Chương 5

Từ Thanh mấy ngày nay còn chưa có gặp Từ Hoành Hải, nếu mạo muội hướng ông ta đưa ra đề nghị, Từ Tẫn An chắc chắn sẽ biết.

Từ Tẫn An đối với cậu làm ra những gì, hẳn là Từ Hoành Hải đều đã rõ.

Dù sao ông ta cũng vì lợi ích của chính mình mà có thể đem Từ Thanh bán cho một lão già 50 tuổi.

Thả di động ra, Từ Thanh ngửa đầu nhìn trần nhà, mê man lấp đầy đáy mắt.

Buổi chiều Từ Tẫn An không có ở nhà, Từ Thanh liên hệ Giang Cảnh Nhạc, có chút sợ hãi nói dối rằng nhà cậu đang xây sửa, thành công làm cho Giang Cảnh Nhạc đồng ý cho cậu ở nhà hắn vài hôm.

Giang Cảnh Nhạc và Từ Thanh làm bạn với nhau từ sơ trung đến cao trung, chỉ cần có thời gian rảnh hai người sẽ cùng nhau nháo, Giang Cảnh Nhạc sẽ ở lại nhà Từ Thanh, cùng nhau chơi game hoặc đôi khi ở trong nhà cậu tới tối, sau đó trực tiếp ngủ lại.

Từ Thanh tùy tiện nhét đồng phục vào trong cặp sách, sau đó đeo lên lưng từ cửa chính đi ra ngoài, vừa đến nhà Giang Cảnh Nhạc, đang định cùng nhau làm bài tập, điện thoại trong túi liền vang lên.

Là một dãy số không ghi chú.

Từ Thanh tiếp máy, nghe được thanh âm của Từ Tẫn An.

“Em ở đâu?”

Từ Thanh liếc mắt nhìn Giang Cảnh Nhạc ở đối diện, “Ở nhà bạn học.”

Giang Cảnh Nhạc muốn hỏi cậu là ai gọi đến, liền thấy Từ Thanh đối với hắn ra dấu im lặng.

Tất nhiên Giang Cảnh Nhạc 200% sẽ không nghe lời như thế, “Từ Thanh, hoa khôi trường ta đúng thật là xinh đẹp, như thế nào cư nhiên còn chạy tới tìm cậu, còn vì cậu mà mua nước nữa, thật…”

Từ Thanh ngốc, cậu quên mất Giang Cảnh Nhạc chính là càng không cho hắn, hắn sẽ càng nói bậy.

“Cậu là cùng ai gọi điện thoại a? là bạn gái mới sao? Nói cái gì, có phải hay không…”

Từ Thanh sốt ruột mà đánh gãy lời hắn, “Anh trai của tôi.”

Giang Cảnh Nhạc sửng sốt một hồi lâu, “Cái gì?”

Từ Thanh giải thích, “Anh trai gọi điện thoại cho tôi.”

Từ Tẫn An ở đầu bên kia một hồi lâu không lên tiếng, chờ Từ Thanh bên này yên tĩnh, thanh âm không mặn không nhạt mới từ bên kia điện thoại truyền tới.

“Thanh Thanh, em nói dối.”

Năm chữ, nháy mắt làm cho Từ Thanh hoảng loạn đến rối tung rối mù.

“Không, em đang ở nhà Giang Cảnh Nhạc, hắn vừa mới cố ý nói đùa, không tin …. Nếu anh không tin, em có thể chụp ảnh gửi qua.”

Từ Thanh có chút sốt ruột, tốc độ nói chuyện nhanh hơn so với bình thường.

Cậu có gan từ trong nhà chạy ra, nhưng không có gan lừa Từ Tẫn An.

Giang Cảnh Nhạc biết mình nói bậy, chạy nhanh ra phụ họa, “Đúng đúng, tụi em cùng với nhau làm bài tập, vừa rồi em tưởng là bạn gái tiểu Thanh hoặc bạn bè nào khác, liền chọc cậu ấy hai câu.”

Từ Tẫn An ở đầu bên kia “Ừ” một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Từ Thanh buông di động, Giang Cảnh Nhạc chạy nhanh đến hỏi, “Cậu giống như rất sợ anh trai?”

Giang Cảnh Nhạc hôm qua ở nhà Từ Thanh, liền cảm giác được bầu không khí giữa cậu và Từ Tẫn An có gì đó không thích hợp, tựa hồ như là mâu thuẫn, vừa rồi Từ Thanh mới gọi điện thoại, ngữ khí cùng biểu tình của cậu càng xác định suy nghĩ của hắn.

“ừm.”

“vì sao vậy?” Giang Cảnh Nhạc quyết định an ủi người anh em của hắn, “Anh trai cậu thoạt nhìn không tồi nha, mới vừa rồi còn quan tâm gọi điện thoại cho cậu. Nếu các người có mâu thuẫn thì liền nhanh chóng gỡ bỏ, anh em ruột thịt không nên có thù hận.”

“Cậu có anh trai hoặc em trai chứ?”

“Không có, nhưng tôi có anh họ, khi còn nhỏ chơi với nhau cũng không tệ lắm.”

“Cậu có thấy giữa cậu và anh họ có điểm không được tự nhiên không?” Từ Thanh dừng một chút, thêm một câu, “lúc hắn nắm tay cậu, cậu có hay không thấy có chút không thoải mái?”

“Sẽ không a.” Giang Cảnh Nhạc như bắt được ý Từ Thanh, “Cứ như vậy bình thường a, cậu nói không thoải mái là nói tới phương diện kia sao?”

“Trong lòng.” Từ Thanh nắm chặt bút, “Thật loạn, thật hoảng.”

Buổi chiều này, Từ Thanh cùng Giang Cảnh Nhạc ngốc ở trong phòng, quạt điện vang lên ong ong, thổi bay bóng dáng Từ Tẫn An trong tâm trí cậu.

Bố mẹ của Giang Cảnh Nhạc vô cùng hiếu khách, nhiều lần Từ Thanh tới đây, bọn họ đều giữ cậu ở lại ăn cơm.

Cơm chiều dùng xong, Từ Thanh cùng Giang Cảnh Nhạc lên phòng, tính toán chơi mấy ván game.

Cửa phòng bị gõ hai cái, hai người họ cùng nhau đi tới, Giang Cảnh Nhạc tiến trước một bước vươn tay mở cửa.

Từ Thanh thấy trước mặt là mẹ Giang đang tươi cười, đứng ở phía sau bà là Từ Tẫn An.

Áo sơmi màu xám khói được là phẳng phiu, nụ cười trên mặt không giảm không tăng. Cổ tay áo chưa được vén lên, hai bàn tay đút vào trong túi quần, ánh mắt chuẩn xác nhìn đến Từ Thanh đang đứng sau lưng Giang Cảnh Nhạc.

“Thanh Thanh, anh tới đón em.”

Hắn nói một cách tự nhiên, phảng phất như tối hôm qua chưa có sự tình gì phát sinh.

Chân Từ Thanh như bị đóng đinh ở trên sàn, cậu chậm rãi rũ mắt, hai tay bối rối xoa vào nhau, nhỏ giọng kêu một tiếng, “Anh.”

Mẹ của Giang Cảnh Nhạc nhìn đồng hồ ở trên tường nói, “Ai, Từ Thanh mai lại tới tìm Cảnh Nhạc chơi nhé, bây giờ cháu cùng anh trai trở về đi.”

Từ Tẫn An mở miệng xin lỗi, “Đã quấy rầy mọi người, hôm nay mới tan tầm, nghe nói Từ Thanh ở nhà bạn tốt, liền ngay lập tức chạy tới đón em ấy.”

Mẹ Giang lắc lắc đầu, “Không quấy rầy không quất rầy, bọn nó thường ngày thích cùng nhau chơi game, chúng ta còn phải hảo cảm ơn cháu, nếu không có Từ Thanh, thành tích của thằng bé này, có khi lại xếp từ dưới đếm lên.”

Giang Cảnh Nhạc không vui phản bác, “Mẹ, con nào có như vậy.”

Bọn họ đều tươi cười đầy mặt, duy chỉ có mình Từ Thanh trầm mặc, kêu một tiếng, “Anh trai.”

Trong phòng thanh âm quạt điện xoay tròn, trò chơi di động ở trên bàn kêu vang.

Từ Thanh trong nháy mắt ù tai một hồi, liền nghe thấy thanh âm của Từ Tẫn An.

“Thanh Thanh.”

Dứt lời, Từ Tẫn An đi đến trước mặt cậu, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại.

Tay Từ Tẫn An dừng ở trên đầu cậu vài giây, thời gian như bị kéo dài vô hạn, cậu muốn dịch bước chân né tránh, nhưng Giang Cảnh Nhạc cùng mẹ hắn đều đang nhìn bọn họ.

Từ Thanh không dám ở trước người khác làm mất mặt Từ Tẫn An.

Từ Tẫn An giờ phút này, là dối trá, là che giấu, là giả mạo.

Nhưng Từ Thanh chỉ có thể phối hợp.

Từ Tẫn An cùng mẹ Giang đi ra ngoài nói chuyện phiếm, Từ Thanh chầm chậm thu dọn sách trên bàn, Giang Cảnh Nhạc ở bên cạnh lẩm bẩm không ngừng.

Cậu trong lòng có việc, không đem lời Giang Cảnh Nhạc nói lọt được mấy chữ.

Dù sao đại ý cũng là khen anh trai cậu tốt.

Từ Thanh từ trong phòng đi ra ngoài, Từ Tẫn An liền tới chỗ cậu, tự nhiên mà đỡ lấy cặp sách, giống như người anh yêu thương em trai của mình.

Xuống dưới lầu, hắn giúp cậu mở cửa ghế phụ, cậu lại chui vào ghế sau ngồi.

Nếu chỉ có hai người, cũng không cần phải diễn tiết mục huynh đệ tình thâm này nữa.

Cửa xe ở ghế phía trước mở ra, Từ Tẫn An đặt tay lên đó, trên mặt cũng dần phai nhạt ý cười, “Từ Thanh, em ngồi ở phía sau, có thể, nhưng đợi một lát nữa không cần trở về nhà, anh đem xe lái đến vùng hoang vu, tìm một chỗ không có người, đem sự tình hôm qua của chúng ta___ lặp lại ba lần.”

Từ Tẫn An đứng ở bên cạnh xe, dáng người thon dài, bóng dáng bị mặt trời lặn làm cho kéo ra, “Hoặc là, Thanh Thanh của anh muốn thử?”

Từ Thanh đẩy cửa xe ra, bước qua hắn, ngồi vào trong ghế lái phụ.

Từ Tẫn An lúc này mới cười.

Đấy mới là chân chính cười.

Không mang theo bất cứ ngụy trang nào.

Từ chỗ Giang Cảnh Nhạc về đến nhà, bất quá chỉ mất mười mấy phút, Từ Tẫn An dừng xe trước nhà, không có mở khóa cửa xe.

Hắn ngồi vào ghế lái, tầm mắt thoáng nhìn Từ Thanh cúi đầu ôm cặp sách.

Bên trong mở điều hòa, mọi thứ bên ngoài bị cửa xe ngăn chặn, khóe môi Từ Tẫn An khẽ nhếch lên.

Từ Thanh muốn mở cửa đi xuống, đột nhiên phát hiện đã bị Từ Tẫn An khóa lại.

“Trong cặp của em còn có một bộ đồng phục.” Từ Tẫn An trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, “Định qua đêm ở nhà Giang Cảnh Nhạc sao?”

Từ Thanh bắt lấy cặp sách chậm rãi xiết chặt, “Anh thế nào lại biết?”

Từ Tẫn An cùng Từ Thanh từ nhỏ đã có chút tâm ý tương thông, Từ Thanh không hỏi rõ ràng, nhưng Từ Tẫn An liền biết cậu ám chỉ nửa câu đầu.

Hắn thế nào lại biết cậu đem theo đồng phục.

“Em không đóng tủ quần áo.”

Từ Tẫn An thẳng thắn thành khẩn nói.

Từ Thanh rũ mi mắt, “Anh à, anh….. Có phải hay không có điểm quá mức?”

Từ Tẫn An duỗi tay vuốt ve mặt cậu, “Anh như thế nào lại quá mức? Thanh Thanh.”

Đầu ngón tay lạnh băng xẹt qua da thịt, Từ Thanh sợ hãi mà lông mi run rẩy, “Anh…. Chuyện kia, cảm ơn anh vì đã trả tiền cho ba, sau này chờ em thi xong đại học, đi kiếm việc chắc chắn sẽ trả tiền cho anh, có được không?”

Lòng bàn tay nắm lấy cằm dưới của Từ Thanh, làm cho cậu nhìn thẳng vào hắn.

Từ Tẫn An cong mắt cười cười, lạnh lẽo nói, “Em đời này đều không thoát nổi.”

Hắn tiếp tục nói: “Thanh Thanh, em cả đời này đều thuộc về anh!”

Từ Thanh nắm lấy tay Từ Tẫn An, nói năng lộn xộn, “Anh trai, anh và em… Đều xem đối phương không vừa mắt, vì cái gì phải đem quan hệ của chúng ta nháo thành như thế này? Giống như trước kia không được sao, anh làm bộ không thấy em, em làm bộ không nhìn anh, không phải như vậy rất tốt sao? Trong nhà này, toàn bộ là do anh quyết định, ba cũng không dám nói anh, em sợ hãi anh…”

Từ Thanh càng nói, càng thêm run rẩy, “Tựa như hiện tại, cùng anh ở một chỗ, em cả người, đều là hoảng sợ, em không dám nhìn anh, em không muốn tới gần anh, em chán ghét anh….”

“Từ Thanh.”

Từ Tẫn An bóp cổ cậu, “Em muốn chết đúng không?”