Sau khi ăn xong, Trác Dụ mượn cớ: “Cháu còn có hẹn với bạn.”
Đúng lúc này Khương Uyển Phồn cũng phối hợp nói: “Tạ Hựu Địch gửi địa chỉ rồi đó, giờ chúng ta đi được rồi.”
Trong lòng hai người đều biết rõ, ăn ý nhìn nhau. Đuôi mắt Trác Dụ lộ ý cười, sau đó nghiêm trang đứng dậy: “Cô, dì, bọn cháu không nán lại thêm nữa.”
Mãi đến khi nghe tiếng động cơ xe vang lên, người trong nhà mới ngưng cười. Một bà dì hỏi: “Cứ đi vậy à? Sao bà không bảo hai đứa nó ngồi lại thêm một lúc?”
Cảm giác kỳ quái mang theo vẻ hóng hớt trong lời nói này khiến Trác Mẫn Mẫn càng thêm phiền lòng, lạnh giọng bảo: “Tôi bảo thế nào đây? Chân là của tụi nó mà.”
Một dì khác lên tiếng: “Bà đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, người ta có việc phải làm sao mà giữ được? Đó là gia đình nhỏ của người ta, can thiệp nhiều quá chẳng phải bọn nó lại nói bề trên chúng ta không biết chừng mực sao.”
"Nhưng mà vợ Trác Dụ cũng là người biết ăn nói đấy nhé.”
—
"Anh đoán xem bây giờ mấy bà cô bà dì của anh có đang nói xấu em không?” Trong xe, Khương Uyển Phồn muốn hóng chút gió lạnh nên đưa tay ra ngoài cửa sổ, xòe năm ngón tay đón gió.
"Không đến nỗi phải nói xấu đâu.” Trác Dụ nói: “Chắc chỉ đổi cách khen thôi.”
"Đẹp không phải là đang khen em đâu, cùng lắm chỉ được tính là nói sự thật thôi.”
Trác Dụ cười thành tiếng, đóng cửa sổ xe lại buộc cô phải rụt tay vào: “Người đẹp đừng hóng gió nữa, lỡ đâu bị bệnh lại thành người đẹp bệnh, lúc đó anh sẽ cảm thấy mình giống cầm thú.”
Về đến Tứ Quý Vân Đỉnh, Trác Dụ làm một việc quả thật rất cầm thú.
Dường như anh cực thích làm lúc tắm. Màn sương mờ ảo mang theo cảm giác ẩm ướt nóng hổi, không gian nhỏ hẹp làm độ mẫn cảm tăng cao, ngay cả bất cứ âm thanh nào phát ra lúc đ0ng tình cũng trở thành tiếng nhạc nền quanh quẩn.
Trác Dụ theo thói quen để lại một dấu hôn trên vòng eo thon của cô, hồng hồng tựa như dâu tây đầu mùa. Mỗi khi Khương Uyển Phồn chống cự, anh luôn đưa ra được đủ loại lý do không chê vào đâu được: “Khi nào đến hè mặc áo tắm, anh sẽ không hôn ở đây nữa.”
Khương Uyển Phồn: “?”
"Một mình anh ngắm là được rồi."
Ở phương diện này có vẻ như Trác Dụ thật sự rất tò mò. Khương Uyển Phồn không nhịn được hỏi: “Có phải hồi đi học thành tích của anh tốt lắm đúng không?”
"Cũng được.” Trác Dụ hôn lên xương quai xanh của cô: “Trên điểm chuẩn đợt tuyển sinh một không tới hai trăm điểm.”
"…”
Anh khom người xuống, sau một động tác, Khương Uyển Phồn lập tức siết chặt ga giường, các nếp gấp trên giường như một bông hoa nở rộ. Cô kìm nén nuốt tiếng r3n rỉ vào cổ họng, run giọng hỏi: “Em là cái đề nan giải gì à?” … Sao anh phải dùng đủ mọi cách để thăm dò như vậy chứ.
Trác Dụ ngẩng đầu lên, khóe mắt như bị hun đỏ, chóp mũi còn đọng mồ hôi nhưng giọng điệu vẫn vô tội: “Anh chỉ muốn làm cho xứng với cái chức ăn cơm mềm thôi mà.”
Mây đêm cuồn cuộn, trăng sao mờ ảo, Khương Uyển Phồn càng bị anh dày vò mãnh liệt lại càng thêm tỉnh táo. Nhắc đến điểm thi đại học, hình như cô chưa từng hỏi Trác Dụ tốt nghiệp trường đại học nào.
Trác Dụ nhẹ giọng đáp: “Đại học S.”
Khương Uyển Phồn giật mình: “Trường thể thao à?”
Trác Dụ “ừ” một tiếng, vừa nãy trong lúc dập dìu, tóc anh lòa xòa trên trán, ánh mắt cũng hờ hững hơn nhiều. Anh hỏi: “Có phải em tốt nghiệp học viện mỹ thuật không?”
Khương Uyển Phồn làm như không nhận ra anh đang cố ý nói tránh sang chuyện khác, đáp: “Em học chung trường với Di Hiểu, xem như em là đàn chị của con bé.”
Trác Dụ cười cười, ngón tay vuốt v3 đầu vai trắng nõn của cô.
Khương Uyển Phồn thay đổi tư thế nằm vùi vào cánh tay anh: “Đợi phòng cưới sửa xong, em có khá nhiều thứ ở cửa hàng muốn chuyển đến lắm. Có hai mẫu áo truyền thống em thích nhất nhưng mà là màu đỏ, hình như không hợp với phong cách của nhà mới lắm nhỉ?”
Trác Dụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không phải lắng nghe kiểu qua loa đại khái: “Có thể trang trí phòng treo đồ khác đi mà.”
"Không sao, em may thêm miếng vải lưới vàng nhạt lên tà áo là thanh tú trang nhã hơn rồi, hơn nữa còn mang lại cảm giác tương phản thị giác.” Khương Uyển Phồn thuộc nằm lòng những sản phẩm thêu: “Ống đựng bút, hộp đựng khăn giấy mang yếu tố dân tộc khá bắt mắt. Phòng ngủ không cần làm vách ngăn, dùng một tấm bình phong tơ lụa là được, vậy sẽ không bị ngột ngạt quá.”
Trác Dụ nghe không hiểu hầu hết những thứ đó, nhưng khi nghe đến cái này, anh lại rất quan tâm: “Trên bình phong thêu hình gì?”
"Mặc trúc, bàn thạch."
"Ồ." Giọng Trác Dụ lộ rõ vẻ thất vọng: “Anh còn tưởng em muốn thêu uyên ương nghịch nước, như chúng ta vừa làm hồi nãy cơ.”
Khương Uyển Phồn xoay người bịt miệng anh lại: “Sếp Dụ, em muốn phơi bày phốt của anh.”
Trác Dụ quay mặt đi, thờ ơ sửa lại: “Đây sao có thể gọi là phốt được, cùng lắm là tin nóng thôi.”
Khương Uyển Phồn vui vẻ, bóp nhẹ mũi anh: “Anh cũng biết làm trò cho bản thân quá nhỉ.”
Trong lúc hai người kì kèo, vạn vật khôi phục.
Anh ôm chặt lấy Khương Uyển Phồng, ánh mắt từ hờ hững trở nên nồng nhiệt như được tiếp thêm rượu vang, anh nói: “Action.”
Lần này kết thúc nhanh vì hình như Khương Uyển Phồn đã tìm ra điểm chí mạng của anh, biết vẻ mặt anh như thế nào là lúc tần số hô hấp mẫn cảm nhất. Có lẽ Trác Dụ cũng không ngờ cô còn có chiêu này, buộc anh phải đau đớn kêu lên một tiếng “đừng kẹp"…
Trác Dụ chống hai tay trên giường để không đè cô quá mức khiến cô bị thương, vùi đầu vào cổ Khương Uyển Phồng bình ổn nhịp tim trở lại, Khương Uyển Phồn vuốt v3 qua lại dọc theo đường nét cơ bắp sau lưng anh. Trác Dụ không quá gầy, lưng rộng cơ bắp rõ ràng, không phải tùy tiện là có được, từ cánh tay, cẳng chân của anh đều không khó nhìn ra dấu vết đã được huấn luyện.
Khương Uyển Phồn hỏi: “Hình như em chưa từng nghe anh nhắc đến sở thích của mình.”
"Kiếm tiền."
"Đó không phải là sở thích.” Khương Uyển Phồn mặc kệ anh trêu chọc, nghiêm túc nói: “Đó chỉ là bản năng sinh tồn thôi.”
Bầu không khí bỗng yên tĩnh trong chốc lát, Trác Dụ quay sang, cọ cọ vào hõm vai cô, chậm rãi nói: “Trước đây anh thích trượt tuyết, sau này vì nhà xảy ra chút chuyện nên anh đến Triệu Lâm làm việc.”
Một câu khái quát mọi việc, anh cũng không muốn nói nhiều, li3m nhẹ xương quai xanh nhô ra của cô để bày tỏ tâm tình. Khương Uyển Phồn vỗ lưng anh: “Vậy anh có đồ sưu tầm gì không hoặc là đồ có ý nghĩa kỷ niệm muốn mang đến nhà mới không?”
Một lúc lâu sau, Trác Dụ bình thản nói: “Không có.”
"Ồ." Khương Uyển Phồn ung dung trở người, quay lại đưa lưng về phía anh, miễn cưỡng nói: “Em mệt rồi, ngủ đi.”
Đột nhiên trong lòng trống rỗng hơi lạnh ùa vào, Trác Dụ không hài lòng, theo bản năng kéo cô lại rồi dán sát vào tai cô nói: “Ngày mốt anh phải đi công tác, hai ngày mới về.”
—
Đầu mùa xuân là khoảng thời gian cửa tiệm khá bận rộn, đặt may trước quần áo mùa hè, sườn xám và hán phục là nhiều nhất. Sau kỳ nghỉ Tết lại xảy ra một số vấn đề trong quá trình lựa chọn vải vóc và vận chuyển, Khương Uyển Phồn là người liên lạc bàn bạc giữa ba bên bận đến sứt đầu mẻ trán.
Có lần cô đến nhà họ Lâm ăn cơm tối một mình, Trác Mẫn Mẫn thuận miệng bảo có hai người cô họ muốn đến chỗ cô chọn mua ít đồ. Khương Uyển Phồn vốn không mấy để ý nhưng mấy ngày nay họ lại đến. Đến thì đến, cô vẫn mở cửa đón khách, bán thì cứ bán. Nhưng mà hai người này lại cực kỳ bới móc: “Vải này cứng quá, họa tiết hơi phức tạp nhỉ, còn cái khác không?”
Lữ Lữ kiên nhẫn đề cử rất nhiều mẫu, nhưng cái nào bọn họ cũng có thể xoi mói đủ thứ.
Sau đó Khương Uyển Phồn phải đích thân tiếp đón, hai người họ mới hơi hài lòng. Sau khi tìm hiểu tình hình của Khương Uyển Phồn, lại trò chuyện một hồi, sau đó lại hỏi công việc kinh doanh cửa tiệm tốt như vậy thì thu nhập được bao nhiêu.
Khương Uyển Phồn nhìn đồng hồ mấy lần, kiên nhẫn đã đến mức cực hạn, cuối cùng cô nói rõ: “Cháu còn chút việc gấp phải xử lý, hay là hai cô cứ tự nhiên lựa chọn trước đi, thích cái nào thì cứ nói với Tiểu Lữ.”
Cô có thể nhìn ra được vẻ không vui của đối phương nhưng cô không muốn quan tâm.
Một tiếng sau, Lữ Lữ đến nói: “Bọn họ đi rồi ạ.”
Khương Uyển Phồn vẫn còn đang ghi chú trên điện thoại: “Mua gì rồi?”
“Không mua gì cả.”
Khương Uyển Phồn lập tức ngừng lại: “Hửm?”
“Chọn vài món hỏi giá tiền, rồi lại không hài lòng với giá cả. Em cũng đã giảm giá cực thấp như cô dặn rồi nhưng mà bọn họ vẫn không vui.” Lữ Lữ gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Em thấy bọn họ muốn cô tặng luôn cho bọn họ thì có.”
Khương Uyển Phồn suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu: “Không đâu. Có lẽ là do chị tiếp đón chưa tốt.”
Lữ Lữ biết gần đây cô bận tối mặt tối mày, vì bên phía nhà máy mà cả một xe vải không thể giao hàng đúng hạn.
“Cô giáo, cô nói xem bên giám đốc Trương thật sự không có hàng để gửi đi hay là đã giao cho bên khác rồi?”
Khương Uyển Phồn vô cùng đau đầu, từ lâu cô đã nghĩ đến khả năng này rồi.
Xe vải này được sản xuất riêng ở Ý, dùng làm mẫu áo sơ mi đầu thu, váy lụa và một số phụ kiện tóc, khăn lụa. Những lần hợp tác trước đều rất thuận lợi, năm nay đột nhiên lại có vấn đề. Cô vốn định chơi chiêu tình cảm nhưng đối phương mãi vẫn không đồng ý. Khương Uyển Phồn đành phải dùng đến cách trực tiếp mà đơn giản hơn, bàn bạc lại giá cả một lần nữa.
Giám đốc Trương im lặng một hồi: “Cô ra giá bao nhiêu?”
Khương Uyển Phồn báo một con số không thể bắt bẻ.
Người bên kia nói: “Được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp. Tiểu Khương, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô biết.”
Sau khi cúp máy, Khương Uyển Phồn yên lặng ngồi một lúc lâu. Tiểu Lữ lo lắng cho cô: “Cô giáo.”
Khương Uyển Phồn khó chịu cử động cổ: “Không sao, chị hơi đau vai thôi.”
“Vậy em gọi cho anh Dụ nhé.”
“Anh ấy không ở nhà.” Khương Uyển Phồn gọi người lại: “Tối nay chị ngủ ở tiệm.”
So với Tứ Quý Vân Đỉnh thì trước khi kết hôn, thật ra cô thích ngủ lại tiệm hơn. Phòng nghỉ là một gian phòng nhỏ nằm cách biệt với khu làm việc, trong đó có một chiếc giường đơn, một cái bàn sách nhỏ, thứ phức tạp nhất chính là máy chiếu được lắp đặt thêm. Khương Uyển Phồn vốn muốn tìm một bộ phim giúp mình dễ ngủ hơn nhưng phim còn chưa chiếu xong thì cô đã nằm ngủ thϊếp đi trên giường.
Lúc này ở thành phố Nhạc Hải.
Bữa tiệc trong biệt thự Đinh Giang còn chưa kết thúc, Trác Dụ đã liên tục xem điện thoại.
Tin nhắn gửi cho Khương Uyển Phồn vẫn chưa thấy trả lời. Anh lo lắng không thôi, rời khỏi chỗ ngồi ra ngoài gọi điện thoại.
Lữ Lữ bắt máy rất nhanh: “Alo Anh Dụ?”
“Cô Uyển Phồn của em đâu? Tan làm có đi cùng với bọn em không?”
“Cô giáo không đi, cô nói anh đi công tác rồi nên hôm nay ngủ lại tiệm.” Lữ Lữ nói: “Mấy hôm nay cô giáo em mệt mỏi lắm, chắc là ngủ rồi. Cổ cô lại đau đấy. Anh Dụ, hôm nào anh đưa cô đi chụp phim xem sao.”
Trác Dụ cúp máy, trở lại phòng bao, nhỏ giọng dặn dò Chu Chính một phen, sau đó đứng dậy cười nói: “Xin lỗi mọi người, tôi có việc gấp phải xử lý, chiêu đãi không chu toàn. Ăn xong, trên lầu có sắp xếp hoạt động, mọi người cứ chơi cho đã.”
Trác Dụ xách áo khoác, vội vội vàng vàng rời đi.
Khách hàng tỏ vẻ hiểu ý, nhưng vẫn tò mò: “Sếp Dụ có việc gì thế? Chỉ cần là ở Nhạc Hải này thì chúng tôi có thể giúp một tay.”
Chu Chính trả lời: “Bà xã anh ấy không khỏe.”
“Hả? Sếp Dụ kết hôn lúc nào vậy?” Khách hàng kinh ngạc: “Bây giờ anh ấy chạy về luôn à?”
Chu Chính bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, hai người họ học cùng lớp tiểu học, là thanh mai trúc mã, yêu đương từ bé tí tì ti cơ.”
Ừ, nghiêm túc nói bậy nói bạ cũng là một kỹ năng mà cấp dưới đắc lực phải học.
Thành phố Nhạc Hải gần biển, khí hậu ẩm ướt mưa nhiều, nhất là vào mùa mưa. Rét xuân lẫn vào nước mưa lao nhanh xuống, cảm giác vừa lạnh vừa ẩm ướt cứ như trở lại mùa đông vậy. Trác Dụ không ngừng xem thời gian, mấy lần hối thúc tài xế lái nhanh hơn.
Tài xế họ Vương: “Tổng giám đốc Dụ, vừa nãy trong bữa tiệc anh uống không ít rượu, sao không nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng đi?”
“Khương Khương không nghe điện thoại, người trong tiệm nói hôm nay cô ấy không thoải mái.” Trác Dụ một mực cầm điện thoại trong tay, sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn: “Tôi không yên tâm.”
“Anh tốt với Tiểu Khương thật.” Anh Vương đã làm việc với anh khá lâu, thỉnh thoảng cũng có thể trò chuyện mấy câu thật lòng. Anh ta biết rõ chuyện của Trác Dụ, cũng thật lòng mừng cho anh: “Vợ chồng thương nhau, làm việc gì cũng suôn sẻ hơn.”
Trác Dụ không khỏi bật cười: “Ừm, anh đúng là người từng trải.”
“Chứ còn gì nữa, gia đình hòa thuận thì mọt việc đều thuận lợi, lời ông cha dạy rất đúng nhỉ.” Điện thoại để trên bảng điều khiển rung lên, anh Vương đưa mắt nhìn rồi không nghe máy.
Trác Dụ cũng nhìn thấy, nói: “Chị dâu gọi à, anh nghe máy đi, đừng để cô ấy lo lắng.”
“Được được, cảm ơn sếp Dụ.” Anh Vương giảm tốc độ xe, đưa tay ấn nghe máy, mở loa ngoài lên.
Nhưng chính một khoảnh khắc phân tâm này, Trác Dụ đã nhìn thấy nguy hiểm đầu tiên, một chiếc xe xi măng từ làn đường bên phải chuyển làn với tốc độ cực nhanh: “Đánh tay lái qua phải!!” Trác Dụ hét lớn, anh Vương phản ứng khá nhanh, quay vô lăng hết cỡ —– “Rầm!!” Một tiếng vang thật lớn, không kịp nữa rồi.
Xe xi măng đυ.ng vào ghế phụ và vị trí giữa của hàng ghế sau, anh Vương không sao nhưng Trác Dụ lại bị lực mạnh này va chạm mạnh khiến nội tạng cũng phát run lên, đầu óc ong ong, trước mắt mơ hồ nặng trĩu. Bên tai như bị nhét một chiếc kèn, từng tiếng kim loại bén nhọn chói tai cứ tuần hoàn vang lên.
Đến khi anh lấy lại ý thức, nhịp tim từng chút từng chút trở lại bình thường mới phát hiện phần cơ thể bên phải đã đau đến mức không thể diễn tả được nữa.
Chỗ ghế phó lái bị đυ.ng lệch vừa khéo đâm thẳng vào đùi phải của Trác Dụ và khe hở của cửa xe bên phải, như vậy tương đương với hình thành một không gian tam giác. Trác Dụ bị kẹt ở giữa không nhúc nhích được. Anh cẩn thận phân biệt tất cả phản ứng đau đớn của cơ thể, tay trái có thể cử động, không nôn mửa hay có cảm giác hôn mê, không nguy hiểm đến tính mạng.
Anh Vương hoảng hốt: “Sếp, sếp Dụ.”
Trác Dụ hít sâu, bình tĩnh phân phó: “Có bị thương không? Anh còn cử động được không? Nếu cử động được thì xuống xe trước đã.”
Người đi đường đã báo cảnh sát, có người tốt bụng rối rít vây đến giúp. Sau khi mở được cửa xe mới phát hiện Trác Dụ bị ghế phụ lệch vị trí kiềm chặt không nhúc nhích được. Mười phút sau, xe cứu hỏa đến. Sau khi kiểm tra kỹ càng hiện trường, nhân viên cứu hỏa đưa ra phương án cứu viện: “Thanh thép kẹp đùi phải, không thể dùng lực để thoát ra được, đành phải dùng kìm thủy lực để cắt yên ghế ra. Hơi đau đấy, anh ráng nhịn một chút.”
Góc kẹt vô cùng vi diệu, áp sát vào chân anh và trong cổ tay phải, bất kể cách cắt thế nào cũng khó tránh khỏi bị thương hai chỗ này.
Trác Dụ nói: “Làm đi.”
Kìm thủy lực, máy cắt thay nhau làm việc, tiếng kim loại ken két kèm theo những chấm lửa nhỏ b4n ra liên tục.
Cổ tay Trác Dụ bị hun đen, sau đó lại đỏ ửng, cứ lặp đi lặp lại thậm chí khiến chỗ đó bắt đầu chảy máu. Anh cắn răng nhịn đau, mồ hôi tươm trên trán, áo sơ mi dán sát vào cơ thể ướt đẫm không biết bao nhiêu lần.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
Trác Dụ nhìn, ánh mắt lập tức trầm xuống. Anh nhìn về phía nhân viên cứu hỏa: “Phiền các anh tạm dừng một lúc, vợ tôi gọi điện tới.” Dừng lại, anh còn nói: “Xin đừng nói với cô ấy.”
Điện thoại kết nối, giọng Khương Uyển Phồn hơi khàn khàn: “Em mới tỉnh ngủ, sao anh gọi cho em nhiều thế?”
Trác Dụ đè nén tần suất hô hấp: “Không có gì, anh hơi lo cho em thôi. Hôm nay mệt lắm à?”
“Nhiều việc quá, em không muốn nhúc nhích luôn.” Khương Uyển Phồn lại hỏi: “Còn anh? Bây giờ anh đang ở đâu đấy? Buổi tối có uống rượu không?”
Máu từ vết thương trên cánh tay chảy ra ngoài, Trác Dụ đau đến mức nhăn răng, mồ hôi vừa mặn vừa lạnh chảy dọc đến đầu lưỡi. Trác Dụ không nhịn được nuốt nước bọt, rồi nói: “Có uống chút rượu, bây giờ đang về khách sạn.”
Khương Uyển Phồn ung dung nói: “Thảo nào em nghe hơi ồn, kiểu như đang ở bên đường ấy.”
Trác Dụ hít sâu một hơi, vội kết thúc cuộc trò chuyện: “Ngày mai anh về, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, ngày mai gặp nhé.”
Khoảnh khắc điện thoại ngắt kết nối, Trác Dụ không nhịn được nữa, lập tức gập người lại, vùi đầu xuống, chờ cơn đau dữ dội qua đi mấy giây mới ngẩng đầu lên xin lỗi nhân viên cứu hỏa: “Được rồi, các anh tiếp tục đi.”
Cuối cùng Khương Uyển Phồn vẫn biết chuyện này.
Sáu giờ sáng hôm sau, Chu Chính đã gọi điện thoại cho cô.
Khương Uyển Phồn ngồi trên giường, còn tưởng bản thân mình bị ảo giác. Sau khi nghe rõ ràng, cô mới hoảng loạn vội vàng xuống giường, bất cẩn quẹt phải góc tủ trượt chân ngã sõng soài, đầu ngồi quỵ xuống đập mạnh xuống sàn nhà, đau đến bật khóc.
Đến thành phố Nhạc Hải chỉ mất một tiếng đi xe.
Khi Khương Uyển Phồn xuất hiện ở phòng bệnh, Trác Dụ còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Khoảnh khắc hai người đối mặt nhìn nhau không phải một cảnh tượng tĩnh. Mãi đến khi Khương Uyển Phồn mấp máy môi muốn nói nhưng lại không thốt nên lời, Trác Dụ mới vội vàng an ủi: “Anh không sao, chỉ là hơi trầy tay thôi, không nói với em là vì không muốn em lo lắng.”
Tâm trạng rầu rĩ u ám mấy ngày nay dường như đã đạt đến ngưỡng cao nhất. Lòng Khương Uyển Phồn như nghẹn lại, cáu kỉnh mắng: “Đấy là anh tự cho mình là đúng, tự mình cảm động thôi. Có phải anh còn cảm thấy rất vinh quang đúng không?”
Trác Dụ cười khanh khách, không nói gì.
Vào lúc này Khương Uyển Phồn không muốn nói mấy lời vô ích nhưng đây là bản năng cho phép, căn bản không khống chế được. Vành mắt cô đỏ hoe: “Đêm hôm đó em hỏi anh có muốn mang đồ kỷ niệm gì đến phòng cưới không. Anh bảo không có, nhưng em đến nhà của anh, nhìn thấy rất nhiều thứ trong phòng của anh.”
Bằng khen vinh dự, cúp, bảng tên rực rỡ lấp lánh, quán quân cuộc thi trượt tuyết năm 201x. Trong ngăn kéo lớn nhất ở phòng quần áo là một chiếc ván trượt tuyết trắng đen.
“Nếu đã không xứng làm vật kỷ niệm thì tại sao anh lại phải giấu nó đi?” Khương Uyển Phồn ăn nói có lý: “Hay là ở trong lòng anh em vốn không có tư cách biết chuyện quá khứ của anh mà chỉ được nghe mấy lời tán dương thôi?”
Trác Dụ theo bản năng ngắt lời cô: “Không phải.”
“Không phải cái gì?” Khương Uyển Phồn hùng hổ dọa người: “Vậy chuyện anh làm bây giờ là cái gì hả?”
“Lữ Lữ nói em không thoải mái nên anh không muốn khiến em lo lắng thêm.”
“Rốt cuộc là anh kết hôn với ai?” Khương Uyển Phồn chất vấn, đôi mắt như biển sâu, ẩn chứa hơi nước mờ ảo, cả người tràn ngập khí thế chấn động: “Em đến thăm anh là vì bản năng của một người vợ với chồng của mình. Còn bây giờ em rời đi, là vì, Trác Dụ, em thật sự rất rất tức giận.”
Trác Dụ bị hỏi đến nghẹn lời, sốt ruột đứng dậy.
“Anh nằm xuống cho em!” Khương Uyển Phồn vừa thấy anh định xuống giường thì quát lớn, sắc mặt sắc bén lạnh lùng.
“Em không muốn một hình nộm hoàn hảo không sứt mẻ. Thứ em muốn là một linh hồn đang sống, chân thực, hoạt bát, bằng xương bằng thịt, có lúc bỉ ổi không thể tả, có h4m muốn cá nhân và tư lợi, cũng có khi phóng túng sắc sảo.”