Chương 33

Ban đêm yên tĩnh, truyền đến từng trận tiếng côn trùng kêu rền vang, ngoại trừ tiếng kim đồng hồ thì ban đêm thần kỳ yên tĩnh, nhớ tới lời nói tàn nhẫn của Dạ Hi, tim của nàng như là bị cắt nát, vừa rồi người Dạ Hi gọi, cũng không phải chính mình, mà là người tên Lan kia, chuyện này hết thảy là cỡ nào châm chọc… Ôm thân thể của nàng, nhưng trong lòng lại nghĩ người khác.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ Hi, trong suy nghĩ của Tử Tình là ngũ vị tạp trần, nằm trong lòng người này, được hơi thở ấm áp của cô vây quanh, nhưng vì sao không có một tia vui sướиɠ, ngược lại là nồng đậm đau thương, điều này có lẽ là báo ứng, Tử Tình tự giễu.

Buổi sáng sau khi tỉnh lại, người bên cạnh đã sớm rời đi, xuống giường đến phòng tắm rửa mặt chải đầu, trong phòng tắm kia thân thể của nàng phơi bày trong gương, da thịt trẵng nõn đều hiện lên dấu hôn. Sau khi rửa mặt chải đầu au, sửa sang lại quần áo, liền đi xuống lầu, lúc này Dạ Hi hẳn là ở nhà ăn lý!

“Hướng Minh… vì sao anh còn làm vậy, không lẽ tôi cho anh tiền xài không đủ sao?”

Dạ Hi ngồi trên sô pha, hỏi người đàn ông bị trói trước mặt, không nghĩ tới hắn âm thầm cùng Dạ Phi cấu kết, Dạ Hi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, nếu không phải chứng cớ xác thực, cô còn không tưởng tin tưởng.

“Đại tiểu thư… Xin cho tôi một cơ hội, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, xin cô lại cho tôi một lần cơ hội…”

Hướng Minh quỳ trên mặt đất, dập đầu vài cái, hắn đang diễn cho Dạ Hi cùng A Long và Từ Nghị xem , hắn biết bất luận hắn làm cái gì, Dạ Hi đều tha thứ hắn, chỉ bằng quan hệ anh em giữa hắn và Lan.

“Anh có biết anh đã làm gì không?

Từ Nghị chán ghét đá hắn một cước, Hướng Minh bề ngoài mỉm cười, nhưng trong lòng lại tính toán ngày sau trả thù Từ Nghị

“Lúc này tôi muốn giúp anh nhưng anh em trong Mẫn bang cũng không tha cho anh, anh biết anh đã phạm phải sai lầm gì không?”

Dạ Hi chậm rãi nói xong, biểu tình nghiêm túc, làm Hướng Minh bối rối.

“Đại tiểu thư…”

“Điều thứ 10 của bang hội, anh còn nhớ rõ?”

Cho dù không muốn cũng phải biết mười điều bang hội là cái gì…, bởi vì cả mười điều này, cuối cùng đều là một chữ tử,.

Mà điều thứ mười chính là “Kẻ nào cấu kết người ngoài sẽ phải chết”

Chết! Không! Hắn không muốn chết… Hắn chỉ nói cho Dạ Phi biết chuyện của Tử Tình mà thôi, chuyện này không thể xem là cấu kết người ngoài được! Dạ Phi cũng không phải người ngoài, a… Không đúng… Dạ Phi đã bị đuổi đi, thì chính là người ngoài.

Lúc này Hướng Minh bắt đầu hỗn loạn, ánh mắt vô tình nhìn thấy Tử Tình đứng trên cầu thang, đều là tại nữ nhân này làm hại hắn, chẳng những cướp đi Dạ Hi, bây giờ còn hại hắn biến thành như vậy.

“Đại tiểu thư… Vì Hải Lan tỷ, tha cho tôi lần này được không?”

Nhưng Dạ Hi vẫn thờ ơ, lẳng lặng ngồi, như một thẩm phán xét xử hắn

“Mẫn Dạ Hi… Ta là huyết mạch cuối cùng của Hướng gia, chẳng lẽ sau khi cô gϊếŧ chết Lan tỷ, còn muốn đem tôi đuổi cùng gϊếŧ tận”

Hướng Minh đã muốn mất đi kiên nhẫn, hắn chỉ đem chuyện Tử Tình tiết lộ với Dạ Phi, vậy mà cũng định tội chết cho hắn sao?! Ngay cả Lan tỷ hắn cũng đã kêu tên ra, mà Dạ Hi như cũ vẫn không hé răng, chẳng lẽ là chị gái hắn đối cô mà nói không quan trọng nữa sao?! Nói cái gì hắn cũng không cho phép loại sự tình này phát sinh, trước kia chị gái hắn yêu cô như vậy, vì cô, ngay cả sinh mệnh quý giá cũng từ bỏ, hắn quyết không cho phép cô quên đi chị gái hắn, hắn đem chuyện Tử Tình nói cho Dạ Phi, chính là vì muốn mượn đao gϊếŧ người, kết quả lại biến thành như vậy, Dạ Hi không quan tâm tính mạng mà cứu nữ nhân kia, còn vì thế mà bị mù…

Nghe Hướng Minh một phen nói xong, trong lòng Dạ Hi gợn sóng mãnh liệt, gương mặt cũng có chút cảm xúc, Tử TÌnh đứng ở cầu thang nảy giờ vẫn không lên tiếng, thì ra Dạ Hi là người gϊếŧ chết Lan

“A Long, mang hắn đi khỏi chỗ này, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa”

“Dạ”

A Long đã sớm dự đoán được tình hình, nên chuẩn bị tốt hết thảy, lập tức đem Hướng Minh đưa ra nước ngoài, cũng muốn hắn vĩnh viễn không được trở về, nếu hắn còn muốn sống.

“Từ Nghị… anh cũng đem Tử Tình đi đi, tôi không cần ai bên cạnh hết”

Xử lý tốt chuyện Hướng Minh, Dạ Hi đứng lên, định trở về phòng, nhưng dường như nhớ tới cái gì, tạm dừng trong chốc lát, mới mở miệng đối Từ Nghị nói như vậy, làm cho người đứng ở cầu thang run rẩy.

“Em muốn ở lại đây, chị đã hứa không đuổi em đi”

Âm thanh Tử Tình mềm mại, lúc này đây nói cái gì cũng không chịu nhượng bộ, làm Từ Nghị thập phần nhức đầu, hắn không thể vi phạm mệnh lệnh, cũng không muốn ép buộc Tử Tình, đang ở thế khó xử, Dạ Hi đi tới chỗ Tử Tình, ở trước mặt Từ Nghị hôn Tử Tình, làm Từ Nghị thất thần.

“Vẫn chưa hiểu?”

Dạ Hi thô lỗ kéo áo sơ mi của Tử Tình, làm cho dấu hôn tím hồng xuất hiện bại lộ trước mặt hắn, Từ Nghị quả thực không thể tin được, hoàn toàn hóa đá tại chỗ, Tử Tình nhanh tay che khuất thân thể của chính mình, cũng không quay đầu lại, chạy lên lầu, nàng không dám tin Dạ Hi đối xử với nàng như vậy, nhưng mặc kệ Dạ Hi làm nhục nàng thế nào, nàng đã quyết không rời khỏi người cô.

“Anh còn nhớ nữ nhân trong văn phòng của tôi không? Đó chính là Tử Tình, anh đã hiểu chưa, nếu không muốn để em gái mình phải chịu đựng thì mang cô ấy đi khỏi đây đi”

“Tử Tình là tự nguyện?”

Dạ Hi đi tới cầu thang liền dừng lại, nghe lời Từ Nghị nói làm cô không biết trả lời hắn thế nào.

Nếu em gái hắn tự nguyện hắn sẽ chúc phúc cho nàng, Từ Nghị tự nói với bản thân

“Tôi không biết” Dạ Hi trả lời

“Vậy cô có yêu Tử Tình không?”

Từ Nghị không bỏ ý định muốn hỏi

“Không biết…”

“Vậy thì cô muốn gì?”

Từ Nghị sớm quên người trước mắt chính là cô chủ của hắn, chỉ biết là không thể tùy tiện giao hạnh phúc của em gái cho người khác, mà người trước mắt hắn cái gì cũng không biết, làm hắn tức giận vô cùng.

“Tôi chỉ biết, có thể chết vì Tử Tình!”

Lời nói của Dạ Hi làm Từ Nghị một trận trầm mặc, nhưng những lời này mãi cho đến ba năm sau Tử Tình mới nghe thấy…