Chương 5: Giải Thích

Hôm nay Giang Ý Lam cố ý dụ Tôn a di đi, cô muốn cùng Lâm Thu Yến quan trọng. Cô đã 28 tuổi, hôn nhân là vấn đề cô lo lắng nhất, trong nhà hiện giờ cũng không quá tốt. Ba cô, ông ta đã nhận mệnh là đời này không có con trai, cả ngày liền cùng một đám bạn bè xấu uống rượu đánh bài, trong nhà căn bản không có tiền. Huống chi tiền bạc đều nằm trong tay mẹ kế, và bà ta nhất quyết không chịu giúp đỡ cô. Cô muốn mua một căn nhà của riêng mình.

Lâm Thu Yến nghe xong cũng cảm thấy khó xử.

Giang Ý Lam thấy mục đích sắp đạt được, “Mẹ, con biết con không nên cùng người nói những lời này, nhưng nhìn thấy Phỉ Phỉ từ chiếc xe đi xuống, chiếc xe kia con đã xem qua, giá trị hơn tám trăm vạn.”

“Chuyện này không có khả năng.” Lâm Thu Yến không tin.

“Chính con tận mắt nhìn thấy, bọn họ còn ở trên xe hôn môi, chỉ là nam nhân kia ta chỉ nhìn được bóng lưng, không thấy rõ hình dáng. Còn có, con đã hỏi qua, mẹ được ở phòng bệnh này, người bình thường không thể vào được, nơi đây không chỉ có tiền là được mà còn phải có quan hệ. Cho nên con nghĩ, em ấy cùng nam nhân kia quan hệ không bình thường.”

“Sẽ không, Phỉ Phỉ không có khả năng làm ra cái loại sự tình này, không có khả năng.”

“Mẹ à, giờ là cái xã hội gì, mẹ cũng đừng trách em ấy, em ấy cũng thật sự quá khổ rồi, có một người nam nhân như thế làm chỗ dựa, cũng có thể làm Phỉ Phỉ nhẹ nhàng, đối với bệnh của mẹ cũng xem như có chỗ lợi.”

Giang Ý Lam quan sát vẻ mặt của Lâm Thu Yến nói tiếp:

“Em ấy thật sự không có nói cho người về nam nhân kai sao? Người kia đều giúp mẹ an bài phòng bệnh, quan hệ nhất định không đơn giản. Phỉ Phỉ cũng thật là, sao không hiểu chuyện như vậy, cái gì đều không nói cho mẹ biết.”

“Nếu là quan hệ bình thường, sao không dám nói chứ? Giang Ý Phỉ lại không phải cái gì vị thành niên, cái tuổi này kết giao bạn trai thực bình thường. Có nam nhân nào độc thân tiền nhiều như vậy, hơn phân nữa đều đã kết hôn, bọn ho chỉ muốn chơi trò mập mờ, tiêu tiền mua khích thích.”

“Phỉ Phỉ con…” Lâm Thu Yến đẻ tay lên ngực mình, sắc mặt trở nên khó xem.

“Mẹ, người làm sao vậy. Bác sĩ, hộ sĩ…”

Một phen hoảng loạn.

….

Giang Ý Phỉ toàn thân run rẩy, cùng Giang Ý Lam thiếu chút nữa đánh nhau, bị các hộ sĩ kéo ra.

Giang Ý Lam kéo kéo khóe miệng, “Ngươi dám làm còn sợ ta nói?”

“Ngươi cút cho ta.” Giang Ý Phỉ thở hỗn hễn quát.

Giang Ý Lam nở nụ cười, “Ngươi là con gái của mẹ, ta cũng là con gái của bà ấy, ngươi dựa vào cái gì muốn ta cút? Muốn ta đi sao, liền cho ta 50 vạn.”

Giang Ý Phỉ xem cô ta nửa ngày, “ Muốn tiền? về nhà liền nằm mơ sẽ nhanh hơn.”

Giang Ý Lam nổi giận, “Được rồi, đừng giả bộ cái gì băng thanh ngọc khiết, còn không phải dựa vào nam nhân, cô tìm hắn lấy nhiều tiền như vậy. Đừng nói các người không có quan hệ, nếu không có quan hệ thì hắn sẽ vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy? Chút tiền ấy đối với hắn chỉ là một cái chóp mắt, ngươi coi như giúp chị gái mình, ta nếu không phải đường cùng tuyệt đối sẽ không tìm đến ngươi.”

“Cô đúng là người chị tốt của ta a.” Giang Ý Phỉ nghiến răng nghiến lợi.

Giang Ý Lam, “Được, bây giờ cô cảm xúc không ổn định, chúng ta về sau bàn lại, bất quá chúng ta quả nhiên là chị em a, ta tuy không phải cái gì người tốt, ngươi cũng không phải tốt đẹp gì, nam nhân kia đã có gia đình, khó trách ngươi không dám cùng mẹ nói.”

Giang Ý Phỉ tức đến đỏ mắt, cắn môi không nói gì, nhìn Giang Ý Lam dẫm lên giày cao gót rời đi.

Cô dựa vào trên tường, thân thể dường như mất hết sức lực, như vậy mới cố chống chịu không để mình ngã xuống đất. Lâm Thu Yến vất vả cả đời, thân thể suy nhược, chống đỡ đau khổ nuôi con gái khôn lớn, nhìn con gái kết hôn sinh con. Bà ấy cả đời sống đủ thất bại, duy nhất có được đó là một tiếng thanh bạch, chưa từng thua thiệt bất luận kẻ nào. Vậy nên, bà ấy làm như thế nào chấp nhận chính mình nuôi nấng một đứa con như vậy.

Sự thật chính là như vậy, muốn cô như thế nào giải thích?

Tôn a di từ phòng bệnh đi ra, “Giang tiểu thư.”

Giang Ý Phỉ nhìn theo hướng Tôn a di

“Mẹ cô tỉnh rồi.”

Giang Ý Phỉ lau lau đôi mắt, lúc này mới đi vào trong phòng bệnh, nàng cắn môi, đi đến trước giường bệnh, “Mẹ.”

Lâm Thu Yến nghiên đầu nhìn cô, đôi mắt chứa đầy nước, có thất vọng, có trách cứ, càng có rất nhiều chán ghét vơi chính bản thân, bà thật sự quá thất bại, vì thế con mình cũng thất bại như thế?

Giang Ý Phỉ lập tức nắm tay mẹ lên, “Mẹ, con biết chị đã nói với mẹ một vài lời, nhưng đừng nghe chị ấy, chị ấy nói không phải sự thật. Con có kết giao với bạn trai, hắn có rất nhiều tiền, con sợ người khác khi biết thân phận của hắn sẽ phỏng đoán lung tung về quan hệ của chúng con, cho nên mới không nói cho người khác biết.”

Lâm Thu Yến nhìn con gái chính mình, nước mắt từ giương mặt tiều tụy chảy xuống, chỉ là bà như cũ im lặng.

“Mẹ, mẹ phải tin tưởng con, con sẽ không làm người thất vọng, làm người tức giận. Hắn thực sự là bạn trai con, so vơi con lớn hơn một tuổi. Chúng con học chung một trường! Trước kia hắn theo đuổi con, nhưng con cảm thấy điều kiện hắn quá tốt, con không tin hắn là thật lòng, cho nên ai cũng đều không cho nói. Rốt cuộc cái vòng kia của bọn họ quá phức tạp, nói không chừng đối với con chỉ là nhất thời húng thú. Nhưng không phải, đã nhiều năm, hắn vẫn thực thích con, cũng không có cái gì đó thói quen lung tung rối loạn, cho nên con quyết định cho hắn một cơ hội, liền cũng hắn kết giao.”

Lâm Thu Yến đơn giản nhắm mắt lại.

Giang Ý Phỉ đau đến tâm đều chết lặng, nước mắt cô rơi xuống, buông tay Lâm Thu Yến ra, “Mẹ, con biết rồi, người hảo hảo nghỉ ngơi, con dẫn hắn tới cho mẹ xem.”

Cô biết, chính mình nói gì cũng vậy, mẹ không chịu tin tưởng cô, chỉ có đem người kia đến bệnh viện để mẹ tận mắt gặp hắn, mẹ mới có thể tin tưởng lời cô nói.

Đi ra phòng bệnh, cô dặn dò Tôn a di, “Hảo hảo chiếu cố mẹ cô.”

Tôn a di gật đầu.