Những ngày sau, tuy rằng Dạ Hi không hề đuổi nàng đi, nhưng cũng không nói chuyện nhiều với nàng, cuộc sống hằng ngày chỉ có những việc vụn vặt, cũng đều là giống y như trước dựa vào tính tình của Dạ Hi mà chuẩn bị, bởi vì hỏi cô, cô cũng không trả lời, Tử Tình mặc định là cô ngầm đồng ý , hai người trong lúc đó bị vây trong trạng thái kỳ lạ, mãi cho tới khi Dạ Diệc đến thì mới có chút thay đổi.
“Đại tiểu thư… Dạ Diệc thiếu gia đến đây!”
Ngô Khải kích động nói, lúc này ai cũng biết mục đích Dạ Diệc tới đây là gì, chính là muốn xác nhận mắt Dạ Hi có mù hay không, chuyện Dạ Hi mù, đều như trước được giữ kín, không có công bố với người ngoài, ngay cả người trong bang cũng không có bao nhiêu người biết được, lúc này đây Dạ Diệc đến, có thể là đánh hơi được chuyện gì không thích hợp.
“Tôi biết rồi… Ngô Khải, ông cứ làm như bình thường là được”
Cô đã có dự kiến là Dạ Diệc sẽ tới, chính là không nghĩ tới nhanh như vậy, nhưng nơi này là địa bàn của cô, cho dù cô xem nhìn thấy, vẫn đối nơi này rất rõ.
“Dạ Diêc đại ca! Hôm nay sao có thì giờ mà tới đây…”
Đi xuống lầu, Dạ Hi ngồi ở chỗ phía trên, thoải mái nói, đồng tử đen như mực nhìn chằm chằm vào Dạ Diệc.
“Nghe nói cô bị thương, cho nên tới thăm, cô cũng biết chuyện ở công ty rất nhiều, cho nên mới kéo dài tới hôm nay. Hy vọng cô đừng trách móc!”
Dạ Diệc nịnh nọt cười, trong lòng đa nghi, nhìn bộ dạng Dạ Hi không giống như mù, chẳng những không cần người dìu, mà còn biết ngồi đúng chỗ của mình, cặp mắt vẫn sắc bén như vậy, giống như muốn xuyên thấu hắn.
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đã lành lại như thường , đại ca tới thăm làm tôi thật cao hứng”
Khóe miệng vẽ lên độ cong, Dạ Hi hơi hơi cười, nhưng hắc đồng lại cảm thụ không ra ý cười, ngược lại càng lạnh như băng.
“Tôi có mang đến cho cô một món quà, hy vọng cô sẽ thích”
Dạ Diệc vẫy tay, thủ hạ đứng gần đó liền mang lên một chai rựu lâu năm, Dạ Diệc không để thủ hạ dâng rựu mà ngược lại tự mình đem bình rượu đưa tới trước mắt Dạ Hi, phải làm như vậy, mục đích là muốn thử xem hai mắt Dạ Hi có thật sự bị mù hay không, nhưng Ngô Khải một bên biết ý đồ của hắn, lập tức đi qua, nhanh chóng chuẩn bị ly uống rượu, chất lỏng màu đỏ đã bị rót vào trong ly.
“Nga… Là La Romanee Conti”
Dạ Hi cầm ly rựu, nhẹ lay động chất lỏng trong ly, nghe mùi rượu, sau đó mở miệng, động tác liền mạch lưu loát, vô cùng thoải mái.
“Xem ra cô rất thích, uống thêm được không?”
Những lời này tuy rằng nghe ra là câu hỏi, nhưng trên thực tế là có ý bắt buộc, Dạ Diệc cầm chai rựu trong tay Ngô Khải, sau đó cầm ly đặt lên bàn, vì cô rót nửa ly rượu, đem ly rượu đưa tới trước mắt Dạ Hi, trên mặt Dạ Diệc nổi lên ý cười,
lúc này đây còn có ai có thể giúp cô.
“Dạ Hi…”
Thanh âm ngọt ngào từ trên lầu bỗng nhiên truyền tới, nữ nhân mặc áo ngủ chậm rãi đi tới, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng Dạ Hi.
“Hi… sao lâu vậy, không phải Hi nói với em là quay lại liền hay sao?”
Hoàn toàn bỏ qua mọi người ở đó, cô gái xinh đẹp khuôn mặt có một chút bất mãn nũng nĩu nói.
“Chút nữa sẽ đáp ứng em… chỉ một chút thôi”
Dạ Hi cũng rất phối hợp nói, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng mịn của Tử Tình.
“Là rựu sao? Em đút cho Hi uống nha!”
Tử Tình cầm ly rựu trên tay Dạ Diệc cười khẽ nói, màu đỏ chất lỏng theo ly chảy vào miệng Tử TÌnh, không xem sự hiện diện của người khác , dán sát vào môi Dạ Hi, đem rượu chảy vào trong miệng Dạ Hi.
“Hình như tôi tới không đúng lúc”
Dạ Diệc thoải mái nói, xem ra Dạ Hi không thường tới công ty, là vì quan hệ với nữ nhân này, chuyện cô bị mù chỉ sợ là tin đồn vô căn cứ mà thôi, nhìn gương mặt cô gái, Dạ Diệc có chút minh bạch, là thế thân của Hải Lan sao? Ha ha… Dạ Diệc cười khan vài tiếng, thức thời rời đi nơi này.
“Em muốn đi đâu?”
Thấy Dạ Diệc rời khỏi, Tử Tình lập tức ra khỏi lòng Dạ Hi, nhưng Dạ Hi không biết ý của nàng liền hỏi
“Trở về phòng…”
Diễn đều diễn xong rồi, nàng không trở về phòng, còn ở chỗ này làm cái gì, hơn nữa diễn trận này, vẫn là chính mình chủ trương, đừng thấy nàng vừa mới như vậy, nhưng trên thực tế trong lòng nàng khẩn trương muốn chết, hành vi uống rựu phóng đãng kia nàng chưa từng làm, hiện tại nhớ lại thật sự là… Mất mặt… Lại là ở trước mắt bao nhiêu người nữa chứ.
“Đến giúp tôi uống rựu!”
Dạ Hi đem nàng ngồi trong lòng, Tử TÌnh đương nhiên không dám nói không, thay Dạ Hi rót rượu, đưa đến bên miệng.
“Giống như vừa rồi…”
Nói chuyện chỉ nói một nửa, ai nghe hiểu được, giống vừa rồi là thê nào?! Tử Tình hoàn toàn không thể hiểu lời Dạ Hi nói, đột nhiên đầu óc như là khai thông, hiểu được ý tứ của Dạ Hi, hai má Tử Tình đỏ lên, quay đầu nhìn Ngô Khải đứng kế đó.
“Ngô Khải, chú đi nghỉ đi!”
Nghe thấy Dạ Hi nói như vậy, Ngô Khải lập tức biến mất, hắn cũng không muốn làm bóng đèn, nhưng mà đại tiểu thư không kêu hắn đi hắn cũng không dám cãi.
“Hiện tại chỉ có tôi và em” Lời nói Dạ Hi đều có dụng ý, cô muốn nàng không cần thẹn thùng
“Ân…”
Đem rượu cho vào miệng, giống như vừa rồi, cái miệng nhỏ đem rượu đến bên miệng Dạ Hi, lúc sắp sửa chấm dứt, Dạ Hi bỗng nhiên đè lại sau gáy nàng, lưỡi tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng Tử Tình, khi thì quấn lấy lười của nàng, khi thì khinh đảo qua qua lại, sau đó mυ"ŧ vào nước bọt của nàng, cuối cùng mới buông nàng ra, có điểm không hài lòng liếʍ liếʍ miệng mình.
Tử Tình hoàn toàn không lường trước Dạ Hi làm như vậy, đầu óc trống rỗng, nhìn gương mặt thỏa mãn của Dạ Hi, nàng còn chưa có lấy lại tinh thần, Dạ Hi đã đem nàng ôm lấy, đi lên lầu, xem ra phải về phòng, Tử Tình đương nhiên hiểu được một chút sẽ phát sinh chuyện gì.
Vào phòng, Dạ Hi nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, cúi xuống tiếp tục nụ hôn, Tử Tình nhắm mắt tùy ý Dạ Hi hôn, bàn tay nóng bỏng của Dạ Hi chiu vào giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng ma sát, tay kia thì cởi bỏ áo ngủ, thuần thục ôn nhu khıêυ khí©h xúc cảm của Tử Tình, mãi cho đến khi ngón tay chạm vào qυầи ɭóŧ của nàng, liền nhanh chóng thoát hạ mảnh vải cuối cùng…
“A~ Hi…”
Hạ thể truyền đến cảm giác tê dại, làm Tử Tình mở hai mắt, mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh làm người ta huyết mạch phun trào, Dạ Hi cuối đầu ở giữa hai chân của nàng, loại sự tình này Dạ Hi chưa từng đã làm…
“Thoải mái sao?”
Hết thảy sau khi kết thúc, Dạ Hi nỉ non bên tai Tử Tình, kí©ɧ ŧìиɧ qua đi Tử Tình vẫn thở hỗn hễn, nghe được Dạ Hi hỏi như vậy, lúng túng ngượng ngùng đem mặt chôn ở trong chăn.
“Như vậy không ngợp thở sao?”
Dạ Hi kéo chăn ra, buồn cười hỏi nàng, thấy nàng không trả lời, liền hôn nhẹ hai má phấn nộn của nàng, thấy Dạ Hi ôn nhu đối với mình, trong lòng Tử Tình nhộn nhạo hạnh phúc, nếu đây là mộng, nàng hy vọng cả đời cũng không tỉnh lại.
“Về sau không cần học theo hành động của Lan…”
Ngay lúc Tử Tình còn đắm chìm trong hạnh phúc, Dạ Hi bỗng nhiên nói với nàng như vậy, tim Tử Tình lập tức rớt một nhịp, Dạ Hi không thích nàng như vậy sao?
Nàng còn vì chuyện Dạ Hi gϊếŧ chết Lan mà canh cánh trong lòng, hỏi Ngô quản gia cùng Lưu tẩu, bọn họ cũng không nói, nàng đành phải đến hỏi Thiên Ái, Thiên Ái cũng giống như vậy, không đề cập tới, sau này chính miệng Long ca mới biết được đáp án, khi nàng biết hết thảy chân tướng, nàng quyết định làm một người thế thân thật xứng đáng, bắt chước hành động cử chỉ của Lan, cẩn thận nghiền ngẫm mỗi tiếng nói cử động của Lan, dù là nhíu mày hay mỉm cười đều muốn giống như vậy.
“Em là em, còn Lan là Lan”
Không nghe thấy Tử Tình trả lời, Dạ Hi biết mình lại làm nàng thương tâm, mở miệng giải thích, Tử Tình đã nhiều ngày dụng tâm, cho dù cô không nhìn thấy, cũng cảm thụ được, hiện tại cô hiểu được, người cô yêu là Tử Tình chứ không phải thế thân của Lan.
Tuy rằng ngữ khí Dạ Hi thập phần ôn nhu, nhưng nước mắt Tử Tình vẫn không không chịu ngừng rơi, lui ở góc giường, không tiếng động khóc nức nở.
“Ý của tôi là… Tôi yêu em, Từ Tử Tình, không phải là thế thân của Lan, cho nên đừng khóc được không?”
Dạ Hi thở dài một hơi, sau đó ôm chặt lấy tử tinh, ôn nhu nói, nghe thấy Dạ Hi nói như vậy, Tử Tình tiến lại, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Dạ Hi, nàng tự hỏi “Có phải nàng nghe lầm không? ”
“Đúng rồi, như vậy mới ngoan!”
Dạ Hi vừa giúp Tử Tình lau nước mắt vừa nói
“Chị nói như vậy, làm em chẳng khác nào là một đứa trẻ”
Tử Tình quẹt nước mắt nói, nhưng càng biểu lộ ra tính trẻ con, Dạ Hi cười khẽ không nói, điểm này là điểm khác nhau nhất giữa Lan và nàng, Dạ Hi liền hôn nhẹ nhàng lên má Tử Tình
“Hi…”
Tử Tình ôm cô Dạ Hi, tự dâng lên nụ hôn của mình, nàng không thể tin được sự tình biến hóa như vậy, có một cảm giác không đúng.
“Em đang quyến rũ tôi?”
Hai đôi môi rời ra, du͙© vọиɠ trong mắt lại lần nữa dấy lên, Tử Tình nghe Dạ Hi nói như vậy, mắt phượng mở to, vừa mới như vậy còn chưa đủ sao?
“Lúc này… để cho em…”
Nhìn con ngươi đen ấy, Tử Tình nghĩ, nàng quyết định, vừa nói xong, nghiêng người ngồi ở trên người Dạ Hi, Dạ Hi không hề cự tuyệt, nói thực ra thì cô muốn biết tiểu mèo hoang này sẽ làm gì với mình, chăn mền hỗn loạn cả lên.
Tử Tình học Dạ Hi, hôn lên môi Dạ Hi, sau đó đầu lưỡi ở xương quai xanh liếʍ nhẹ, rồi chuyển sang vành tai Dạ Hi, sau đó chậm rãi dời xuống ngực, thong thả mềm nhẹ dùng đầu lưỡi đảo qua trước hạt đậu trên ngực, nhẹ nhàng mà mất hồn, Dạ Hi cả người khô nóng căn bản chờ không kịp, nghiêng người liền đặt Tử Tình ở dưới thân.
“Hi? Sao không nhường em”
Bỗng nhiên bị đặt ở dưới thân, Tử Tình kinh hô một tiếng, mở miệng hướng Dạ Hi kháng nghị, còn chưa nói xong, lập tức bị Dạ Hi che lại miệng, biến thành tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không rõ.