Chương 13: Thuốc ức chế mất tác dụng

Thình thịch…

Thình thịch…

Trong sự ồn ào do rơi tự do mang đến, sự ồn ào này ồn đến mức khiến cho hắn muốn ù cả tai, Hoắc Nhàn Phong nghe thấy được tiếng tim đập.

Không phải của mình, thậm chí không phải chỉ có một.

Mà là rất nhiều, rất nhiều…

Trong mơ hồ, Hoắc Nhàn Phong có cảm giác như mọi thứ xung quanh hắn đang bị một màu đen vô tận nhấn chìm trong nháy mắt, hắn rơi vào bên trong vũ trụ rộng lớn, sau đó, hàng ngàn ngôi sao trên trời đều đang vọt về phía hắn…

Ma xui quỷ khiến, trong khoảnh khắc này, thiếu niên không khởi động cơ giáp, mà cố gắng vươn tay ra ——

Sau đó, hắn nghe thấy có gì đó đáp lại hắn.

[ Vương. ]

Cùng thời khắc đó, mặt đất sinh ra chấn động kịch liệt, thậm chí, ngày cả Anh Linh Bia nặng cả ngàn vạn tấn cũng đang rung lên mãnh liệt.

Dường như dưới mặt đất kia có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, đang điên cuồng giãy giụa muốn thoát ra bên ngoài.

Vô số thanh âm quái dị mà điên cuồng đang rít gào ——

[ Vương ——!!! ]

Một bóng đen khổng lồ lao lên từ dưới đất, với tốc độ cực nhanh cùng tiếng kêu có tuần suất âm thanh cực cao, đinh tai nhức óc!

“Không hay rồi! A Từ mau tránh ra!!!”

Giọng nói của Bạch Trạch nhiễm lên sự khẩn trương hiếm có.

“Cái ——”

Giang Từ hoàn toàn không có thời gian phản ứng, chỉ có đôi đồng tử màu đỏ hồng của hắn phóng đại đến cực độ.

Giây tiếp theo, một con quái vật cực lớn dường như chỉ tồn tại trong lịch sử và sách giáo khoa lập tức đập vào mắt y.

Cánh xương sắc bén như lưỡi đao che trời, tròng mắt kép lạnh băng như đang phản chiếu hàng vạn bóng đen của địa ngục.

—— Osa.

Một trong những chủng tộc đáng sợ hung tàn nhất trong nhóm trùng tộc, trùng tộc được xưng như là một đại tướng tiên phong trong quân đội, lực công kích cùng cấp bậc có thể sánh ngang với một cơ giáp chiến đấu cấp S.

Phanh!

Trong phút chốc, cơ giáp màu bạc lập tức bị đâm bay ra ngoài vài trăm thước.

Bạch Trạch đυ.ng vỡ liên tục ba khối núi đá trồi lên mặt đất, lúc này mới có thể miễn cưỡng dừng lại được.

“Không hay rồi, đứa nhỏ kia ——”

Thiếu tưởng trẻ tuổi đột nhiên ngửa đầu, thần sắc khẩn trương lại chợt đọng lại ở trên mặt.

Hình ảnh máu me trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện

Trong một khoảnh khắc nào đó, Giang Từ có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Nhưng một màn trước mắt này, đã không thể dùng cảnh trong mơ để có thể miêu tả đầy đủ được trình độ vớ vẩn của cảnh tượng trước mắt này.

Bởi vì giờ phút này, con quái vật hung tàn kia đang vô cùng nhẹ nhàng thu cánh lại, vì thiếu niên kia mà ngăn cách tất cả những nguy hiểm xung quanh có thể gây ra cho hắn.

“Trùng tộc…”

Đồng tử của Giang Từ run lên.

“Cứu nhân loại…”

Ai cũng không thể đoán trước được, ác quỷ liều mạng giãy giựa bò ra từ dưới địa ngục, vậy mà lại biến thành sứ giả bảo hộ.

Giây tiếp theo, Osa đột nhiên bay lên cao, cánh xương thật lớn tung ra, mang theo Hoắc Nhàn Phong bay thẳng đến Anh Linh Bia.

Không hay!

Giang Từ lập tức ý thức được cái gì đó, nhanh chóng điều khiển Bạch Trạch đuổi theo muốn ngăn cản.

Nhưng mà không kịp, khoảng cách mấy ngàn mét, quái vật đáng sợ kia chỉ cần vẫy cánh vài cái, vậy mà trong chớp máy đã đến nơi.

Nó đứng trên đỉnh Anh Linh Bia, cong người lại, bụng không ngừng co rút run rẩy, nhìn qua có vẻ cực kỳ quái dị.

Giang Từ nhớ lại những hình ảnh còn sót lại về Trùng tộc thời điểm chúng xâm lấn trái đất mà y từng nhìn thấy.

Mà một màn này, hoàn toàn khớp với những hình ảnh kia!

“Bạch Trạch, lập tức báo cáo cho quân đoàn trưởng!!!”

Đôi đổng tử của Omega mở lớn, giọng nói của y vốn lãnh đạm nhưng lúc này lại trở nên gay gắt nôn nóng chưa từng có.

“Nó đang muốn triệu hoán bầy đàn——”

Trong phút chốc, quái vật Trùng tộc thật lớn đột nhiên chấn động màng bụng, ngửa đầu phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc.

Giờ khắc này, sóng âm tần số cao trực tiếp chấn vỡ vô số tấm phòng ngự của vô số cơ giáp trong nháy mắt.

Oanh ——!!!

Tiếng vang lớn kinh thiên động địa khiến cho người ta sợ hãi.

Trên không trung, cơ giáp màu bạc xuất hiện sự đình trệ trong chớp mắt, bên trong khoang điều khiến, tai của Omega chảy máu.

Trong nháy mắt, thân thể của y nóng lên như bị thiêu đốt, nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng.

Một cổ đau đớn cực độ ập đến như đang lăng trì mỗi một sợi dây thần kinh của y.

“A…”

Giang Từ không kiềm chế được mà run rẩy, gò má phiếm hồng, mà màu sắc này lại không bình thường, trên trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi, y không ngừng thở hổn hển, tay y nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Sao… Sao chuyện này… Lại đến ngay lúc này?”

Gần như trong nháy mắt, y cảm nhận được sự biển đổi kỳ quái bên trong cơ thể mình.

“Chẳng phải mới… Mới vừa tiêm… Thuốc ức chế kiểu mới sao?”

—— Sao bây giờ y lại đột nhiên tiến vào động dục kỳ rồi?!

“Thuốc ức chế kiểu mới vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu và thử nghiệm, theo lý thì trong khoảng thời gian này cậu phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Nhưng vừa rồi cậu tham gia chiến đấu, đã thế còn bị sóng âm của Trùng tộc công kích, cho nên cơ thể của cậu không thể chịu đựng nổi.”

Trong giọng nói của Bạch Trạch mang theo sự lo lắng cùng bất đắc dĩ.

“Thuốc ức chế kiểu mới không chỉ bắt đầu mất hiệu lực, mà bây giờ dường như còn sinh ra tác dụng phụ nữa.”

Sau khi trưởng thành, mỗi năm Omega đều sẽ phải trải qua từ hai đến ba kỳ động dục, nhưng cứ mỗi lần như thế, Giang Từ đều sẽ sử dụng thuốc ức chế, nhưng năng lực thích ức của y đối với thuốc lại quá mạnh.

Bởi vậy, thuốc cần phải được tăng liều theo mỗi năm, như thế mới có thể miễn cưỡng áp xuống được, nó giống như thế nước bị giam giữ nhiều năm, sau tháng năm tích trữ, khi vỡ đê, sự nguy hiểm mà nó gây ra thật sự không thể nào đo lường được.

Giờ phút này, tất cả các lỗ thông khí của cơ giáp đều bị đóng lại, bên trong khoang điều khiển, tin tức tố ngọt ngào của Omega nồng đậm đến mức sắp trích được cả ra nước.

Bạch Trạch thở dài: “A Từ, tình hình bây giờ của cậu không thích hợp để ở lại chiến trường đâu.”

Bởi vì một khi thuốc ức chế mất hiệu lực, tin tức tố khi động dục của một Omega cấp S sẽ lập tức tràn ra ngoài, chỉ sợ, nó sẽ khiến cho toàn bộ Alpha trong quân đoàn phải nổi điên.

“A…”

Trong thời kỳ động dục, da của Omega sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm, ngay cả thần kinh liên trên cột sống chỉ vì chấn động mà cọ xát vài da, cũng khiến cho y không nhịn được mà rêи ɾỉ một tiếng.

Thanh âm khiến cho người ta thấy thẹn kia khiến cho Giang Từ phải cắn chặt răng, đôi mắt màu đỏ của y, vì ánh ước mà trở nên mờ dần, ngay cả lông mi cũng ướt.

“Đáng chết… Vậy mà nó lại tới… Ngay thời khắc mấu chốt này…”