Ngồi trong một góc sáng sủa của quán cà phê, Tử Tình nhìn bóng dáng Vệ Thiên Ái đi khỏi, nàng bắt đầu ngẩn người, hai gò má hồng hào trắng nhợt, kỳ thật là từ vài ngày trước, nàng đã nghe A Kiệt kể hết sự thật mọi chuyện, nguyên nhân A Kiệt bị đuổi học cũng không phải do đại tiểu thư làm, mà là do kẻ muốn nuốt chửng công ty của Hàn Kình làm Hàn Kình là anh của Hàn Kiệt, nàng lại nghĩ lầm là đại tiểu thư gây ra… Kỳ thật nàng sớm nên nghĩ đến, nếu đại tiểu thư muốn đối phó A Kiệt, thì cũng không chỉ là đơn giản như vậy, nàng… Có lẽ nàng đã làm tổn thương đại tiểu thư…
Vốn nàng muốn đi theo đại tiểu thư để giải thích, nhưng mà không có dũng khí, nhớ tới những lời mình đã nói với đại tiểu thư kia, nàng ảo não không thôi, mà đại tiểu thư thật sự cũng không có tới tìm nàng, nhưng nàng rất muốn gặp mặt đại tiểu thư, nàng hiểu được bị người khác hiểu lầm sẽ rất ủy khuất, nhưng mà… Có rất nhiều lý do… Nàng không thể cùng đại tiểu thư dây dưa tiếp tục, làm thế với A Kiệt mà nói cũng không công bằng… Nàng đã từng thề sẽ không buông tay A Kiệt.
.
Ngón tay nhẹ vỗ về gò má, nàng hành động thật đúng là quá lỗ mãng, nhưng mà đại biểu cũng làm cho nàng rất thích, Tử Tình nhìn bóng dáng Thiên Ái xa dần…
.
♀.
“Đại tiểu thư…”
Cô gái khỏa thân nằm trong lòng Dạ Hi rêи ɾỉ, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày này, có thể nằm ở trong lòng đại tiểu thư, mỗi ngày vì Dạ Hi an bày hết thảy mọi việc ở công ty, muốn gặp Dạ Hi cơ hồ đều phải hẹn trước, có thể nói Hà Hân là người tiếp cận Dạ Hi nhiều nhất, nhưng mà giống như hiện tại, da thị thân cận thì là lần đầu tiên…
“Dạ hi?!”
Theo giọng Thiên Ái phát ra, có thể biết nàng đang tức giận thế nào, nhìn cô gái trong lòng Dạ Hi, lửa giận trong mắt nàng càng bùng cháy, nàng biết Dạ Hi không phải là người có nhiều tình nhân, ngoại trừ Lan, thì chỉ có nàng và tiểu nha đầu Tử Tình, nàng chưa từng gặp qua Dạ Hi ôm kẻ nào khác, nhưng gần đây Dạ Hi lại giống như một con mèo hoang điên cuồng ham muốn, chỉ cần có người yêu thương nhung nhớ, thì ai đến cũng không cự tuyệt, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!
“Em đi ra ngoài trước đi…”
Dạ Hi nhẹ nhàng nói với cô gái, giúp nàng sửa sang lại quần áo, còn vì nàng mở cửa, Thiên Ái bắt đầu rối loạn, rốt cuộc thì cái gì đã làm Dạ Hi thành như vậy?
“Có việc gì sao?!”
Dạ Hi giọng bất cần đời, lỗ mãng cười, đây là Dạ Hi mà nàng biết sao?! Thiên Ái nhìn người trước mắt, nàng bỗng nhiên cảm thấy chuyện này giống như là ở trong mộng, mà người này tuyệt đối không phải Dạ Hi, nàng không quen thuộc với Dạ Hi như vậy, đang lúc nàng ngẩn người ra, Dạ Hi đem nàng ôm vào lòng, nhiệt tình hôn nàng.
“Dạ Hi?! Không cần!”
Đem hết toàn lực đẩy Dạ Hi, Thiên Ái có chút chán ghét chà xát môi mình, nghĩ tới Dạ Hi vừa hôn qua cô gái khác giờ lại hôn nàng, nàng liền phát hỏa…
“Ha ha ha…”
Dạ Hi bị đẩy ra thì điên cuồng cười lên,
yêu không phải là như vậy sao?! Thực buồn cười!
Nhìn Dạ Hi không ngừng cười lên như một kẻ điên, Thiên Ái cảm thấy Dạ Hi thật bất thường, nhìn con ngươi đen của Dạ Hi, ánh mắt kia… So với ánh mắt năm đó khi Lan chết, càng thêm bi thương, Thiên Ái mất bình tĩnh, nàng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể đứng ở tại chỗ nhìn Dạ Hi gần như điên cuồng.
“Dạ Hi…”
Mãi cho đến Dạ Hi dần dần khôi phục lại bình thường, Thiên Ái thử gọi tên Dạ Hi
“Em về đi! Tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi một chút”
Dạ Hi ngồi trên ghế, mắt nhắm nghiền, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, một bên Thiên Ái tuy rằng lo lắng, nhưng nàng biết lúc này Dạ Hi cần yên lặng một chút, bởi vậy nàng đi ra văn phòng, vừa mở cửa thì thấy Hà Hân đứng trước mặt, lúc này Thiên Ái không có ghen như vừa rồi, ngược lại càng thương hại cho nàng, nhìn nàng ngọt ngào cười sau đó tiêu điều rời đi, Hà Hân cảm thấy kinh ngạc khi thấy Thiên Ái nhìn nàng cười, nàng còn tưởng rằng Thiên Ái sẽ cho nàng một cái tát .
.
Reng Reng Reng…
Hà Hân chưa hiểu tình huống thế nào thì điện thoại giống như là bùa đòi mạng liên tục vang lên, bình tĩnh lại, nàng nghe điện thoại
“Nói cho Mẫn Dạ Hi biết, nếu muốn cứu bảo bối yêu quý của mình thì tới kho hàng số 13 ngoài bến tàu”
Giọng đàn ông trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền tới, nói vừa xong đã đem điện thoại ngắt máy, Hà Hân cầm điện thoại trong tay, cảm thấy có điều kỳ lạ khó hiểu, đây là trò đùa dai sao?! Đem điện thoại đặt lại chỗ cũ, không đem chuyện này để ở trong lòng, nàng tiếp tục bận rộn với công việc.
Ba ngày sau.
“Từ Nghị, gần đây biểu hiện của anh làm tôi rất không hài lòng…”
Dạ Hi ngồi đưa lưng về phía Từ Nghị, bình thản nói xong, không thấy hốc mắt Từ Nghị lõm vào trong, đúng vậy! Hắn đã ba ngày không ngủ, tìm kiếm Tử Tình, cơ hồ huy động tất cả thuộc hạ, nhưng vẫn không có tin tức của Tử Tình, tất cả bạn bè của Tử Tình hắn đều hỏi qua, chẳng ai biết Tử Tình ở đâu, ngay cả Hàn Kiệt cũng không biết, nhưng mà hắn không có nói cho đại tiểu thư biết chuyện này
“Thực xin lỗi!”
“Xin lỗi?! Cùng với giải thích không bằng cố gắng làm việc đi!”
Dạ Hi xoay người lại, con ngươi đen sắc bén nhìn Từ Nghị, mới phát hiện vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi củaTừ Nghị, đã xảy ra chuyện gì sao?! Dạ Hi lập tức phát giác ra điểm không thích hợp.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?!”
“Không có!”
“Anh nghĩ là có thể gạt tôi sao?”
Nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Dạ Hi, ánh mắt Từ Nghị thất vọng
“Tử Tình mất tích!… Tôi huy động gần như tất cả mọi người nhưng vẫn không tìm thấy”
“Có hỏi Hàn Kiệt chưa? Có lẽ Tử Tình ở chỗ hắn”
Thấy Từ Nghị không trả lời, Dạ Hi biết Tử Tình không ở đó , lập tức gọi Lưu Quân tới, sai hắn huy động mọi người, cho dù lục tung cả Đài Loan, cũng phải tìm được người.
“Chuyện này xảy ra lúc nào?”
“Ba ngày trước”
Ba ngày! Cô mới biết được chuyện này, con ngươi đen đầy lửa giận, nhưng Dạ Hi không nói ra tiếng nào. Cô có quyền gì lên tiếng chứ, Tử Tình lạnh lùng với cô… hai người dường như không còn quan hệ gì…
Khoát tay cho Từ Nghị đi ra ngoài, cô có chút phiền não nên lấy thuốc ra hút, bình thường Dạ Hi không hút thuốc lá, có thể nói là chán ghét, bởi vậy trong thời gian đi làm mọi người cũng không dám hút thuốc, chỉ Dạ Hi không hài mòng, bát cơm của họ sẽ rơi mất…
“Đại tiểu thư… mấy hôm trước tôi có nhận được một cuộc điện thoại, Tử Tình tiểu thư đang ở kho hàng số 13 tại bến cảng”
Hà Hân thấy mọi người ai cũng gấp gáp tìm Tử Tình, đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước nhận được cuộc điện thoại kia.
“Tại sao cô không nói sớm?”
Nghe thấy Hà Hân nói, Dạ Hi đang ngồi trên sô pha cũng bật dậy, áo khoác cũng chưa mặc, vội vàng chạy ra ngoài.
“Tôi nghĩ đó chỉ là một trò đùa” Hà Hân nói nhỏ, tất nhiên là những lời này Dạ Hi không có nghe thấy.