Chương 6

Phía sau lưng Từ Thanh đều bị mồ hồi lạnh tẩm ướt, nhưng cậu chỉ có thể căng da đầu nói tiếp, “Cùng với anh làm ra loại chuyện đó…. Còn không bằng em chết đi thì hơn.”

Những lời này hoàn toàn chọc giận Từ Tẫn An.

Từ Thanh cho rằng mình bị bóp cổ đến không thở nổi, kết quả Từ Tẫn An buông cậu ra.

“Tích.”

Cửa xe được mở khóa.

Từ Thanh nhanh chóng đẩy ra, ôm cặp sách chạy đi.

Đến cả liếc mắt cũng không cho Từ Tẫn An ngồi ở ghế lái.

Nửa giờ sau, Từ Tẫn An ánh mắt vững vàng từ trên xe bước xuống.

Hắn vòng đến đuôi xe lấy ra một hộp giày từ trong cốp.

Đóng cốp lại, Từ Tẫn An cúi đầu mở cái hộp, bên trong là một đôi giày chơi bóng phiên bản giới hạn mới tinh, là thứ Từ Thanh đã thích từ lâu nhưng chưa mua được.

Tiến đến trước cửa nhà, hắn dứt khoát đem thứ này ném vào thùng rác ven đường.

Không có nửa phần lưu tình.

Giống như ném một thứ rác rưởi.

Một giờ sau, Từ Tẫn An từ trong nhà đi ra, một lần nữa từ thùng rác đem hộp giày mang vào.

Phòng Từ Thanh không có phòng vệ sinh, tắm rửa chỉ có thể đến phòng tắm ở lầu hai.

Muốn đến đó phải đi ngang qua phòng Từ Tẫn An. Sau khi Từ Thanh từ trên xe chạy xuống.

Cậu kinh hồn khϊếp đảm nửa ngày đem cửa phòng khóa lại, cậu sợ Từ Tẫn An vọt vào ép cậu làm sự tình tối qua.

Buổi tối 10 giờ, Từ Thanh ôm áo ngủ thật cẩn thận mà vặn cửa ra, tay chân nhẹ nhàng bước qua phòng Từ Tẫn An.

Cậu bước đi như mèo, không phát ra một chút tiếng động nào.

Tới phòng tắm rồi, Từ Thanh sờ soạng vách tường ấn mở công tắc đèn rồi thở ra ngụm khí thật dài.

Rõ ràng là nhà của mình, lại giống như trộm đột nhập vào.

Từ Thanh tắm rửa xong liền đem quần áo mặc cả ngày ném vào xọt đồ dơ.

Tắt đèn, cậu phóng nhẹ bước chân, đi tới chỗ ngoặt tầm mắt vừa hướng về phía trước.

Động tác cậu trong nháy mắt đình chỉ.

Từ Tẫn An đứng ở phía trước, trên mặt mang theo ý cười, hướng cậu đi tới.

Từ Thanh lui về sau một bước, tế bào toàn thân đều đang kêu gào nhắc nhở cậu mau chóng chạy thoát khỏi nơi này.

Cánh tay bị Từ Tẫn An bắt lấy, Từ Thanh cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh, cậu mất tự nhiên nhìn chằm chằm mũi chân hai người, “Anh…”

Hắn khom lưng ghé đến phía sau người cậu, “Trên người của em, rất thơm.”

Từ Thanh vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm vẫn còn lưu trên làn da, cậu rụt rụt tay, muốn tránh khỏi kiềm chế của Từ Tẫn An.

Bất quá Từ Tẫn An không có ý tứ buông tay.

“Đã đứng ở đây rồi, đêm nay đến phòng anh ngủ đi.”

Từ Tẫn An không chờ cậu trả lời, liền lôi kéo người vào trong phòng. Từ Thanh cắn môi không nói chuyện, tứ chi cậu cứng đờ, phảng phất như mỗi bước đi đều làm khó cậu.

“Anh, em còn phải về phòng mình.”

Ánh mắt cậu né tránh, hai tay không biết đặt nơi nào, xoay người muốn ra ngoài, không nghĩ tới Từ Tẫn An so với cậu còn nhanh hơn một bước, hắn chặn ở cửa không cho cậu ra khỏi phòng.

Từ Tẫn An rũ mắt chăm chú nhìn cậu, “Từ Thanh, em trốn không thoát đâu.”

Từ Thanh liếʍ môi, “Em không có chạy.”

Giờ phút này từ góc độ của Từ Tẫn An, có thể nhìn thấy phía bên trong cổ áo của Từ Thanh, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, yết hầu nhô lên lặn xuống, nếu cổ áo rộng thêm một chút, còn có thể ngó thấy hai viên thịt phấn hồng ở trước ngực.

Từ Thanh thật trắng, không phải trắng theo kiểu ốm yếu.

Có thể bởi vì ở độ tuổi Từ Thanh, hầu hết các nam sinh mang lại cảm giác ngây ngô, ở trên người cậu càng trở nên hoàn mỹ.

“Hy vọng lời em nói là thật.”

Từ Thanh không muốn đối mặt với Từ Tẫn An, cậu thay đổi phương hướng, đi tới ban công.

Từ Tẫn An không đi theo làm cậu thả lỏng không ít.

Cùng hắn đứng chung một chỗ, Từ Thanh cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên khó thở.

Nhất cử nhất động của Từ Tẫn An đều khiến cho cậu hoảng sợ.

Đêm hè thật đẹp, biển sao bao la hùng vĩ, tiếng ve kêu không ngừng. Từ Thanh khẩn trương hạ thấp người, từ ban công phòng Từ Tẫn An có thể thấy được bức tường phía sau hậu viện, cậu lại nhớ tới con mèo hoa kia.

Hôm nay cậu chưa tới đó cho nó ăn.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh nhịn không được hướng cách vách bên kia ngó, ánh sáng bên đấy đã tắt, chắc là chủ nhà đã ngủ rồi.

Phòng Từ Tẫn An bỗng nhiên không còn ánh đèn, Từ Thanh quay đầu lại, ở trong bóng tối tìm kiếm hắn.

Không có đèn, ánh trăng ngoài cửa càng thêm sáng ngời, Từ Tẫn An bước đến nơi được ánh trăng bao phủ, một lớp đổ bóng dừng lại ở trên cổ hắn, khiến cho ngũ quan đoan chính càng thêm sắc sảo.

Từ Tẫn An đi tới bên cạnh Từ Thanh, cánh tay hắn đặt lên vai cậu.

“Thanh Thanh, đừng chọc anh tức giận.”

Từ Thanh rời khỏi ban công, lại bị Từ Tẫn An túm vào trong l*иg ngực.

“Anh trai, chúng ta….. Tựa như trước kia, được không?”

Anh em ruột thịt với nhau, cho dù đã vượt quá giới hạn, nhưng vẫn khiến cho cậu để ý.

Từ Tẫn An không đáp lại cậu.

Gió đêm mát lạnh mang theo nụ hôn ấm áp, dừng lại trên môi Từ Thanh.

Đầu ngón tay lạnh lẽo theo vạt áo ngủ chậm rãi đi vào.

Đây là câu trả lời của Từ Tẫn An.

Từ Thanh không đáp lại nụ hôn, cậu nhắm mắt lại, mặc kệ Từ Tẫn An ở trong khoang miệng mình làm xằng bậy, hai đầu lưỡi dây dưa với nhau, khó mà xa rời.

Bọn họ đυ.ng chạm, giống như tội nghiệt mà vui thích giấu đi đạo đức luân lý vào trong khe hẹp.

Từ Tẫn An không để bụng chuyện này.

Từ Thanh để ý.

Lưng cậu tỳ vào ban công, một bàn tay vói vào trong quần cậu, bóp nhẹ vài cái vào dươиɠ ѵậŧ mềm oặt giữa hai chân.

Từ Thanh theo phản xạ tính đẩy Từ Tẫn An ra, nhưng đáng tiếc ngay từ đầu hắn không muốn buông cậu.

Chờ tới Khi cậu phản ứng lại, cái tay kia đã vòng tới huyệt khẩu phía sau dươиɠ ѵậŧ. Từ Tẫn An thuần thục đem ngón tay dò xét đi vào, chạm đến vách trong kiều nộn bắt đầu chảy ra chất lỏng thấm ướt đường đi.

Từ Thanh bị giam cầm trong l*иg ngực chỉ cảm thấy huyệt ngứa ngáy, có chút hư không, muốn cái gì đó lấp đầy thân thể cậu.

Bởi vì vị trí mờ mịt bị đùa giỡn, Từ Thanh nói chuyện mềm đi vài phần, “…. Anh…..”

Từ Tẫn An đem đầu ngón tay cắm vào, bắt chước dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào.

“Thoải mái hay không?”

Từ Thanh không biết Từ Tẫn An sao có thể mặt không đổi sắc mà nói ra được những lời đó, dù cho cậu chỉ là người nghe nhưng đã cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Từ Thanh ngẩng đầu lên, trước mắt là bầu trời đầy sao.

“Anh trai đang hỏi em, mau trả lời.”

Từ Tẫn An giống như ác ma, ở bên tai cậu không tha nhắc nhở.

Từ Thanh nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng, cuối cùng vẫn đem hai chữ nhổ ra, “Thoải mái…”

Cậu hận không thể vì hai chữ này mà cắn đứt đầu lưỡi.

Lần này Từ Tẫn An so với ngày hôm qua càng thêm ôn nhu, chỉ riêng tiền diễn đã làm mười phút, thời điểm trước khi tiến vào, Từ Thanh dùng lý trí còn sót lại cầu xin Từ Tẫn An đi vào trong giường, bởi vì ở bên ngoài dễ bị người ngoài phát hiện.

“Sợ cái gì? Thanh Thanh, nếu họ thấy liền cho họ thấy.” Từ Tẫn An đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào, “Tối như vậy, hàng xóm cũng không rõ chúng ta là ai.”

Tiền diễn đã làm đầy đủ, giây phút tiến vào không mấy đau đớn, phần nhiều là kɧoáı ©ảʍ, cảm giác sung sướиɠ khi bị lấp đầy khiến cho Từ Thanh thở dốc vài cái.

Từ Thanh tính theo thói quen giống như ngày hôm qua mà cắn bả vai Từ Tẫn An.

Khác nhau chính là tối hôm qua là vì đau đớn, đêm nay là vì cao trào.

Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng thô dài hung hăng thao nhập vào sâu bên trong hoa huyệt, nghiền đến điểm mẫn cảm, Từ Thanh bị đâm cho mất lý trí, ngẩng đầu không kiêng nể gì mà rêи ɾỉ.

Đỉnh đầu cậu là sao trời, xung quanh là tiếng ve, tiếng rêи ɾỉ của cậu hòa vào trong làn gió đêm.

Thân thể mềm mại của Từ Thanh không có chút nào giống nam sinh, chân cậu bị nâng lên khiến cho Từ Tẫn An tiến vào càng sâu.

“Anh ơi…..” Từ Thanh cầm lòng không đậu ôm lấy eo Từ Tẫn An, “Chậm lại một chút….”

Từ Tẫn An bỗng nhiên ngừng lại, dươиɠ ѵậŧ cắm một nửa ở trong huyệt, không tiếp tục động tác nữa.

Từ Thanh đang sắp cao trào mê mang nhìn Từ Tẫn An, không hiểu hắn làm gì, hai con mắt cậu ướt dầm đề, giống như cún con bị vứt bỏ, cậu nhẹ nhàng mềm mại kêu một tiếng.

“Anh trai….”

Một tiếng này giống như lông chim, bay xuống trong lòng Từ Tẫn An, “Cùng anh dọn đến nhà mới đi, Thanh Thanh, đáp ứng anh.”

“Đáp ứng anh, anh khiến cho em cao trào.”

Từ Thanh lung tung “Ân” một tiếng, giờ phút này cậu chỉ muốn Từ Tẫn An tiến vào, chỉ muốn hắn liên tục cắm.

“Thanh Thanh thật ngoan.”

Từ Thanh bắn lên trên áo ngủ của Từ Tẫn An, hắn ở trong thân thể cậu đυ.ng chạm, sự cao trào khϊếp sợ chưa có qua đi. Từ Tẫn An kéo xuống nửa bên áo treo ở trên cánh tay, lộ ra vai phải trơn bóng.

Nơi đó có một dấu răng, thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, đã bị cắn đến chảy máu.

Từ Tẫn An đem đầu vai đến trước mắt Từ Thanh, “Em cắn, như thế nào lại giống cẩu vậy.”

Từ Thanh khôi phục lý trí, nhỏ giọng hỏi hắn một câu, “Có đau hay không?”

Từ Tẫn An thấp giọng cười, “Em liếʍ một cái, liếʍ liền hết đau.”

Đầu lưỡi phấn nộn liền thò ra, nhẹ nhàng quét qua dấu răng thật sâu.

Từ Tẫn An đêm nay muốn Từ Thanh ba lần.

Ban công, trên giường, phòng tắm, mỗi chỗ đều có.

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Thanh bị âm thanh di động ở phòng bên đánh thức. Sửng sốt nửa ngày mới phát hiện phát ra từ phòng cậu, cậu xốc chăn lên, xuống giường muốn bước đi, phần trong đùi liền đau nhức, thiếu chút nữa làm cho cậu trực tiếp ngã xuống đất.