Chương 3. Chủ động thử trêu chọc

Lương Hảo không hề phát hiện có người ở ngoài cửa, cô càng ngày càng hưng phấn, ngoài cửa sổ được nhuộm ánh sáng hào quang chiếu lên người cô thoạt nhìn tươi đẹp mười phần.

Cô mị nhãn như tơ, mi mắt nửa khép, đôi tay trắng mềm kia bao trùm lên hoa huyệt.

Hai ngón tay cô tách hai cánh huyệt thịt ra mang theo giọt nước óng ánh, gập ngón tay cắm vào, bắp đùi Lương Hảo đều mềm, cả người tê tê dại dại, kɧoáı ©ảʍ giống như tán phát ra, lại không ra được.

Chu Hàn Ninh nhìn từng động tác một của cô, tay cô vói vào trong miệng hoa huyệt.

Hai cánh hoa huyệt màu hồng nhạt kia ăn ngón tay cô, biểu tình trên mặt cô là hưởng thụ, bắp đùi run rẩy không ngừng, ngón tay tinh tế đẩy vào trong, Lương Hảo rêи ɾỉ một tiếng, “A a……”

Thanh âm của cô không lớn, động tác thậm chí có thể nói là vội vàng, Lương Hảo sợ người khác tới xem, động tác rất thô bạo, nhưng hoa huyệt ngứa ngáy truyền khắp cả người, hơn nữa vẫn luôn cao trào.

Cô khó nhịn mà xoa bóp hai cánh môi âʍ ɦộ màu mỡ, tách ra khe hở tinh tế kia, mắt thường có thể thấy được dâʍ ɖị©ɧ, dâʍ ɖị©ɧ róc rách chảy ra làm ướt ngón tay cô.

Trên người cô dần dần toát ra ít mồ hôi, mái tóc đen nhánh che khuất nửa khuôn mặt cô, làm da trắng sữa như là một bình sữa bò nghiêng ra.

Hầu kết Chu Hàn Ninh lăn lộn một chút, hắn chưa từng thấy qua bộ dáng như vậy của Lương Hảo.

Lương Hảo nói cô thích hắn, nhưng không thể làʍ t̠ìиɦ với hắn.

Chu Hàn Ninh hình như có chút hiểu được, hắn nghe thấy một tiếng rất nhỏ của Lương Hảo, run rẩy thét chói tai, thanh âm kia càng thêm run lên, “A a……”

Chu Hàn Ninh bứt ra từ trong hồi ức, liếc mắt nhìn tình huống bên trong.

Chỉ thấy thân thể thiếu nữ yếu ớt vô lực dựa vào trên ghế, thở phì phò từng cái, ánh nắng màu vàng kim rọi vào, từng sợi từng sợi chiếu vào trên người thiếu nữ.

Hoa huyệt cô mở rộng ra, miệng huyệt phấn nộn kia có chút sưng đỏ, đại khái là sức lực cô quá lớn, miệng huyệt thoáng cái phun ra dâʍ ɖị©ɧ màu trắng.

Trái tim Chu Hàn Ninh nhảy bùm bùm, dường như toàn bộ hành lang cũng chỉ có tiếng tim hắn đập.

Dáng vẻ sau khi cô cao trào rất đẹp, Chu Hàn Ninh thậm chí còn muốn đi vào chụp lại khoảnh khắc này.

Lương Hảo sửa sang lại xong liền trở lại chỗ ngồi, thân thể cô có chút mềm nhũn, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn treo ửng đỏ, trên lông mi quạt phiếm nước mắt trong suốt.

Chu Hàn Ninh đợi cô sửa sang lại xong sau đó mới đẩy cửa đi vào, vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi tao thuỷ đặc trưng của thiếu nữ, Chu Hàn Ninh hít hít cái mũi, nếu là điều kiện cho phép, hắn thật muốn đẩy Lương Hảo ngã lên bàn làm.

Trở về 18 tuổi, tâm trí hắn thay đổi, không còn là Chu Hàn Ninh trầm mặc ít lời, tự ti lúc trước, hắn đã trải qua lễ rửa tội năm tháng, tâm lý thành thục, bất luận như thế nào lần này hắn cũng sẽ không buông tay Lương Hảo nữa.

Chu Hàn Ninh đi qua, trên người hắn có ánh sáng, Lương Hảo híp mắt nhìn hắn, trong lòng cô là có chút sợ, không biết Chu Hàn Ninh có phát hiện cô tự an ủi không, dù sao thời gian hắn mở cửa tiến vào rất nhanh, vốn là buổi tập thể dục giữa giờ Chu Hàn Ninh đều là đi chạy bộ, lại cố tình vào thời điểm cô không nhịn được, hắn không đi, Lương Hảo chột dạ cực kỳ.

Chu Hàn Ninh đến gần, che đi ánh nắng ngoài cửa sổ, trên người hắn là hương vị tuổi trẻ tinh thần phấn chấn đặc trưng của thiếu niên, mùi nước xà phòng nhàn nhạt.

Trên người Chu Hàn Ninh rất ít ngửi thấy được mùi mồ hôi, Lương Hảo ngửi được hương vị dễ ngửi này, hoa huyệt có chút ngứa, cô không an phận mà vặn vẹo thân thể.

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Hàn Ninh, trên mặt treo tươi cười, mắt hạnh cong thành một vầng trăng non, tươi cười tựa thật tựa giả, “Lớp trưởng, có việc gì sao?”

Chu Hàn Ninh nhìn cô treo cười mặt, hắn nhịn xuống xúc động muốn vuốt ve mặt cô.

Bây giờ hắn nên làm là thăm dò cô một chút, Chu Hàn Ninh nói, “Cậu vừa rồi có nghe được âm thanh kỳ quái gì không.”

Chân Lương Hảo vẫn là hư, như là đạp lên trên kẹo bông gòn mềm mại, mũi chân cô cọ một góc bàn, lại nhẹ nhàng di chuyển.

Cô hơi sửng sốt một chút, tròng mắt chuyển động, lại khôi phục bộ dáng linh động kia, “Không có nha.”

Cô giả vờ không biết, Chu Hàn Ninh cũng không có biện pháp với cô, chẳng qua hắn vừa rồi đã nhìn thấy biểu cảm của Lương Hảo, đại khái cũng có thể đoán ra bảy tám phần, cô không chịu thân mật với hắn nhất định có vấn đề từ trước.

Chu Hàn Ninh cúi đầu, đôi tay chống ở hai bên bàn cô, hắn trầm mặc không lên tiếng nhìn Lương Hảo, thiếu nữ vẫn là dáng vẻ không chút để ý.

Cô cao trung cùng sau khi trưởng thành không thay đổi nhiều, chỉ là khí chất xảy ra biến đổi, bây giờ cô có loại đặc biệt mị của thiếu nữ, trưởng thành cô là lãnh diễm.

Lương Hảo có chút hoảng loạn, tay cô không ngừng đổ mồ hôi, vốn đã rất mẫn cảm, đối mặt với cặp mắt trầm trầm kia của Chu Hàn Ninh.

Cả người cô càng tê dại, có chút không nhúc nhích được, huống hồ hương vị trên người Chu Hàn Ninh thật sự rất có thể câu dẫn cô động dục, cô không muốn lại đến một lần, Lương Hảo không muốn ở trước mặt Chu Hàn Ninh mất mặt.

Hương vị trên người Chu Hàn Ninh càng thêm nồng đậm, phảng phất hắn ôm lấy cô, hương vị hormone tuổi trẻ kia bao bọc lấy cô.

Trái tim cô đập thình thịch, hoa huyệt điên cuồng kích động, mị thịt mỗi lần đều không ngừng co rút lại, Lương Hảo nhìn thấy khoé miệng Chu Hàn Ninh nhếch lên, hắn khẽ cười một tiếng, “Không cần khẩn trương, tớ chỉ là muốn xác nhận chút đồ vật.”

Lời hắn nói giống thật mà giả, Lương Hảo đoán không được hắn có phát hiện mình dị thường hay không, cô vừa định muốn đẩy Chu Hàn Ninh ra thì nghe thấy giọng nói sạch sẽ của hắn xoay quanh trên đỉnh đầu, “Lương Hảo, trên người của cậu thơm quá.”

Miệng hoa huyệt Lương Hảo giống như có thứ gì gặm cắn, dòng nước ngầm tiểu bức cô bắt đầu động, miệng huyệt nước chảy doanh doanh, cô vừa rồi cởϊ qυầи lót, lúc này sẽ càng rõ ràng, gió từ phía dưới rót vào, hoa huyệt bị tàn phá bừa bãi.

Lương Hảo gương mặt hồng hồng, Chu Hàn Ninh không trêu đùa cô nữa, Lương Hảo rất muốn đẩy hắn, nhưng cô không có sức lực gì, bởi vì điểm nghiện này của cô lại tái phát, hoa huyệt hưng phấn chảy nước.

Cô có chút sợ mình lại lần nữa không khống chế được, đành phải cố gắng kẹp chặt chân, lúc Chu Hàn Ninh quay đầu trở về vị trí của mình, nhìn cô một cái thật sâu, “Lương Hảo, cậu thoạt nhìn rất không thoải mái, tớ có thể giúp gì được cậu không?”

Lương Hảo lắc đầu, trên cái mũi cao trắng nõn đổ hạt mồ hôi, cô có chút lắp bắp nói, “Không… Không cần, tớ không có không thoải mái.”

Chu Hàn Ninh không định làm khó cô, tương lai còn dài, đời trước hắn bỏ lỡ Lương Hảo, một đời này hắn muốn thận trọng từng bước, đời trước hắn căn bản là không dám nói chuyện với Lương Hảo, càng miễn bàn giống bây giờ nói loại lời giống thật mà giả, mang theo hàm ý ẩn mà nói.

Lương Hảo về đến nhà, Ngô Mạn Lệ và phu nhân hào môn đánh bài, cô chào hỏi liền đi lên, Ngô Mạn Lệ liếc xéo cô, phỉ nhổ, “Đồ không lễ phép, cũng khó trách được, con nhỏ có mẹ sinh mà không có mẹ dưỡng.”

Lương Hảo dừng bước chân lại, cô đi qua, đứng trước mặt Ngô Mạn Lệ, châm chọc nói, “Tôi có mẹ sinh mà không có mẹ dưỡng còn không phải nhờ dì Ngô ban tặng?”

“Mày cái đồ lẳиɠ ɭơ, có thể nói chuyện hay không đó.” Ngô Mạn Lệ trừng mắt cô, ngón tay sơn màu đỏ khoa trương chỉ vào cô, Lương Hảo không sợ bà ta.

Cô xoay người liền đi, dư lại Ngô Mạn Lệ hùng hùng hổ hổ kêu, rõ ràng là phu nhân nhà giàu, giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng.

Lên lầu hai, Lương Hảo khoá cửa lại, cởϊ qυầи áo mồ hôi chảy ròng ròng trên người ra, nằm trên giường lớn mềm mại, gió lạnh thổi vào miệng tiểu bức cô.

Cô suy nghĩ hôm nay Chu Hàn Ninh là có ý gì, hôm nay Chu Hàn Ninh hết sức kỳ lạ, hoàn toàn không giống lớp trưởng trầm ổn an tĩnh lúc đầu vậy.

Lương Hảo nghĩ nghĩ, hoa huyệt lại ngứa lên, hôm nay cô đã tự an ủi ba lần, tiểu huyệt vẫn không thể nào tốt lên, cô xoay người xuống giường, tìm một cây gậy mát xa.

-

Tác giả: Nữ chính có tính nghiện, đến nỗi tại sao phía sau sẽ giải thích.