nếm trải mùi vị chung phòng với một người xa lạ.

Vốn dĩ cô đã xuống tay, nhẫn tâm ấn xuống, nhưng lại không nỡ đau đến nhíu mày. Cô đành phải dừng lại, càng ngày càng chán ghét chính mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khốn đốn.

Bữa tối vẫn thịnh soạn như trước, Phương Thanh Chỉ ăn xong, im lặng ngồi trên ghế không nhúc nhích, chờ Trần Tu Trạch tuyên án tử cho mình.

Nhưng Trần Tu Trạch dùng nước trà súc miệng, chỉ yên lặng nhìn cô: “Đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?”

Phương Thanh Chỉ gật đầu.

Trần Tu Trạch nói thêm: “Tôi còn chưa biết trong chế độ ăn uống của em có kiêng kị gì không?”

Phương Thanh Chỉ lắc đầu.

Trần Tu Trạch cẩn thận quan sát cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thanh Chỉ, tôi cần phải trả bao nhiêu tiền mới có thể khiến em mở miệng nói một chữ đây?”

Phương Thanh Chỉ hơi hơi hé miệng: “Không.”

Trần Tu Trạch rất khoan dung: “Đừng căng thẳng, tôi biết em sợ. Đừng sợ, từ bây giờ trở đi, đây là nhà của em. Có cần gì thì cứ nói cho tôi biết... Em còn nhớ người vừa rồi không? Mẹ Mạnh. Nếu là vấn đề riêng tư của phụ nữ, không tiện nói với tôi thì có thể đi tìm bà ấy.”

Sau khi anh nói một tràng dài như vậy, Phương Thanh Chỉ vẫn gật đầu: “Vâng.”

“Vậy em đi nghỉ ngơi trước đi.” Trần Tu Trạch đứng dậy, nói: “Sáng mai A Hiền sẽ quay lại nơi ở cũ với em, thu dọn đồ đạc đến đây.”

Phương Thanh Chỉ giật mình, sau đó mới ý thức được anh đang nói cái gì: “Tôi có thể về phòng mình ngủ không?”

Trần Tu Trạch đã đi được vài bước, anh đứng lại, chống gậy. Vừa vặn ngay dưới ánh đèn, anh nhìn Phương Thanh Chỉ: “Thanh Chỉ, như tôi đã nói, thứ tôi cần là một người bạn gái.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi nghĩ ngài muốn một người bầu bạn.”

Trần Tu Trạch khẽ lắc đầu, sửa lại: “Nếu nhất định phải dùng từ bầu bạn này, thì phải là bạn đời.”

Phương Thanh Chỉ có lẽ đã hiểu được ý của anh.

“Tôi sẽ không ép buộc em cho đến khi em tự nguyện.” Trần Tu Trach nói: “Bản thân tôi biết rõ, ép buộc phụ nữ là hành động vô liêm sỉ nhất.”

Phương Thanh Chỉ khó có thể tin rằng, bản thân mình sẽ nghe được những lời như vậy từ miệng một người như vậy. Cô khϊếp sợ đến mức nhìn thấy hoa hồng nở ra từ dây leo.

Cô hỏi: “Đàn anh của tôi...”

“Tôi đã gọi điện thoại rồi.” Nụ cười của Trần Tu Trạch dần nhạt đi: “Lấy thân phận một công dân hợp pháp bình thường, tôi yêu cầu họ thực thi pháp luật một cách công bằng.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Cảm ơn.”

“Đi ngủ đi.” Trần Tu Trạch hơi gật đầu: “Ngủ ngon.”

Anh vẫn chống gậy, chậm rãi rời đi, thật ra khập khiễng cũng không rõ ràng lắm, nhưng... chỉ là trước giờ Phương Thanh Chỉ luôn để ý đến đôi chân của anh mà thôi.

Bây giờ nhìn lại, thật ra cũng không khác gì những người bình thường.

Ngày hôm sau, Trần Tu Trạch thực sự tuân theo thỏa thuận, sai người đưa Phương Thanh Chỉ đến chuyển đồ. Một đêm cô không về, lúc xuất hiện, mợ cô quả thật cau mày, vừa mắng cô là một đứa chết tiệt, vừa muốn ngăn cản không cho cô dọn ra ngoài: “Cháu đi đâu vậy? Thanh Chỉ, nghe mợ nói, mợ sẽ tìm cho cháu một công việc bán thời gian, à không, là một cơ hội tốt để kiếm tiền, tỏa sáng...”