Chương 22: Mang thai giả (3)

Kết quả còn chưa khai thác ra giá trị y học gì thì đã đưa Trùng tộc tới.

Bởi vậy sau đó, dù cho Trùng tộc đã được diệt trừ hoàn toàn, nhưng việc lưu trữ hoặc trồng loài hoa này vẫn được xem là đã phạm phải tội cực kỳ nghiêm trọng của Đế quốc.

Hạ Chuẩn tự biết không thể giấu được nữa, chỉ có thể bất chấp tất cả mà cúi thấp đầu.

“Ai mà có ngờ những con quái vật cứ ngỡ đã diệt sạch từ hơn 300 năm trước, nhưng bây giờ chúng lại sống dậy chứ a.”

Giang Từ đứng phắt dậy, biểu tình của y từ cả kinh đến giận dữ.

“Sao cậu lại dám… Sao cậu dám đυ.ng vào thứ đó?!”

Hạ Chuẩn nắm nắm tóc, biểu tình nôn nóng.

“Không không không, vấn đề quan trọng nhất bây giờ không phải là cái này, thuốc ức chế kiểu mới vẫn chưa được nghiên cứu hoàn thiện, trong một tháng cậu hôn mê, cuối cùng tớ cũng đã nghiên cứu ra được tác dụng phụ của nó, khi Omega bị thương nó sẽ dẫn phát sự đau đớn dữ dội của thần kinh cùng phản ứng của động dục kỳ trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Nhưng lúc đó, vì cậu không nghe lời dặn của bác sĩ mà tiêm vào trong cơ thể quá nhiều thuốc ức chế bình thường, khiến cho chỉ số tin tức tố bên trong cơ thể xuất hiện dị biến… Một khi thuốc ức chế bình thường trong cơ thể của cậu bị đào thải sạch sẽ ra khỏi cơ thể, thì chỉ số tin tức tố dị biến sẽ…”

Hạ Chuẩn nuốt nuốt nước miếng, mềm nhẹ thấp giọng nói.

“Khiến cho cậu xuất hiện các loại... Triệu chứng như đang mang thai.”

Giang Từ: “…?”

“???”

Triệu chứng… Mang thai?

Trên khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của thiếu tướng Omega xuất hiện một vết nứt.

Trong nháy mắt, y không nhịn được mà nhớ lại về những Omega mang thai mà y đã từng nhìn thấy trước kia.

Trong thời gian mang thai, Omega sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại mãnh liệt hơn cả trong kỳ động dục đối với Alpha của bọn họ, cảm xúc hoàn toàn không thể khống chế được, thậm chí thân thể còn trở nên mẫn cảm như đang ở trong kỳ động dục.

Điểm chết người hơn chính là, cơ thể của bọn họ sẽ bắt đầu vì mang thai và chăm sóc đứa nhỏ mà xuất hiện các loại biến đổi.

Nữ Omega thì còn đỡ, nhưng đối với nam Omega thì…

“...”

Giang Từ hít một hơi thật sâu.

Y đang phân vân giữa hai lựa chọn là lập tức chém chết đứa bạn ngốc chỉ biết đào hố cho người khác này, hay là ngồi xuống bình tĩnh nghĩ cách giải quyết với đối phương, y đè huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch, dù sao thì y cũng lựa chọn cái sau.

“... Vậy bây giờ phải làm gì đây?”

Bác sĩ Beta tóc ngắn Beta vươn ngón trỏ ra.

“Tìm một tên Alpha…”

Còn chưa nghe xong, Giang Từ cực kỳ lạnh lùng mà nắm bẻ ngón tay của hắn: “Nói thẳng cái thứ hai đi.”

“A…”

Hạ Chuẩn hít hà một hơi, cuối cùng, dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của người bạn tốt, hắn nhỏ giọng lúng ta lúng túng nói.

“Lại, lại tìm thêm một cây nữa, có lẽ tớ có thể tìm ra được thuốc giải.”

“...”

Giang Từ cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng.

“Bây giờ, chuyện Trùng tộc sống lại đã được báo cáo lên với hoàng thất cùng giáo hội, toàn bộ địa cầu đã được phong tỏa giới nghiêm, loại thời kỳ mẫn cảm như vậy, phải đi đâu mà tìm đây?”

Hạ Chuẩn cẩn thận ngẩng đầu lên, lộ ra biểu tình chột dạ nhưng xen lẫn vào đó là sự kiêu ngạo.

“Nhưng mà… Tớ đã tìm được rồi.”

Hắn mở quang não trên cổ tay ra, hình ảnh chiếu ra chính là một tinh cầu màu xám.

“Thiên Đông tinh,”

Hắn chỉnh lại mắt kính, nhẹ giọng nói,

“Ở bên trong thành phố ngầm.”

......

Cùng lúc đó, bên ngoài Đế quốc, Thiên Đông tinh.

Trên bầu trời u ám, mỗi ngày đều có vô số tinh hạm vận chuyển rác bay qua bay lại, đủ loại rác được đổ xuống, hình thành nên từng tòa từng tòa núi rác lớn có nhỏ có.

Dân chúng Đế Quốc chỉ biết nó chính là một tinh cầu rác không đáng để mắt đến nhưng trên thực tế, nơi đây chính là khu vực màu xám phức tạp nhất cũng như lớn nhất đế quốc.

Trên mặt đất, nó chính là những ngọn núi rác, nhưng ở bên trong, nó lại ẩn giấu một thành thị lớn không khác gì Đế đô.

Trong thành phố ngầm khổng lồ này, chôn vùi không biết bao nhiêu giao dịch bí mật không người biết.

Ong ong ong ——

Một con tàu chở rác ngừng giữa không trung, cửa khoang mở ra thật lớn, vô số rác rưởi đổ xuống như thác nước với độ cao cả chục nghìn mét.

Không ai để ý đến, một đài cơ giáp nho nhỏ cũng bay ra cùng với rác từ con thuyền chở rác đó, hóa thành một tia sáng màu tối, lặng yên không được tiếng động biến mất giữa những đống rác chồng chất lên nhau.

Đông ——

Cơ giáp rơi xuống đất, một người mặt áo choàng đen rách nát bước ra từ bên trong khoang điều khiển.

Hắn tùy ý giơ tay, giây tiếp theo, cơ giáp màu đen thật lớn kia ngay lập tức hóa thành một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng bao lấy ngón út của người nọ.

Dù sao thì nếu bay liên tục, năng lượng của cơ giáp chắc chắn không thể so được với tinh hạm, cho nên cơ giác của quân đoàn đệ nhất cũng chỉ có thể tập trung kiểm tra ở trong một khu vực nhất định, ai cũng không ngờ được, thiếu niên tội phạm thần bí kia vậy mà lại trốn vào bên trong tinh hạm chở rác, một đường bay thẳng đến biên cảnh của Đế quốc.

Hoắc Nhàn Phong nhẹ nhàng hoạt động vai lưng một chút, nheo mắt nhìn từng tòa từng tòa núi rác gập ghềnh ở phía xa.

“Cuối cùng thì…”

Hắn cong khóe môi.

“Cũng đã đến nơi rồi a ——”