Chương 2. Ngoài cửa nhìn Lương Hảo dùng gậy mát xa đùa bỡn chính mình

Lúc Chu Hàn Ninh đi học ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Lương Hảo, nhiệt liệt phảng phất muốn đem ót thiếu nữ đốt ra lỗ.

Cô nằm ở trên bàn, một mái tóc đen xoăn xoã tung, tóc che khuất cổ trắng nõn của cô, thoạt nhìn rất có chút phóng đãng không kiềm chế được, Lương Hảo luôn luôn đều là như vậy, làm gì cũng tùy tâm sở dục.

Khi cao trung cô không chăm lo học tập, sau đó thành tích thi đại học cũng không được như mong muốn, thời điểm cuối cùng đi du học nước ngoài.

Con ngươi Chu Hàn Ninh thâm thúy nhìn chằm chằm cô, Giang Dã ngồi cùng bàn dùng khuỷu tay chạm chạm vào hắn, “Chu Hàn Ninh, mày xảy ra chuyện gì vậy? Lương Hảo là thế nào? Mày cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy?”

Giang Dã tự giác được lời lúc trước mà nói không dễ nghe, cũng đuối lý, cậu ta cho rằng Chu Hàn Ninh khi đó chỉ là nhất thời hứng khởi hỏi Lương Hảo đi đâu, như thế nào vào học rồi cứ nhìn chằm chằm vào người ta.

Cậu ta nghĩ trăm lần cũng không ra, rướn cổ lên nhìn về phía Lương Hảo một cái, kết quả, ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàn Ninh bắn thẳng lại đây, không biết tại sao, Giang Dã đột nhiên từ trong ánh mắt kia khui ra được một chút du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Cậu ta cảm thấy, hôm nay thế giới giống như điên đảo rồi.

Khi Lương Hảo quay đầu lại, không cẩn thận đối diện với tầm mắt của Chu Hàn Ninh, cô sợ đến mức nhanh chóng quay đầu, thân thể một cỗ nhiệt lưu, qυầи ɭóŧ hoàn toàn bị ướt nhẹp.

Lương Hảo bất chấp mọi thứ, suốt ngày hôm nay đều không thuận, khi sáng đến trường, ầm ĩ với mẹ kế cô một trận, kết quả hôm nay hoa huyệt hưng phấn, không cẩn thận bị lớp trưởng chú ý, cô thật sự là giẫm phải vận cứt chó rồi.

Lương Hảo âm thầm kêu khổ, cô gác cằm ở trên bàn, ngũ quan xinh đẹp nhăn thành một đoàn, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo càng là thấm mồ hôi mỏng, tim đập từng nhịp, giống như có người tập trống ở phía trên, vang lên bịch bịch bịch.

Cô khó nhịn cực kỳ, thật sự không thể chịu đựng được, đành phải nhếch chân lên bắt chéo, kẹp chặt hai chân, dùng sức cọ xát.

Hai tay Lương Hảo không có chỗ đặt, không còn cách nào khác.

Cô không rảnh bận tâm những thứ khác, đành phải duỗi tay vào trong váy dài, buổi sáng hôm nay cô đều đã tự mình giải quyết ba lần.

Nhưng mà hoa huyệt vẫn rất ngứa, thậm chí chỗ cô ngồi đều ra nước.

Thịt mềm trong hoa huyệt rất kiêu ngạo, tầng tầng lớp lớp mà phun nước ra, tiểu bức hé mở rồi khép lại.

Sắp tan học, Lương Hảo chịu đựng không nổi nữa, cô vội vàng lấy ra từ trong hộc bàn một gậy mát xa mini, thần không biết quỷ không hay nhét vào hoa huyệt.

Xúc cảm hơi chấn động kia giảm bớt rõ dần ngứa ngáy của cô, cô như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng tất cả đều bị Chu Hàn Ninh xem vào trong mắt.

Chu Hàn Ninh vẫn luôn cho rằng Lương Hảo là tính dục lãnh đạm, nhưng một bộ nước chảy mây trôi vừa rồi kia của cô, cùng với thân thể cô hơi lay động.

Sau khi gậy mát xa đi vào, dáng vẻ cô ngửa đầu, rõ ràng chính là rất hưởng thụ, là tay già đời.

Đời trước hai người có rất nhiều lần sắp lau súng cướp cò, cuối cùng không có làm được.

Khi đó Chu Hàn Ninh ngoại trừ hoài nghi Lương Hảo không thích mình, còn có chính là cô có lẽ là lãnh cảm hoặc chán ghét người làʍ t̠ìиɦ.

Mới vừa rồi nhìn rõ ràng không phải dáng vẻ một người tính dục lãnh đạm nên có.

Lúc tan học, Chu Hàn Ninh bị giáo viên gọi đến văn phòng nói một chút chuyện ôn tập cao tam.

Trường học bọn họ không phân ban tốt và ban kém, cho nên mỗi ban có người nổi bật, cũng có bùn nhão không trét lên được tường, cho nên chủ nhiệm lớp quyết định “Lấy ưu mang kém” hình thức một kèm một để mọi người giúp đỡ lẫn nhau.

Chu Hàn Ninh nhớ rõ đời trước mình không có lựa chọn kèm Lương Hảo, hắn vẫn luôn thích Lương Hảo, nhưng trước nay đều là xa xa nhìn, nhìn cô kết giao bạn trai.

Nhìn cô nắm tay người khác, nhìn cô thay đổi từng người bạn trai. Khi đó hắn thật đúng là nhát gan, khó trách Lương Hảo vẫn luôn chướng mắt hắn.

Lương Hảo nằm sấp trên bàn, giả bộ ngủ, buổi tập thể dục giữa giờ trường học tổ chức cho học sinh chạy.

Lương Hảo tìm lý do không chạy, các nữ sinh không muốn ở lại trong phòng học, phòng học trống không liền thành mảnh trời của cô.

Cô tìm một góc ngồi xuống, quay lưng với ánh sáng, quạt điện trên đỉnh đầu kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, cô dựa vào tường, thật ra vị trí này rất khuất, bởi vì là góc, lại có một đống lớn sách che chắn, tự nhiên sẽ không có người nhìn thấy cô.

Cô yên tâm cong hai chân, nắm lấy mép ghế, khẽ thở phì phò, ngửa đầu híp mắt lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại.

Chu Hàn Ninh bởi vì nhớ thương Lương Hảo, hắn không đi chạy bộ, thời điểm trở về phòng học, vừa lúc nhìn thấy một màn này.

Cô gái nhỏ tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, dựa vào vách tường, không nhìn kỹ rất khó phát hiện cô đang làm cái gì.

Chẳng qua Chu Hàn Ninh đã nổi lên lòng nghi ngờ, tự nhiên cũng liền đoán được cô đang làm cái gì.

Chu Hàn Ninh xuyên thấu qua khe cửa, một mảnh xuân sắc bên trong, đùi Lương Hảo mở ra, thanh âm có chút run rẩy, cô cắn môi, không dám rêи ɾỉ quá lớn tiếng.

Cái loại âm thanh chậm rãi tiết ra này rất động lòng người, nũng nịu, cô cong chân giẫm lên ghế.

Chỗ bắp đùi cô khẽ run, một đôi tay trắng nõn mềm mại thò xuống, phủ lên chỗ hoa huyệt phấn nộn của cô.

Trong mắt Chu Hàn Ninh đều là không thể tin tưởng, cùng với một chút hưng phấn, hắn vậy mà nhìn thấy Lương Hảo dùng gậy mát xa bỡn mình, hơn nữa biểu tình nhộn nhạo, một chút xuân sắc của cô, đối với Chu Hàn Ninh là trí mạng hấp dẫn.

Đời trước Lương Hảo chưa bao giờ từng có ám chỉ tìиɧ ɖu͙© với hắn. Dẫn đến Chu Hàn Ninh cho rằng Lương Hảo là tính dục lãnh đạm.

Chẳng qua hiện tại xem ra, cô căn bản không phải là tính dục lãnh đạm.

-

Ô ô ô, châu châu thật sự quá ít, các tiểu khả ái có thể động động bàn tay bé nhỏ quăng một chút châu châu được không, làm ơn đi mà, ta muốn lên bảng sách mới, bằng không rất nhanh bảng sách mới sẽ trôi qua.