Chương 6. Muốn hôn cô

Học một ngày, Lương Hảo đều thất thần, thành tích của cô trước kia không kém như vậy, nhưng từ sau khi nghiện tính dục, người đều vô tâm học tập.

Luôn là không tự chủ được mà muốn tự an ủi, Lương Hảo chán ghét bản thân mình sa đọa như thế, nhưng chỉ có kɧoáı ©ảʍ tính dục có thể khiến cô quên đi những chuyện không tốt.

Một ngày hôm nay Lương Hảo cũng chưa tự an ủi, cô không dám, lúc đang học cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm cô. Vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Chu Hàn Ninh đang ghi chép, trầm tư học tập, tóm lại không phải đang nhìn cô.

Lương Hảo nghiêng đầu hỏi bạn cùng bàn, “Cậu cảm thấy Chu Hàn Ninh là người như thế nào?”

Bạn cùng bàn của Lương Hảo là cô gái mặt tròn, mang theo kính đen tròn tròn, dáng vẻ rất trẻ con.

Cô ấy vốn đang nghiêm túc ghi chép, vừa ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sáng đẹp của Lương Hảo, sửng sốt một chút mới nói, “Cậu ấy học tập rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm vươn lên, người tuy rằng rất cao lãnh nhưng mà ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần có người cần cậu ấy giúp đều vui vẻ giúp.”

Mặt tròn nhỏ đếm từng ưu điểm của Chu Hàn Ninh, đếm đếm ngược lại là Lương Hảo có chút không vui, hoá ra Chu Hàn Ninh chính là đối với mọi người đều tốt, có lẽ buổi sáng hôm nay chẳng qua là hắn làm việc tốt mà thôi.

Buổi chiều sau khi tan học, trực nhật tổng vệ sinh xong rồi lớp chỉ có lẻ tẻ mấy người.

Giang Dã có chút sợ vị đại tiểu thư kia, không phải rất dám đi tổ chức mọi người cùng nhau họp, khuỷu tay cậu ta húc húc Chu Hàn Ninh, “Không phải nói họp? Cô ấy ngủ rồi?”

Chu Hàn Ninh liếc mắt nhìn về phía Lương Hảo một cái, hắn để Giang Dã và Vu Thi Thi đến tiệm trà sữa đặt vị trí trước, Giang Dã ước gì sớm một chút đi qua, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.

Người cũng không còn nữa, Chu Hàn Ninh không xác định Lương Hảo có đang tự an ủi hay không, đề phòng vạn nhất vẫn là để Giang Dã bọn họ đi trước.

Chu Hàn Ninh thu dọn cặp sách xong, đeo cặp lên đi đến một vị trí trước Lương Hảo, mặt trời chiều ngã về tây, phòng học sáng sủa sạch sẽ, chỉ có hắn và Lương Hảo, trái tim Chu Hàn Ninh không chịu khống chế mà rụt lại một chút, ngón giữa xúc động một phen, chung quy là không dám chạm vào Lương Hảo.

Lương Hảo ngủ đến mơ mơ màng màng, cô vốn là có chút rầu rĩ không vui, sau lại không biết như thế nào, lại ngủ mất, vừa tỉnh lại trước mặt nhiều hơn một người, vẫn là Chu Hàn Ninh, cô xoa xoa mắt, có chút uể oải ỉu xìu, “Lớp trưởng, cuộc họp kia tớ có thể không đi hay không?”

Thiếu nữ mới vừa tỉnh ngủ, gương mặt trứng ngỗng trắng nõn hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, làn da cô rất trắng, mặt trời chiếu xuống càng có vẻ trong suốt, môi hồng hồng, thời điểm lúc đóng lúc mở có chút mê người.

Trái tim Chu Hàn Ninh nhảy một chút, yết hầu không tự giác hoạt động, “Cậu đáp ứng tớ, không thể không giữ chữ tín.”

Lương Hảo nhướng mày, “Được rồi, nhưng cậu phải bảo đảm sẽ không họp quá lâu.”

Chu Hàn Ninh tiến lại gần, tay đặt lên trên bàn, khoảng cách giữa hai người thật sự gần, chàng trai mang theo mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, không biết nhãn hiệu gì.

Lương Hảo nhìn ngũ quan hắn càng ngày càng phóng đại, nháy mắt có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Chợt đến, lòng bàn tay ấm áp của Chu Hàn Ninh mơn trớn thái dương của Lương Hảo, nhẹ nhàng một chút, Lương Hảo chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, cô né tránh một chút.

Giọng nói Chu Hàn Ninh trầm thấp, không rõ cảm xúc, “Trán cậu có thứ gì đó, giúp cậu lấy một chút, không đến mức né tránh đi, sợ tớ như vậy?”

Đối mặt với Chu Hàn Ninh liên tiếp đặt câu hỏi, Lương Hảo có chút không biết làm sao, Lương Hảo ngập ngừng nói câu, “Không có, đi thôi.”

Cô không phải cố ý, bởi vì vừa rồi lúc Chu Hàn Ninh chạm vào, hoa huyệt cô co rụt lại, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngoài, không nhiều lắm, nhưng mà hoa huyệt trở nên rất ngứa, cô rất muốn sờ sờ, lộng một lộng, nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên là không thích hợp.

Chu Hàn Ninh giống như nhìn ra được bí mật của cô, đôi mắt đẹp thâm thúy thẳng lăng lăng nhìn Lương Hảo, kêu cô sắp không chịu nổi.

Chu Hàn Ninh khẽ cười một tiếng, “Về sau có vấn đề gì không biết có thể tới hỏi tớ, đi học đừng ngủ nhiều như vậy, Thiết nương tử đối với cậu ý kiến rất lớn.”

Lương Hảo ừ một tiếng, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Chu Hàn Ninh, tâm tư cô đã bay xa, hôm nay lúc cô đến, nhét một cái trứng rung vào cặp sách, hiện tại cô đã muốn gấp không chờ nổi nhét vào hoa huyệt, khi đi đường hoa huyệt không ngừng phân bố dâʍ ɖị©ɧ, qυầи ɭóŧ cọ xát miệng huyệt.