Chương 13

Phương Thanh Chỉ cúi đầu, mắt trông thấy xe đang đi vào hẻm nhỏ, cô bảo A Hiền dừng lại, cho mình xuống xe.

Trước khi về nhà, cô tạt qua nhà hàng Tây Trung, cách một lớp kính, cô thấy cậu và mợ của mình đang trò chuyện với một người đàn ông mặc vest, đi giày da. Cô không biết họ đang nói gì mà đối phương cười đến ngửa ra cả sau, hai chân vắt chéo, vừa đắc ý vừa hút thuốc. Còn mợ cô thì đứng lên, giữ nhân viên phục vụ lại, khua tay múa chân vẽ vời, giống như đang miêu tả ngoại hình một ai đó.

Cô từng làm công việc tình nguyện viên, vì vậy, cô có thể đọc hiểu khẩu hình miệng, cùng lúc mợ cô mở miệng nói.

"Cháu của tôi là nữ."

"Từng làm việc ở đây."

"Nó đâu rồi?"

Trái tim Phương Thanh Chỉ bỗng trở nên nguội lạnh.

Cô xoay người, đi đến nơi mà A Hiền đỗ xe. Ban đầu, cô đi bộ chậm rãi nhưng càng về sau, cô lại càng đi nhanh hơn. Thậm chí, còn tưởng chừng như cô đang chạy. Cơ thể Phương Thanh Chỉ trở nên thê lương lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ như muốn ngã xuống.

Chiếc xe vẫn chưa rời đi, nó vẫn lẳng lặng đậu ở đó.

Có điều không nhìn thấy A Hiền với cả tài xế lái xe đâu, có thể họ đang ngồi trong xe, cũng có thể họ đang tiếp nhận mệnh lệnh mới của Trần Tu Trạch, hay đơn thuần chỉ là do họ chậm chạp...

Cảm xúc của Phương Thanh Chỉ bây giờ có hơi kích động, cô không xem xét rõ ràng tình hình trong xe ra sao, điều duy nhất cô muốn hiện giờ là rời khỏi nơi này, chỉ muốn...

Phương Thanh Chỉ nặng nề mở cửa xe ra, và rồi, cô trông thấy Trần Tu Trạch đang ngồi trong xe.

Gậy trống để một bên, anh đã thay một bộ quần áo khác, áo sơ mi trắng kết hợp với quần đen, thắt lưng màu be.

Màu sắc này làm nổi bật lên khuôn mặt như ngọc của anh, càng lộ rõ về dịu dàng.

Nhìn thấy cô, sắc mặt Trần Tu Trạch không hề ngạc nhiên, giống như anh đang đợi cô quay lại.

Anh mỉm cười: “Cô Phương.”

Phương Thanh Chỉ đứng trước cửa xe, cô không dám nhúc nhích.

Trần Tu Trạch khẽ thở dài một tiếng, anh đưa tay ra nắm chặt lấy lòng bàn tay lạnh như băng của Phương Thanh Chỉ, không có ý vuốt ve, chỉ là kéo cô vào trong xe, nhìn anh giống như đang giữ chặt lấy một người đang sắp ngã xuống vách núi.

“Tôi đã kêu người chuẩn bị nước nóng cùng một gian phòng thoải mái." Trần Tu Trạch nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ, bây giờ em cần tắm nước nóng rồi làm một giấc nghỉ ngơi.”

Cậu ham mê cờ bạc đã không còn là chuyện một sớm một chiều.

Trước đây, cậu có chơi, nhưng lúc đầu chỉ là chơi mạt chược, bài cửu*, đều là chút tiền nhỏ. Lúc đầu mợ còn mắng cậu, sau đó thấy cậu thắng thua cũng chỉ có vài đồng bạc. Bình thường, ngoài lúc làm việc ra thì cứ rảnh là cậu của cô lại đi tìm hàng xóm chơi mạt chược, không trộm cắp cũng không ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ, sau một khoảng thời gian dài, mợ cũng mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.

*Bài cẩu hay bài cửu: là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.*

Phương Thanh Chỉ thật sự không biết, thì ra trên thế giới này, người đàn ông không trộm cắp, không ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ đã được coi là một “Người đàn ông ngàn năm khó tìm”.

Cô cứ tưởng rằng, đây là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của đạo làm người chứ.

Cậu thật sự đã bị cờ bạc thôi miên, là do bạn bài của cậu dẫn dụ. Cậu đã có một đêm tuyệt vời, thắng được rất nhiều tiền. Lúc trở về nhà, cho dù dưới mắt có một tầng quầng thâm đen xì nhưng tinh thần cậu vẫn vô cùng sảng khoái. Cậu ném tiền cho mợ, thậm chí còn cho Phương Thanh Chỉ thêm mười đồng, muốn cô đi mua một ít văn phòng phẩm.

Sau đó, tần suất cậu đến sòng bạc càng ngày càng cao, cũng đã bắt đầu xem phong thủy. Qυầи ɭóŧ của cậu toàn là màu đỏ, ban ngày đem ra phơi bay phấp phới như cờ đỏ dưới ánh mặt trời. Đáng tiếc, những chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ rực rỡ chưa đủ để mang lại may mắn như cậu hằng mong ước, cậu vẫn như cũ, cứ đánh là thua, nếu có may mắn thắng được một ít thì ngay lập tức lại bị thua sạch.

Thậm chí, có lần cậu còn lén chạy tới Ma Cao, chơi suốt ba ngày mới trở về, trên người gần như không còn đến một xu, toàn thân bốc mùi khó chịu.

Mợ cầm dao xông ra, hung ác muốn chặt đứt ngón tay của cậu, cuối cùng vẫn không xuống tay được, đành quỳ trên mặt đất ôm cậu khóc.

Từ đó về sau, cậu rất ít khi bước chân vào sòng bạc.

Phương Thanh Chỉ còn tưởng rằng cậu mình đã đổi tính, lại không ngờ rằng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hiện giờ, cậu lại dần dần trở thành con bạc điên cuồng ngày xưa.

Thậm chí, cậu còn muốn ép cô ký hợp đồng đóng phim người lớn.

Phương Thanh Chỉ thiếu thốn tình cảm gia đình, không có nghĩa là cô thật sự thờ ơ vô cảm. Đương nhiên là có buồn, nhưng nhiều nhất vẫn là thất vọng. Cô ngồi bên cạnh Trần Tu Trạch, tâm trạng rầu rĩ, nhìn những hạt mưa như những viên trân châu rơi trên cửa kính, mưa dầm thấm lâu, đến cả một giọt nước mắt cô cũng không có, chỉ chìm trong im lặng.