Chương 15: Quái vật (2)

Y không thể chấp nhận bất kỳ Alpha nào, chỉ cần ngửi thấy tin tức tố của bọn họ, dù chỉ là một chút ít thì y cũng đã sinh ra cảm giác ghê tởm, chứ đừng nói đến việc rót tin tức tố vào bên trong cơ thể.

Trên thực tế, loại Omega chán ghét Alpha đến cực điểm như Giang Từ đã được coi là dị loại trong dị loại, bởi vì, dù cho có một số ít Omega không muốn bị chiếm hữu, nhưng khi tiến vào động dục kỳ, bọn họ vẫn sẽ lựa chọn bị đánh dấu.

Dù cho thái độ của bọn họ đối với Alpha trước khi đánh dấu như thế nào, nhưng sau khi đánh dấu, theo bản năng, bọn họ sẽ sinh ra tình cảm cùng sự ỷ lại nhất định đối với Alpha đã đánh dấu mình.

Nếu đánh dấu hoàn toàn, thậm chí là mang thai, vậy thì cái “Trình độ nhất định” này sẽ biến thành vô hạn.

Hơn nữa, việc kiểm soát thuốc ức chế của chính phủ thật sự rất nghiêm ngặt, nếu muốn có được một phần thuốc, vậy điều đó thật sự khó như lên trời.

Đồng thời, khi tiêm thuốc ức chế vào trong cơ thể, dùng thuốc để áp chế bản năng thuộc về gen sẽ khiến cho Omgea cảm thấy cực kỳ cực kỳ thống khổ.

Vì vậy, một Omega mỗi năm đều tiêm một lượng lớn thuốc ức chế vào trong cơ thể như Giang Từ, chính là một tên quái thai chính hiệu.

Lúc này, sau khi bổ sung vào cơ thể một lượng thuốc an thần nhất định, trạng thái của Giang Từ đã dễ chịu hơn rất nhiều, y đẩy ống hút ra, nói.

“Nếu bây giờ mà rời đi… Có khác gì là đang lâm trận bỏ chạy…”

Giang Từ cố gắng đứng dậy, duỗi tay, đầu ngón tay run rẩy sờ soạng một hồi, cuối cùng cũng chạm được đến hộp kim loại có chứa thuốc ức chế ở bên trong.

Tiêm thuốc ức chế vào bên trong cơ thể, loại hành vi dùng thuốc để áp chế năng thuộc về gen này sẽ khiến cho Omgea cảm thấy cực kỳ cực kỳ thống khổ.

Mặc dù điều này chính là kiến thức cơ bản mà tất cả mọi người trên thế giới này đều biết, nhưng những Omega nào đã tiêm thuốc ức chế vào bên trong cơ thể mới có thể cảm nhận được chân thực loại đau đớn này như thế nào.

Bạch Trạch nhất định phải phục tùng mệnh lệnh tối cao nhất của mình đó chính là bảo vệ sinh mệnh của Giang Từ, nhưng bây giờ nó lại không thể tính toán ra được, rằng nếu tiêm thuốc ức chế bình thường vào bên trong cơ thể Giang Từ thì chỉ số nguy hiểm đến sinh mệnh của y là bao nhiêu.

Đến cuối cùng, cơ giáp màu bạc đang lao đi với tốc độ cực nhanh chợt dừng lại, nó chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, sau đó điều khiển công năng cách âm trong khoang điều khiển, đẩy chỉ số lên mức tối đa, bao bọc lấy tất cả yếu ớt, thống khổ, cùng tiếng kêu thảm thiết của tiểu chủ nhân vào bên trong đó.

Nhưng bây giờ, đã không còn ai chú ý đến sự biến mất của Bạch Trạch.

Toàn bộ ánh mắt cùng lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào cái người đang đứng phía trên quái vật tinh tế phía trên Anh Linh Bia kia.

Nó đang điên cuồng rung động màng bụng, âm thanh tần số cao bén nhọn đang ngang nhiên rung động trong phạm vi mấy ngàn dặm.

Những người điều khiển có giáp ở gần đó không kịp mở lá chắn cách âm, bọn họ không chỉ bị xuất huyết màng tai đơn giản như Giang Từ, mà trong nháy mắt, bọn họ liền mất đi ý thức.

Vô số cơ giáp màu đen rơi xuống như mưa.

Ong.

Dường như Osa nhận ra cái gì đó, màng bụng đang rung động kịch liệt chợt dừng lại.

Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới như đang lâm vào tĩnh mịch.

Nó chậm rãi cúi đầu, toàn bộ thân thể nó như đang bị ẩn nút tạm dừng, mắt kép thật lớn nhìn chằm chằm vào mặt đất, dường như nó đang nôn nóng chờ đợi điều gì đó.

Oanh ——!!!

Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên.

Một màn này, có lẽ có thể nghiền áp bất kỳ bộ phim điện ảnh hay hình ảnh gì miêu tả về ngày tận thế, giống như một trận động đất cấp mười trong tiền sử.

Mặt đất chạy dài ngàn dặm trên chiến trường cổ sụp đổ trong nháy mắt, vỡ ra như mạng nhện, sau một hồi động đất kịch liệt liền hoàn toàn đổ xuống!

Sau đó, quái vật dữ tợn thật lớn liên tục chui ra từ dưới đất, giống như nước trong nồi nước sôi, cuồn cuộn rít gào.

“Trùng… Trùng tộc…”

Trên không trung, không biết là vị lão binh nào đã nhận ra đầu tiên, kinh hãi cùng khϊếp sợ tràn đầy trên mặt hắn, ngay cả biểu tình cũng trở nên u ám vặn vẹo.

“Là Trùng tộc a a a a ——!!!”

Ngay trong khoảnh khắc đầu tiên tiếng nói vừa ra khỏi miệng, tiếng kêu thảm thiết đầy sợ hãi của nhân loại đều bị tiếng rít gào càng thêm đáng sợ hơn của bọn quái vật nuốt chửng, giống như một giọt nước đang vô lực trôi nổi giữa lòng biển.

Những con quái vật khủng bố này có vẻ bề ngoài giống với côn trùng trên địa cầu, nhưng lại lớn hơn cả ngàn vạn lần so với những sinh vật nhỏ yếu kia.

Cho dù là quân binh Trùng tộc cấp thấp yếu nhất, nhưng khả năng phòng ngự của chúng có thể so với cơ giáp cấp B, trước mặt những con quái vật này, nhân loại yếu đuối hoàn toàn không có năng lực phản kích.

Sự tồn tại của Trùng tộc, cũng có ý nghĩa, cướp bóc, gϊếŧ chóc, cắn nuốt không ngừng.

Là biểu tượng của cái chết và thảm họa.

Những anh linh đã mất đi kia, nếu lại có mặt ở đây mà nhìn thấy một màn này, có lẽ họ sẽ lại lộ ra thần sắc tuyệt vọng khi đứng trước tận chế thêm một lần nữa…

Không, tất cả những thứ khiến người ta phải sởn tóc gáy này, căn bản chính là địa ngục.

Cùng lúc đó, bên trong phòng chỉ huy tổng bộ quân đoàn đệ nhất, tất cả mọi người đều dại ra tại chỗ.

300 năm trước, Trùng tộc vốn dĩ đã mai táng cùng Hoắc Triều nguyên soái ở chiến trường cổ này lại sống lại thêm một lần nữa, tin tức này, hoàn toàn không thua kém lời tiên tri tận thế được chứng thực.