Tác giả: Thiên Hạ ThiênEditor: Red9 Tuy rằng không nhận được câu trả lời từ Mục Khải An, nhưng với kết quả hiện tại đã đủ để Hà Tất tâm hoa nộ phóng* cả ngày, giống như vừa mở ra mối tình đầu vậy, thiếu niên ngây thơ đột nhiên thông suốt cái gọi là vị ngọt của tư tình. Có lẽ bởi vì Mục Khải An là nam sinh, thế nên Hà Tất có cảm giác mối tình đầu, vì ánh mắt của người kia hoặc hành động nào đó khiến mình lưu ý thì sẽ não bổ mà vui mừng, nhảy nhót cả ngày.
*:
Tương đương "Mở cờ trong bụng" của VN, nghĩa là cực kì vui mừng, sung sướиɠ. Cho đến một buổi tối nọ, Hà Tất thử nhắn một tin nhắn cho Mục Khải An, dù sao cũng đã hơn mười ngày nay, Hà Tất chưa lần nào nhận được tin nhắn của Mục Khải An. Nói cách khác, Mục Khải An đã kéo anh ra khỏi danh sách đen.
Nằm ngửa ở trên giường, Hà Tất nháy mắt sung sướиɠ kéo khóe môi lên, toàn bộ thể xác và tinh thần đều như bay trên mấy, đêm cuối mùa thu mang chút hàn ý cũng lập tức tan thành mây khói.
【 Trời lạnh rồi, buổi tối nhớ đắp chăn thật kĩ. 】
Bên kia Mục Khải An đang ghé trên giường cũng sung sướиɠ đến mức không khép miệng được. Hôm nay đối với cậu mà nói quả thực như một giấc mộng đẹp vậy, một phút đồng hồ trước còn là mây đen dày đặc cùng mưa to ồn ã, đảo mắt cơn mưa đã qua, trời lại sáng, thậm chí còn xuất hiện cầu vồng xinh đẹp, nhân sinh đang dưới thung lũng một bước bước lêи đỉиɦ cao ngọn núi.
Hà Tất không ngờ lại thổ lộ với cậu, thật như đang nằm mộng vậy. Bởi vì quá đột ngột, lúc ấy Mục Khải An còn có chút ngơ ngác, sau khi đã qua thì càng nghĩ càng kích động, sau đó cả ngày hôm nay đều đắm chìm trong trạng thái như vậy.
Cậu cũng không biết mình khi nào ma xui quỷ khiến kéo Hà Tất từ sổ đen ra, bất quá ngay lúc cậu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại do dự rốt cuộc có nên gửi tin nhắn cho Hà Tất hay không, tin nhắn của Hà Tất lập tức xuất hiện, thật là tâm hữu linh tê*.
*:
Thần giao cách cảm Nhưng kích động thì kích động, trong lòng càng vui sướиɠ thì trên mặt ngược lại càng thêm rụt rè, đây là hương vị mối tình đầu? Mang theo ngây ngô và mừng rõ, đồng thời lại cẩn thận giữ lại chút bình tĩnh (Red9:
Là liêm sỉ chứ bình tĩnh gì hả em), muốn đưa tạo hình tuyệt vời nhất của mình cho đối phương, rồi lại mâu thuẫn muốn hiểu biết đối phương hết thảy.
Vì thế Mục Khải An bình tĩnh nhắn lại một câu, 【 Cậu cũng vậy. 】
Hà Tất: 【 Ngủ ngon. 】
Hà Tất: 【 ( icon Moah moah) 】
Mục Khải An lại lần nữa sung sướиɠ nhấp môi, bị ánh sáng màn hình di động chiếu lên mặt, icon mà Hà Tất gửi tới thật đáng yêu vô cùng. Quả nhiên là không giống nhau, nếu là trước kia, cậu mỗi lần chúc ngủ ngon Hà Tất, Hà Tất đều tùy tay nhắn lại một icon ngủ ngon hoặc là mấy câu có lệ như "Ngủ ngon" mà thôi, cũng không biết lúc ấy là cọng dây thần kinh nào của cậu nối sai chỗ, ngốc đến mức hoàn toàn nhìn không ra.
Mục Khải An: 【 ( Icon ngủ ngon tắt đèn) 】
Không có moah moah, Mục Khải An tỏ vẻ lần này cậu muốn tỏ ra rụt rè một chút.
Mấy ngày kế tiếp, hai người đều duy trì phương thức ái muội này để liên lạc. Tỷ như giờ đi học nhàm chán thì gửi tin nhắn cho nhau phun tào, nói xấu giảng viên; hoặc là tâm sự nhà ăn nào có đồ ăn ngon hay dì bán đồ ăn ở chỗ nào là thường thêm đồ cho; có lúc thì chúc ngủ ngon hoặc là phun tào mấy chuyện vụn vặt......
Nhưng Mục Khải An cũng không trở về ký túc xá mà vẫn về nhà mỗi ngày, cũng không nói đến chuyện Hà Tất thổ lộ, cũng không biết là chưa nghĩ ra hay là ngượng ngùng khó mở miệng, ngay cả Hà Tất cũng không tìm được cơ hội thích hợp mở miệng hỏi cậu đáp án. Cho đến hôm nay phụ đạo viên ở trong diễn đàn thông báo đến các khoa báo danh cho đại hội thể thao.
K đại mùa đông mỗi năm đều tổ chức đại hội thể thao vào ngày 18/11, giờ còn cách ngày cử hành đúng 10 ngày. Đây là đại hội thể thao toàn giáo, mặc kệ là khoa chính quy hay là nghiên cứu sinh, thậm chí phụ đạo viên, toàn thể thầy cô cùng với hậu cần, bảo vệ, các dì ở nhà ăn, công nhân nhà ăn đều phải tham gia. Hạng mục thi đấu đông đảo, trường học cổ vũ sinh viên toàn giáo tích cực tham dự. Đương nhiên, một bộ phận rất lớn sinh viên tình nguyện mỗi ngày nay đều nằm dài trong ký túc xá chơi trò chơi hoặc là xem TV, cho nên yêu cầu phụ đạo viên phải vận động.
Hà Tất và Chuột đã bị đội bóng rổ của khoa Số học cử đi, đến lúc đó rất có thể sẽ đại biểu cho khoa mình tranh giải với các đội mạnh của khoa khác. Đại hội thể thao chỉ diễn ra trong ba ngày, ba ngày đều không đi học, toàn giáo tham dự, có thể nói đây là hoạt động long trọng thứ nhì mỗi năm của K đại, thứ nhất là đại hội thể thao mùa hè.
Hà Tất liền nghĩ tới Mục Khải An, vừa hỏi thì biết được cậu báo danh thi chạy 1000m, thật ra có chút ngoài ý muốn, Hà Tất còn nghĩ rằng cậu sẽ báo danh cho phần thi tennis. Từ ngày tham gia buổi tiệc đón tân sinh, Mục Khải An liền trở thành nhân vật có ảnh hưởng của K đại, tân giáo thảo, hơn nữa cậu còn là người sống ở thành phố C, K đại có nhiều sinh viên trong tỉnh, cho nên những phong vân của Mục Khải An từ hồi tiểu học, sơ trung đến cao trung đều được phơi bày ra.
Như học sinh ba tốt, thi thơ ca, thi đọc diễn cảm, thi hội họa sơ cao trung, thi viết văn, thi đánh dương cầm, thi hạng mục tennis...... các phần thi các giải thưởng, Mục Khải An tuyệt đối chính là một người toàn năng, cố tình như vậy còn chưa đủ, ông trời lại còn cho cậu một gương mặt đẹp đến mức quá phận, xác thực thì là do ba mẹ cho cậu.
Mục Khải An chính là cái loại người được phần đa đánh giá là "Được ông trời sủng ái". Nhìn những topic trên BBS, Hà Tất chỉ cảm thấy Mục Khải An mà anh quen và người này là hai người khác nhau.
Vì điều gì lại không phải là tennis, Mục Khải An trả lời là "Thi Tennis quá phiền toái, thời gian lâu lắm. Chạy bộ chỉ trong chốc lát, 100m đối với tôi không có tính khiêu chiến, 3000m thì lại quá mệt, cho nên cứ 1000m là hợp lý nhất".
Cách giải thích này làm Hà Tất chịu phục, bất quá vẫn là có chút trố mắt, thời gian chạy bộ sao mà ngắn được, cậu không cần luyện tập sao? Vì thế Hà Tất linh cơ nhắn
【 Có cần luyện tập không? 】
Mục Khải An vốn định nói cậu không định luyện, đến lúc đó cứ trực tiếp đi lên thi là được, nhưng lại tưởng tượng đến việc, "Giúp đỡ luyện tập", quan trọng là "Giúp đỡ" để "Luyện tập" đó nha, vì thế liền vui vẻ đáp ứng.
Hôm nay trùng hợp hai người không có tiết khoá chiều, vì thế liền hẹn nhau tan học thì chờ nhau ở ngã rẽ khu dạy học, sau đó cùng đi sân vận động huấn luyện, sau khi kết thúc thì ăn một bữa cơm gì đó, sau đó đưa những việc chưa giải quyết thì đem ra giải quyết nốt.
Đây là tính toán của Hà Tất, không ngờ đến lúc ấy lại xảy ra vấn đề. Tên Chuột không có mắt nhìn vừa nghe anh muốn đi sân vận động liền một hai phải đòi đi theo, còn ngay lúc Hà Tất không chú ý hoả tốc triệu tập nhân mã của đội Q khoa Số đến tham gia, kết quả vừa lúc gặp mấy đồng đội học trưởng đang rảnh rỗi cũng cùng nhau lên đường.
Hà Tất chỉ vì không để ý mà bị hố như vậy. Cho nên Hà Tất chỉ có thể đi sân bóng rổ trước, để Mục Khải An một mình tập chạy trước, anh sẽ tận lực tranh thủ thời gian để giúp cậu tập.
Cũng may Mục Khải An cũng không để ý, nhưng thật ra thì cậu tập chạy có nửa giờ đã đi sân bóng rổ nhìn Hà Tất chơi bóng, Hà Tất rất vui. Còn Chuột, đợi đến khi nhìn thấy Mục Khải An đang chờ ở giao lộ thì mới hiểu được vì sao Hà Tất lại không muốn dẫn cậu theo sau, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện mình chính là đồng đội heo hại đến lão đại nhà mình.
Ba người cùng nhau đi đến sân vận động, đã là một cái bóng đèn cao áp lớn nên Chuột chột dạ đến mức hận không thể biến mình trở nên trong suốt, tận lực cách xa Hà Tất một chút.
Đến cuối cùng vẫn là Hà Tất đi tìm Mục Khải An, bởi vì lúc đang chơi bóng anh đột nhiên nhớ tới, Mục Khải An đến đây thì bóng đèn cũng quá nhiều. Vì thế chơi không đến hai mươi phút anh liền nói anh muốn đi luyện thể năng, muốn có kỹ thuật thì làm sao không có thể năng cho được?
Chuột tỏ vẻ, lão đại cậu mau đi đi, cứ để nơi này cho tôi xử lý, biết sai rồi mà.
Hà Tất không cùng Mục Khải An nói liền trực tiếp đi qua. K Đại có mấy sân vận động rất tốt, lúc Hà Tất tìm được Mục Khải An, cậu đang một mình bước chậm ở trên đó.
Đúng, bước chậm, không chạy. Đeo balo, lỗ tai còn cắm tai nghe, tựa hồ đang nhàn nhã nghe nhạc.
Giữa trưa nóng hơn chút ít, nhưng giờ này lại không hiểu sao thay đổi thời tiết, Mục Khải An chỉ mặc một chiếc quần dài thoải mái cùng một chiếc áo tay dài, giữa trưa về nhà quên mang áo khoác, giờ trời râm ran gió nhẹ thổi thực sự có chút lạnh.
Đặc biệt một trận gió lạnh thổi tới, thổi thẳng đến khiến cánh tay Mục Khải An nổi một tầng da gà, áo tay dài căn bản không giữ ấm nổi. Mục Khải An nhịn không được cắm tay vào túi quần sưởi ấm, đồng thời đi đi lại lại làm nóng người.
Lúc Hà Tất đi qua Mục Khải An cũng không phát hiện, Hà Tất trực tiếp cởϊ áσ khoác khoác lên người cậu từ phía sau.
Đột nhiên ấm áp khiến Mục Khải An quay đầu, rồi sau đó liền đối diện với đôi mắt đau lòng của Hà Tất, lúc này Mục Khải An mới phát hiện phía sau mình từ khi nào đã xuất hiện một thân sao mét chín mươi.
"Cậu khi nào đã tới đây rồi?" Mục Khải An có chút chột dạ, cậu căn bản là không muốn luyện tập, còn muốn kéo dài thêm vài phút thì liền đi qua, không ngờ Hà Tất đã trở lại rồi.
Mục Khải An vừa nói vừa ngượng ngùng thả áo khoác của Hà Tất xuống, tuy rằng rất ấm áp nhưng Hà Tất từ trước cho tới bây giờ chưa lần nào đối đãi với cậu như vậy, dù sao bản thân cũng cảm thấy không quen, lại có chút ngượng ngùng, hơn nữa Hà Tất cũng chỉ mặc một chiếc áo, còn là áo ngắn tay.
Không ngờ Hà Tất lại kéo lên cho cậu, "Cậu sẽ lạnh đấy," Hà Tất dứt khoát kéo balo của cậu xuống, sau đó giúp cậu khoác lên "Mặc vào đi."
Hơi lớn một chút, khoan, tay áo phủ qua nửa mu bàn tay, không phải rất dày, nhưng rất ấm áp, tựa hồ còn có độ ấm mà Hà Tất lưu lại.
Mục Khải An chỉ cảm thấy cái lạnh quanh thân đã vơi hơn phân nửa, lúc này Hà Tất thật ấm đến muốn nổ, đây chính là cảm giác có bạn trai là thế nào. Mục Khải An đột nhiên nhận ra những gì mà mình thấy hằng ngày lúc trước không phải ân ái, mà là thiểu năng trí tuệ.
Mục Khải An nhìn Hà Tất đứng trong gió, cánh tay gầy nhưng săn chắc, da thịt màu đồng cổ, cơ bắp đều rất đẹp, rất có lực. Nhưng trên cánh tay và giữa cổ đều hơi ướt, hẳn là vì anh vừa mới vận động xong nên đổ mồ hôi khá nhiều.
Nói như vậy, trúng gió không phải sẽ ốm sao?
"Cậu mặc đi, tôi đeo balo cũng không lạnh lắm đâu." Mục Khải An lại muốn cởϊ áσ ra.
Hà Tất đè lại, "Bảo cậu mặc thì cậu cứ mặc đi," thấy Mục Khải An vẫn không muốn, Hà Tất cũng biết nguyên nhân, "Yên tâm, tôi khoẻ lắm."
Hà Tất nói liền ở trước mặt cậu nhéo cơ trên tay, "Hơn nữa tôi vừa vận động xong, trên người còn đang rất nóng, không tin cậu sờ thử xem?"
"Tôi mới không sờ." Mục Khải An nhấp môi cười quay đầu sang bên kia, trong lòng lại ấm đến dạt dào.
Hà Tất kéo khoé miệng lên, cũng chưa nói điều gì, chỉ là cao hứng, chỉ là vui vẻ, chỉ là muốn cười thôi.
"Còn luyện không?" Hai người song song đi, thường thường có người chạy bộ đi qua đều đem tầm mắt dừng ở trên người bọn họ, cũng không biết phải nói gì, vì thế Hà Tất mở miệng trước, "Tôi chạy cùng cậu."
Mục Khải An cúi đầu, trong lòng hãy còn ấm đến không ổn rồi, đồng thời lại cảm thấy dở khóc dở cười, lúc trước hiểu lầm thẳng nam Hà Tất yêu thầm Mục Khải An cậu tuyệt đối là tên ngốc, hoàn toàn không muốn thừa nhận đó là mình.
Có thể thấy rằng, Hà Tất đối xử với người mình thích là như thế này, vừa ôn nhu vừa tri kỷ và vừa còn vô cùng săn sóc, quả thực từ hành động đến lời nói đều khảm vào tâm. Cho nên lúc trước trì độn không để ý đến việc Hà Tất chỉ như có lệ, không chú ý đến mình mà cậu còn đều thích như vậy, giờ xem ra, Hà Tất tốt như thế, khó trách Trần Lộ Lộ dù là nữ thần cao ngạo đến đâu cũng không tiếc bỏ mặt mũi đến mong tái hợp, cho nên nói cậu đây là kiếm lời sao?
Mục Khải An hãy còn vui mừng, nhưng cũng không quên Hà Tất hiện tại đang lạnh, hơn nữa độ ấm hoàn toàn đang có xu thế giảm.
Vì thế Mục Khải An giật mình, "Không tập nữa, lạnh muốn chết, tôi muốn đến tiệm trà sữa quán số 2 bên kia uống một ly trà sữa nóng."
"Vậy đi thôi." Hà Tất dĩ nhiên vui vẻ phụng bồi, vừa hay anh cũng đang lạnh.
Vì thế hai người chuyển hướng đến quán số 2, vừa đi vừa trò chuyện câu được câu không, đáng tiếc vẫn chưa thể vào được đề tài chính.
Hơn nữa hố nhất chính là, ngay lúc Hà Tất chuẩn bị mở miệng, Mục Khải An lại nhận điện thoại, là mẹ Mục gọi tới.
Mẹ Mục biết cậu đêm nay muốn chạy bộ tối mới trở về, nhưng thời tiết đột nhiên thay đổi nên mẹ Mục lo con trai yêu sẽ lạnh, vì thế gọi điện cho cậu là đưa quần áo tới. Vừa lúc gọi điện thoại xong thì đã đến cửa sân vận động số 2, hai người Mục Khải An liền thấy xe của mẹ Mục.
"Khụ ~ mẹ tôi đến đón tôi rồi, vậy...... tôi đi về trước đây?" Mục Khải An có chút mừng thầm nhìn mặt Hà Tất không che dấu biểu cảm buồn bực chút nào.
Hà Tất nhấp khóe miệng, "Cậu đấy, dù sao cũng thành niên cả rồi, lớn như vậy, sao lại không biết xấu hổ làm phiền dì phải đón đưa mỗi ngày như thế?"
Mục Khải An: "...... Tôi chính là không biết xấu hổ đó." Mẫu thân đại nhân một hai nói gì thì cũng phải tới, nói thật bởi vì cậu định ở nhà một thời gian, mẹ Mục vui đến phấn khởi, một ngày không biết hỏi cậu mấy lần "Tan học chưa", "Còn có tiết không", "Có thể tới đón con không".....
Cậu tẫn hiếu theo cách khác có được không?
Hà Tất: "......"
Chớp mắt mẹ Mục đã dừng xe ngay cạnh, hạ cửa kính xe xuống vẻ mặt ôn nhu cười, "Bảo bối ở đây này." Ngay sau đó lại nhìn thấy thì Hà Tất kinh ngạc nói "Tiểu Hà cũng ở đây à, sao lại không đến nhà chơi với An An?"
"Chào dì ạ." Hà Tất tất cung tất kính chào hỏi, gặp lại mẹ Mục, tâm lý Hà Tất đã hoàn toàn thay đổi, hiện tại chính là cảm giác đi ra mắt mẹ vợ, miệng không thể ngọt hơn nữa, "Nhất định sẽ đến, con còn chờ ăn một bữa cơm của dì làm nữa, con nghe An An nói món ăn của dì làm vô cùng ngon."
"Ha ha thế à, vậy nếu không đêm nay con đến chơi đi." Mẹ Mục vừa nghe quả nhiên vui mừng vô cùng, không ngờ bảo bối nhà mình còn khen bà trước mặt người thương.
Mục Khải An trố mắt, tên này miệng sao đột nhiên ngọt như vậy? Hơn nữa cậu khi nào nói với anh chuyện đó? Còn nữa, An An là cái quỷ gì?
Hà Tất nháy nháy mắt với cậu, không phải từng khoe đồ ăn mẹ Mục làm trên WeChat cho anh hay sao, tuy rằng mục đích là vì muốn kí©h thí©ɧ anh chỉ ăn ở căn tin trường.
"Không được đâu dì ạ, đêm nay con còn có khóa, hôm nào nhất định đi."
"Nhất định phải đến nha."
Khi nói chuyện Mục Khải An đã mở cửa xe, chỉ là trước khi lên xe thì đưa đôi mắt hung hăng nghiêng nhìn Hà Tất, sắc mặt hồng không bình thường sau đó thấp giọng nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một câu, "An An, An An, không ngờ cũng dám mở miệng gọi!"
Hà Tất nghẹn cười làm bộ giúp cậu đóng cửa, lại tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói một câu, "Không gọi An An thì gọi là gì? Bảo bối nhi hay sao?"
"A" Mục Khải An vừa chui đầu vào thì liền đυ.ng phải vách xe, đồng thời bởi vì cảm thấy thẹn và hoảng loạn nên nhanh chóng kéo cửa xe lại, thiếu chút nữa đυ.ng vào mình.
Sau đó đỏ mặt cách cửa sổ xe trừng mắt Hà Tất, quả thực là......
Hà Tất chỉ cười vui vẻ đối diện với cửa sổ xe, nhìn xe mẹ vợ tương lai dần dần biến mất, khóe miệng Hà Tất vẫn luôn treo ý cười, chính là vui vẻ a, thật sung sướиɠ vô cùng.
Bảo bối nhi sao...... được đấy, được đấy!
Hoàn chương 33 Tác giả có lời muốn nói:
Ừm, là do tôi hâm mộ tình yêu vườn trường đi ( Thật đấy, hâm mộ muốn chết)