Trong lòng A Long ngầm đồng ý, rốt cục Tử Tình được như mong muốn chăm sóc cho Dạ Hi, chiếu cố Dạ Hi, nhưng mà có điều kiện , nàng không thể nói chuyện, cũng không thể lên tiếng, mặc kệ là tình huống gì, bởi vì Dạ Hi hoàn toàn cũng không muốn cho Tử Tình chăm sóc cô, cho nên hiện tại nàng có thân phận là một hộ lý, một hộ lý không nói chuyện.
Thi cuối kỳ kết thúc, trong lúc nghỉ hè này, nàng có thể mỗi ngày bồi ở bên cạnh Dạ Hi, trong lúc ở đây nàng mới biết được, kỳ thật là Dạ Hi là một người có tính tình bất thường ôn nhu săn sóc trước kia chỉ dành riêng cho mình nàng, nhớ tới trước kia, Tử Tình mới biết được Dạ Hi yêu nàng đến mức nào, mà nàng lại không chịu cảm thụ…
“Tôi nói là không uống thuốc, cô nghe không hiểu sao? Nguyên bản tôi nghĩ đến cô chính là…, không nghĩ tới lỗ tai cũng bị điếc…”
Dạ Hi không kiên nhẫn nói, uống thuốc! Uống thuốc! Một ngày ba lần, uống hai tháng nay, cô đã sớm chịu không nổi , hiện tại khi nghe thấy mùi thuốc, cô đã nghĩ phun ra! Hơn nữa đôi mắt đã vô dụng thì uống thuốc cái gì?
“A…”
Tử Tình vội vàng bịt miệng mình, nhìn ly nước cùng với thuốc bị Dạ Hi ném xuống đất, nàng không chút suy nghĩ vội vàng muốn nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên, nhưng Dạ Hi lại bước xuống đất, giữ chặt tay nàng, ngẩng đầu nhìn con ngươi đen, nàng cảm thấy có chút bất khả tư nghị, Dạ Hi thấy được sao?!
“Rốt cuộc cô là ai?”
Nghe thấy kia tiếng kinh hô, cô còn tưởng rằng là ảo giác, giọng nói kia như là giọng Tử Tình!.
“Sao vậy! Trời ơi!”
Đang ở dưới cầu thang đi lên Lưu tẩu nghe thấy được tiếng vang, vội vàng chạy vào, thế nhưng nhìn thấy Dạ Hi dẫm lên mảnh vụn thủy tinh dưới đất, máu cháy không ngừng, Ngô Khải nghe thấy cũng lập tức chạy lên, nhìn thấy một màn như vậy liền thất thần .
“Đại tiểu thư!”
“Các ngươi câm miệng cho tôi, các ngươi cư nhiên dám gạt tôi, mà A Long cũng dám vi phạm mệnh lệnh của tôi!」.
Ngô Khải mổ miệng liền bị Dạ Hi cắt ngang, mưu kế gì, ai cũng nghĩ đại tiểu thư không nhìn thấy rồi muốn gạt cô ấy sao?
“Không nên trách bọn họ, là em xin bọn họ để em lại chăm sóc chị, muốn trách thì trách em là được rồi”
Tử Tình biết không giấu được, mở miệng vì ba người xin tha thứ, nhưng lại rước lấy tác dụng ngược lại, lửa giận trong người Dạ Hi càng tăng lên .
“Các người cút khỏi đây cho tôi, đi ra khỏi chỗ này, tôi vĩnh viễn không cần các người…”
“Điại tiểu thư… Chúng tôi lập tức đi, nhưng trước khi đi, hãy để chúng ta xử lý miệng vết thương cho cô…”
Ngô Khải tuyệt đối không lo lắng chuyện mình sắp thất nghiệp, hắn chỉ lo lắng cho vết thương của đại tiểu thư, nếu không xử lý nhanh sẽ bị nhiễm trùng
“Không cần, đi ra ngoài hết”
Xem ra đại tiểu thư thật sự thực nổi giận, Ngô Khải cùng Lưu tẩu liếc mắt một cái, lập tức dùng ánh mắt nhìn Tử Tình cầu cứu, thấy Tử Tình gật gật đầu, hai người mới yên tâm rời khỏi phòng.
“Cô cũng đi ra ngoài!”
Nghe thấy tiếng bước chân hai người kia, Dạ Hi lạnh lùng nói với Tử Tình.
“Em không đi!”
Nàng nắm tay Dạ Hi, ôn nhu nói, không đợi Dạ Hi trả lời, khập khiễn bước tới hôn lên môi Dạ Hi, Dạ Hi cứng ngắc, lập tức đẩy Tử Tình ra.
“Dạ Hi… Em yêu chị!”
Lúc này nói thật lớn tên Dạ Hi, nàng cuối cùng hiểu được, vì sao trước kia Dạ Hi luôn kiên trì muốn nàng gọi tên Dạ Hi.
Tử Tình lại đến gần, hai tay gắt gao ôm người trước mặt, đem mặt nàng dán vào lòng ngực ấm áp của Dạ Hi, nàng yêu người này, yêu hơi ấm của cô.
“Nói dối… cô đã nói yêu Hàn Kiệt”
Dạ Hi thì thào nói, âm thanh rất nhỏ vẫn rơi vào tai Tử Tình, đau đớn từ trong tim làm Tử Tình tăng thêm lực tay nhanh cầm lấy góc áo Dạ Hi, thì ra nàng đã làm tổn thương người này rất nhiều.
“Chị đã từng nói, cho dù trong lòng em có ai, thì em cũng chỉ mãi mãi là nữ nhân thuộc về một mình Mẫn Dạ Hi!”
Những lời này làm Dạ Hi xúc động, nhưng hiện tại cô không khỏe lại thì một người mù cấp được cái gì cho Tử Tình?!
“Vào đi… tôi biết các người còn ở ngoài cửa…”
Dạ Hi suy nghĩ vòng vò, sau đó gọi Lưu tẩu và Ngô Khải đi vào
“Đại tiểu thư…”
Hai vị quản gia cúi đầu, chờ Dạ Hi chỉ thị, Tử Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng Dạ Hi hết giận, cũng tiếp nhận chính mình .
“Đem đồ vật của Lan mang tới đây, mang toàn bộ!”
Cứ nghĩ là đại tiểu thư để họ vào băng bó miệng vết thương, không nghĩ tới lại là… Nhưng lần này hai người không dám tái phạm, xoay người đi lấy đồ.
Lan?? Dường như đã nghe qua, bỗng nhiên nhớ tới ngày Dạ Hi còn trong phòng phẩu thuật, lời Thiên Ái nói còn dang dở, trong lòng Tử Tình có dự cảm không lành.
“Xem hết những thứ này, sau đó nếu em muốn ở lại, tôi cũng sẽ không đuổi em đi”
Tử Tình nhìn đống đồ vật nhỏ trước mặt, album, đĩa CD, không nói hai lời liền mở album ra, bên trong mỗi một trang đều là ảnh của nàng… Không! Người này không phải nàng, nàng chưa bao giờ đi tới chỗ này, cũng không có mặc quần áo này, vậy những bức ảnh này là ai!?
Tử Tình đem ảnh chụp và CD đều xem qua một lần, sau khi nhìn những bức ảnh, nàng đã biết người đó là Lan, là người có diện mạo giống nàng như đúc, trước kia Dạ Hi yêu người này, mà nàng chính là… một người thế thân thôi!
Tử Tình vô lực ngồi ở sô pha, đầu óc là một mảnh hỗn loạn,
người thế thân sao?! Thì ra nàng chính là người thế thân!
“Cô hiểu chưa? Với tôi mà nói cô chính là người thay thế Lan, cô và Lan chỉ giống nhau khuôn mặt, còn lại đều hoàn toàn bất đồng, hiện tại tôi dã không thể nhìn thấy, vậy cô nói đi, cô có cái gì đáng cho tôi yêu?”
Ngô Khải cùng Lưu tẩu chưa từng nghĩ tới đại tiểu thư có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, Tử Tình ngồi trên sô pha nước ngập tràn hốc mắt, không nói một câu, nhìn chủ nhân của cặp hắc đồng tử kia, thì ra ôn nhu của người này không dành cho nàng…
Không! Nàng không thể đi…
Lẽ ra bị sỉ nhục như vậy thì nàng nên chạy trốn, nhưng nàng không thể, cũng không nghĩ tới,
thế thân thì sao, mình vẫn yêu Dạ Hi, Dạ Hi nhất định cũng yêu mình, bằng không cũng sẽ ngay cả tính mạng cũng không cần, mà đi cứu mình, đây là kế hoạch của Dạ Hi, muốn mình rời khỏi đây!“Em xem xong rồi, như vậy có thể ở lại rồi chứ?!”
Tử Tình thay đổi tâm tình, đi đến trước mặt Dạ Hi, khẽ ôm cô, Dạ Hi không ngờ Tử Tình vẫn có ý muốn lưu lại, là cô rất xem nhẹ tử tinh sao? Hay là cô còn chưa đủ tàn nhẫn?!
“Em giúp chị xử lý vết thương?”
Thấy Dạ Hi không trả lời, Tử Tình nghĩ cô ngầm đồng ý, nắm tay cô ngôi ở sô pha, cẩn thận nhẹ nhàng vì cô xử lý miệng vết thương, hai vị quản gia cũng hứng thú rời khỏi hiện trường, lưu lại hai người.
“Dạ Hi?!”
Vừa mới giúp Dạ Hi xử lý miệng vết thương, nàng đã bị Dạ Hi mạnh mẽ lôi kéo, cả người ngã vào trong lòng Dạ Hi, nàng có chút kinh ngạc gọi tên Dạ Hi, chỉ là có chút… Không đến một giây, nàng liền mềm mại nằm ở trong lòng Dạ Hi,
không sao cả… Cho dù là thế thân cũng là gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh chị thì tốt rồi…“Hôn tôi!”
Tử Tình ngẩng đầu, nhìn chủ nhân của giọng nói, nâng lên đôi môi mềm mại, Dạ Hi không chút khách khí đè sau ót Tử Tình, xâm nhập nàng sâu hơn, so với những lần trước, nụ hôn lần càng có tính chiếm hữ, Tử Tình dịu dàng hòa vào du͙© vọиɠ của Dạ Hi, cái lưỡi không linh hoạt cùng Dạ Hi dây dưa một chỗ.
“Uhm~”
Nụ hôn dài còn chưa chấm dứt, quần áo trên người bị thô bạo xé rách, nàng không có ý chống cự, ngược lại thuận theo tự nhiên, Dạ Hi có chút tức giận, bàn tay hung hăng xoa bóp hai bên ngực non mềm, không có một chút ôn nhu, đem tử tinh đặt ở dưới thân, đòi hỏi vô độ.