Chương 7. Tương tư đơn phương

Giang Dã thấy hai người tới đây, vẻ mặt như trút được gánh nặng, người đều sắp bổ nhào tới trên người Chu Hàn Ninh.

Chu Hàn Ninh lau lau đồng phục, biểu tình vẫn nhàn nhạt như cũ, “Đừng động tay động chân.”

Giang Dã che ngực lại, vẻ mặt bị thương, Vu Thi Thi có chút ngượng ngùng, hai gò má thiếu nữ ráng hồng hết lên.

Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, cơ hồ đều không nghe thấy, “Đều là tớ quá ngu ngốc, dạy mãi không thông hiểu, Giang Dã thật ngại quá, tớ mời cậu uống trà sữa nha.”

Giang Dã và Vu Thi Thi đến trước, hai người ngồi ở một bên, Chu Hàn Ninh và Lương Hảo một bên.

Lương Hảo lần đầu tiên đối mặt với người trong lớp hơi có chút không biết làm thế nào, cô trêu ghẹo nói: “Vu Thi Thi, tớ mới là thứ nhất đếm ngược trong lớp.”

Lương Hảo chớp đôi mắt với cô ấy, lông mi cô vừa dài vừa cong, một tầng bóng mờ nhàn nhạt phía dưới mí mắt, tuy là Vu Thi Thi chưa từng chung đυ.ng với Lương Hảo thế nào cả.

Đối mặt với một khuôn mặt kinh diễm như vậy, cô ấy đều cảm thấy có trong nháy mắt bị đánh. Vu Thi Thi cười đến thẹn thùng, “Lương Hảo cậu khiêu vũ rất đẹp, hơn nữa cậu ở trên sân khấu sáng lên lấp lánh.”

Lương Hảo lập tức hiểu ý cô ấy, Vu Thi Thi đang nói Lương Hảo khiêu vũ rất tốt, cô trời sinh chính là vì sân khấu mà sinh ra, cho nên thành tích tốt không cũng không có quan hệ.

Hai cô gái cầm lòng không đậu nở nụ cười, Chu Hàn Ninh ngồi ở bên cạnh Lương Hảo nhìn cô mặt mày mang theo tươi cười, hắn tựa hồ nhận được mê hoặc, trong nháy mắt kia bị mê hoặc, liền phảng phất về tới không lâu sau khi hai người kết hôn có một lần không biết nói đến chuyện gì vui vẻ, Lương Hảo cũng là cười như vậy.

Chu Hàn Ninh thật cẩn thận mà đưa tay thăm dò chạm vào cánh tay Lương Hảo một cái, thân thể Lương Hảo cương cứng một chút, tỉnh bơ mà dời đi, sau đó lại đứng lên, lôi kéo tay Vu Thi Thi nói muốn chọn chút đồ uống cho bọn họ.

Hai cô gái đi rồi, Giang Dã lập tức không làm người nữa, hắn ở đối diện Chu Hàn Ninh làm mặt quỷ, đầy mắt bỡn cợt.

Giang Dã thật sự là không ngờ được, bạn ngồi cùng bàn mình lại có thể có ý tứ với Lương Hảo, người quăng tám sào cũng không tới, Giang Dã ti tiện nói: “Nói một chút đi, khi nào bắt đầu tư thông?”

Chu Hàn Ninh mở cặp sách ra, ngón tay xương rõ ràng nắm chặt sách, không biến sắc, hắn rũ mí mắt xuống, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy đồ dùng tình thú trong cặp Lương Hảo, ngực không khỏi phiền muộn, một luồng khí nghẹn ở ngực không phân tán ra được.

Giọng Chu Hàn Ninh vừa thanh vừa lạnh, giống như phủ lên một tầng sương tuyết mỏng manh “Chú ý tìm từ, chỉ là tao tương tư đơn phương thôi.”

Miệng Giang Dã mở lớn, miệng kia đều có thể nhét vào một quả trứng. Tâm hồn bát quái từ từ dâng lên, song Chu Hàn Ninh đối diện đã cúi đầu bắt đầu viết sách kế hoạch.

Sau khi Vu Thi Thi trở về, cảm thấy bầu không khí phảng phất ngưng tụ.

Chu Hàn Ninh ngẩng đầu mắt nhìn Vu Thi Thi, nhàn nhạt hỏi, “Lương Hảo đâu?”

Vu Thi Thi có chút sợ hãi vị lớp trưởng cao lãnh này, tuy rằng lớp trưởng bình thường ở trong lớp kết thiện duyên rộng rãi, bất quá hắn lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, thích hợp đoá hoa cao lãnh, nhìn không dễ chọc, tiếng nói Vu Thi Thi càng nhỏ, “Cậu ấy nói không thoải mái đi WC.”

Lông mày Chu Hàn Ninh nhíu lại, miệng đẹp nhấp thành một đường, khí áp thấp cực kỳ, Chu Hàn Ninh hiểu được không nên nóng vội, nhưng tưởng tượng đến Lương Hảo tình nguyện tự mình giải quyết, cũng sẽ không làʍ t̠ìиɦ với hắn.

Chu Hàn Ninh phảng phất lại lâm vào tuần hoàn chết kia, hắn thích Lương Hảo, rất muốn cùng Lương Hảo làʍ t̠ìиɦ, muốn thể xác và tinh thần Lương Hảo, nhưng hết thảy cái này phảng phất cách sơn thủy xa xôi, vô cùng khó khăn.

Sau khi Lương Hảo trở về, thảo luận bốn người chính thức bắt đầu, chóp mũi Chu Hàn Ninh đều là thiếu nữ mang theo hương hoa nhài nhàn nhạt cùng với hương vị chỉ thuộc về cô gái sau khi vừa mới kết thúc hoan da^ʍ.

Chu Hàn Ninh ngồi đến càng gần bên cạnh Lương Hảo, cánh tay hai người cơ hồ dính ở bên nhau, tiệm trà sữa tuy rằng mở điều hòa, nhưng nhiệt độ cơ thể bọn họ không ngừng lên cao, phảng phất như miếng sắt cực nóng chạm vào thân thể, nóng rát đau đớn.

Hoa huyệt Lương Hảo bắt đầu không chịu khống chế hưng phấn lên, cô hơi hơi lui vào bên trong một tấc, Chu Hàn Ninh không biết là cố ý hay là vô tình, lúc cúi đầu giảng đề, cúi đầu tới gần cô.

Hô hấp ấm áp của Chu Hàn Ninh phả vào chỗ sườn mặt Lương Hảo, Lương Hảo chỉ cảm thấy hoa huyệt một trận tê dại, phút chốc đầu ngón tay đều hơi đau xót, cô khó nhịn nói, “Xin lỗi, tớ không quá thoải mái, các cậu thảo luận trước đi.”