Chương 16: Quái vật (3)

Trong nháy mắt, bọn họ như phạm nhân bị phán án tử hình, lộ ra thần sắc chấn động mà tuyệt vọng vô tận.

Phanh!

Quân đoàn trưởng Chu Cửu Nha tung ra một đấm, khiến cho bàn hội nghị kim loại màu đen bị đập ra một cái hố sâu, sâu trong đôi mắt ưng thâm trầm kia như đang có một ngọn lửa màu đen đang hừng hực cháy.

“Lập tức sử dụng toàn bộ quyền hạn công kích, nhất định phải nghiền lũ súc sinh này thành tro cho tôi!!!”

Chu Cửu Nha ngước mắt, ngóng nhìn Anh Linh Bia vẫn sừng sững đứng đó trong trùng triều ở nơi xa, có cảm giác như hắn lại nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ kiên quyết quen thuộc đó.

“Bằng mọi giá,”

Hôm nay, sau 300 năm, cuối cùng hắn cũng hạ mệnh lệnh giống hệt với Hoắc Triều nguyên soái năm xưa.

“Tuyệt đối không thể, để bọn chúng rời khỏi địa cầu!”

[ Tuyệt đối không thể, để bọn chúng rời khỏi địa cầu!!! ]

—— Hoắc Nhàn Phong đột nhiên mở to mắt.

“Khụ… Khụ khụ khụ…”

Ho khan kịch liệt cắt ngang hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong nháy mắt trong đầu của thiếu niên, hắn cố gắng ngồi dậy, hắn cảm thấy đầu thật sự đang đau như muốn nứt ra, cứ như vừa bị ai đánh một cú thật mạnh vậy.

Nhưng mà vừa rồi, dường như hắn đã mơ thấy một giấc mơ, chỉ là nghĩ không ra.

Hoắc Nhàn Phong xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch, hắn che đầu ngồi dậy, nhưng mà, lọt vào trong tầm mắt hắn chính là hình ảnh đáng sợ khiến cho sống lưng của hắn cứng đờ.

Xôn xao ——

Trên Anh Linh Bia cao ngàn trượng, cuồng phong rít gào.

Cuối cùng Hoắc Nhàn Phong cũng nhận ra, mình đang đứng trên đầu một con quái vật khổng lồ màu đen.

Mà dưới mặt đất, hàng loạt Trùng tộc như thủy triều dâng mà xuất hiện, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối.

Chúng không ngừng bò lên khỏi mặt đất, ngẩng đầu lên cao, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, sau đó rậm rạp đổ xô lao về phía Anh Linh Bia.

Cảnh tượng này, thật sự giống như ác quỷ vong linh đang giãy giụa bò ra từ dưới vực sâu, đang vui mừng như điên mà hướng về phía chủ nhân của địa ngục.

“Rốt cuộc thì đây là,”

Đồng tử của Hoắc Nhàn Phong mở to.

“—— tình hình gì thế này a…”

Nhưng tình huống hiện tại không cho Hoắc Nhàn Phong thời gian tự hỏi, bởi vì quân đoàn đệ nhất đế quốc đã nhận được mệnh lệnh, bây giờ đã hoàn toàn bước vào trạng thái chiến đấu.

Còi cảnh báo màu đỏ vang lên tiếng kêu đầy bén nhọn chói tai.

Vô số quân hạm cùng cơ giáp đột nhiên xuất hiện, vô số khẩu pháo đen nghịt nhắm ngay vào trùng triều mãnh liệt như sóng thần, trong phút chốc, ánh sáng xuất hiện chói lóa cả một vùng trời như muốn làm mù mắt người khác.

Thực hiển nhiên, công kích trọng điểm chính là Osa đang đứng phía trên Anh Linh Bia.

Đồng tử của thiếu niên chợt mở to, cảnh báo trong đầu đang điên cuồng kêu lên.

“Nhanh! Bay lên ——!!!”

Hành động này, chẳng qua chỉ là hành động bản năng như đang điều khiển cơ giáp mà thôi.

Nhưng, ngay cả khi Hoắc Nhàn Phong còn chưa ý thức được rằng thứ mình đang điều khiển là một con quái vật chứ không phải là cơ giáp, thì nó đã hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Ngay thời khắc mà Osa giương cánh bay lên cao, chùm điện sáng lập tức phóng tới.

Chùm tia sáng đầy trời giống như mưa rào trút xuống ngày mùa hè, ánh sáng điện kia gần như trực tiếp che kín toàn bộ bầu trời.

Oanh ——!!!

Nổ mạnh sinh ra, ánh sáng đó như nuốt chửng tất cả mọi thứ, lại vặn vẹo hóa thành hắc động hư vô, đem tất cả mọi thứ hút vào bên trong đó.

Đây là siêu vũ khí pháo năng lượng có tính công kích cực mạnh của quân đoàn đệ nhất, theo lý thuyết, nó có thể phá vỡ cả khiên phòng ngự của cơ giáp cấp SS.

Nhưng dù vậy, Anh Linh Bia vẫn đứng sừng sững ở nơi đó.

—— Bởi vì, nó được xây lên bởi xác của tướng lĩnh Trùng tộc.

Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của loại quái vật này, dù cho đã chết đi, vũ khí mạnh nhất trong quân đội của nhân loại cũng không thể đánh nát cả xương cốt của chúng.

“Đó là cái gì vậy?!!”

Không biết là ai, người đó đột nhiên hét lên một tiếng thật lớn.

“Có người!!! Trên đầu của Osa có người!!!!”

Giây tiếp theo, cameras liền bắt được hình ảnh của Hoắc Nhàn Phong một cách chuẩn xác.

Hình ảnh có được lập tức được truyền về phòng điều khiển trung tâm, sau đó được chiếu lên màn hình thật lớn giữa trung tâm phòng, dù cho hình ảnh mơ hồ, nhưng cũng có thể khiến cho mọi người phải ngay lập tức nhận ra, trên đầu của con quái vật đáng sợ hung tàn kia, thật sự đang có một bóng người nhỏ bé đang đứng.

Thiếu niên đưa lưng về phía camera, một thân chế phục chiến đấu rách nát, sống lưng thẳng tắp như sóng đao, mái tóc màu đen đang bay loạn trong gió mạnh.

Hình ảnh kia xuất hiện chưa đến năm giây, dường như hắn đã nhận ra nhân loại đang nhìn trộm hắn, hắn lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại.

Chỉ liếc mắt một cái, trong phút chốc, một đàn trùng hình con ong lớn như một bàn tay lập tức nhào đến, gặm cắn cameras thành bột mịn.

“...”

Trong phòng điều khiển trung tâm là một mảnh tĩnh mịch.

Phải một lúc lâu sau, mới có một giọng nói đầy hoang mang run rẩy chậm rãi vang lên.

“Đó là… Nhân loại?”

Không có người trả lời.

Trên màn hình thật lớn kia, chính là một mảng trắng xóa, nhưng tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt do gặm cắn mà ra khiến cho người ta da đầu tê dại vẫn truyền đến rất rõ ràng.