Giang Ý Phỉ cùng Giang Ý Lam tạm thời ở chung hòa bình, cô đem chuyện đi chơi ở thành phố A kể cho mẹ nghe, mẹ thấy vô cùng hứng thú, lôi kéo cô nói cho cặn kẽ. Cô nói xong, mẹ sẽ tiếp tục hỏi, Giang Ý Phỉ cũng tốt tính tiếp tục trả lời.
Khi Giang Ý Phỉ phải rời khỏi bệnh viện, bị Giang Ý Lam cản lại.
Giang Ý Phỉ nhàn nhạt nhìn người gọi là chị gái mình, Giang Ý Lam nguyện ý tới bệnh viện làm bạn với Lâm Thu Yến, cô thực cảm kích. Nhưng nói cảm xúc nhiều liền không có, rốt cuộc cô sớm đã không còn là đứa bé , cô biết Giang Ý Lam tiếp cận mẹ con cô vì cái gì.
“Có chuyện gì?” Giang Ý Phỉ không có biểu tình cất tiếng.
Cảm xúc ghen ghét, thật là phi thường huyền diệu, Giang Ý Lam mỗi lần nhìn đến gương mặt đứa em này, đều sẽ không nhịn được phát cuồng.
Đều cùng cha cùng mẹ, cố tình hai chị em diện mạo lại khác biệt như thế, Giang Ý Phỉ là đại mỹ nữ, còn mình nhan sắc bình thường, khi thấy gương mặt như hoa này liền sẽ nhắc nhở ông trời đối với cô có bao nhiêu bất công.
Giang Ý Phỉ nhìn Giang Ý Lam vài lần, vẫn là đi tìm một góc vắng vẻ ở bệnh viện, hai người đứng nói chuyện.
“Có việc?” Giang Ý Phỉ phi thường lãnh đạm.
“Thân thể của mẹ, một ngày không bằng một ngày đi?” Giang Ý Lam hít sâu một hơi, thành công làm Giang Ý Phỉ thay đổi sắc mặt, “Chỉ là tiền thuốc men, tiêu tốn không biết bao nhiêu cho đủ.”
“Cô đến tột cùng muốn gì?”
Giang Ý Lam tựa hồ cũng không muốn tiếp tục quanh co lòng vòng nữa, “Nếu em có thể đi theo Lộ tam thiếu, vậy nên nắm hắn cho chặt, tiền thuốc men của mẹ tự nhiên liền có, nửa đời sau của em cũng không cần lo.”
Giang Ý Phỉ lập tức phẫn nộ lên.
Giang Ý Lam nhướng mày, “Em, còn không biết?”
“Biết cái gì?” Giang Ý Phỉ nắm chặt tay đến độ gân xanh nổi lên.
“Người ta đồn Lộ gia cùng Giang gia liên hôn, người ngoài đều nghĩ Giang đại tiểu thư cùng Lộ tam thiếu liên hôn. Nhưng Lộ gia đại phòng đã làm sáng tỏ, kia đều là lời đồn đại, Lộ Diên cùng Giang tiểu thư liên hôn chỉ là lời đồn, căn bản không có chuyện này.”
Giang Ý Phỉ sửng sốt, tựa hồ không biết phản ứng thế nào.
Giang Ý Lam tiếp tục nói, “Lộ gia sao sớm không làm sáng tỏ chứ, cố tình lại sáng tỏ lúc này? Ta cảm thấy lời đồn đãi trước đó, e rằng không phải là vô căn cứ, hai người họ nhất định là có tính toán liên hôn, nhưng giữa chừng gặp biến cố gì đó, dẫn đến liên hôn không thành. Sau đó ta đã hỏi thăm một chút, Lộ gia cùng Giang gia đích xác có tính toán liên hôn, chỉ là người được chọn từ Lộ tam thiếu thành Lộ tứ thiếu gia.”
Giang Ý Phỉ phục hồi lại tinh thần, hờ hững nhìn Giang Ý Lam, “Vì cái gì cô lại nói với ta chuyện này.”
Giang Ý Lam lập tức mỉm cười nói, “Em là em gái của chị, chuyện của em, chị đương nhiên sẽ phá lệ chú ý. Rốt cuộc chị cũng sợ em sẽ bị người ta hại, cho nên trăm phương nghìn kế hỏi thăm một chút tin tức. Tuy rằng nội tình cụ thể không rõ lắm, nhưng Lộ tam thiếu sẽ không cùng Giang tiểu thư liên hôn đâu, đây là sự thật.”
Giang Ý Phỉ trầm mặc không nói.
Giang Ý Lam thở dài một hơi, “Tiểu Phỉ, hiện tại là cơ hội tốt.”
Giang Ý Phỉ nhíu mày.
Giang Ý Lam híp mắt, đánh vào tâm lý tiếp tục nói, “Em cùng Lộ tam thiếu ở bên nhau lâu như vậy, cảm tình tự nhiên là có. Hiện giờ tam thiếu liên hôn thất bại, tâm tình chắc sẽ không tốt, em có thể thừa cơ hội này mà tiến vào. Biến thành chân ái của hắn, trở thành tam thiếu phu nhân, cũng không phải không có khả năng.”
Giang Ý Phỉ lạnh mặt, “Chuyện của ta không phiền chị nhọc lòng lo lắng.”
“Chị xem em là em nên mới hỏi thăm chuyện này, em đừng không cảm kích, tam thiếu có thể đem em lưu bên người lâu như vậy, nhất định là có cảm tình với em, như thế thì em có thể lợi dụng liền lợi dụng đi? Như vậy em sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nhẹ nhàng, mẹ cũng có thể hưởng phúc theo.”
“Sau đó chị cũng có thể ở giữa đạt được chỗ tốt?”
Giang Ý Lam cũng không phản bác, “Em tốt thì mọi người đều tốt, vì cái gì không làm?”
Chân ái? Giang Ý Phỉ lắc đầu, vì cái gì còn có người tin tưởng, chuyện hào môn từ xưa đến nay, sớm đã cho người ta vô số ví dụ, nhưng vẫn có người đi tin tưởng.
“Chị bầu bạn với mẹ, ta thực cảm kích, nhưng chuyện của tôi, cùng chị không quan hệ, không cần chị nhọc lòng.”
“Em thực là. Ngu không ai bằng.”
Giang Ý Phỉ xoay người nhìn chị ta, “Là so kém với chị, từ nhỏ liền biết, đi theo ai mới có thể sống tốt. Khi còn nhỏ ta ngốc, hiện tại bây giờ cũng ngốc.”
Giang Ý Phỉ không nhiều lời bước đi, nhưng trong lòng nặng nề.
Giang Ý Phỉ rời đi, Giang Ý Lam hít sâu một hơi lấy điện thoại ra, “Tam thiếu, tôi đã làm theo những gì ngài nói.”
...
Giang Ý Phỉ hậu tri hậu giác nhớ đến một việc, nếu Lộ Diên cùng Giang Tri Ngữ liên hôn không thành, có phải cô vẫn sẽ cùng Lộ Diên tiếp tục dây dưa không dứt?
Lúc này đây, cô đã ngồi qua trạm đi về nhà, không phải do vô tình, mà do cô muốn ngồi đến trạm tiếp theo. Đi ngang qua sạp báo, cô nhìn nhìn, không có tin tức về Lộ gia, cái này làm cô không biết là chuyện tốt hay xấu. Hoặc là Giang Ý Lam nói chính là đúng sự thật, hoặc chị ta chỉ hồ ngôn loạn ngữ.
Trở về phòng thuê của mình, cô tùy tiện làm một vài món ăn, sau đó máy móc nhìn về phía TV, cô suy nghĩ sơ lược về dự định tiếp theo của mình.
Vẫn là phải tìm một công việc mới, Giang Ý Phỉ hít sâu một hơi, vẫn là mở máy tính cũ kĩ kia lên, bắt đầu lên các trang web tìm việc làm.
Bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, mạnh bạo, cô hoảng sợ, lập tức chạy ra mở cửa. Đầu tiên là ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, theo sau là Lộ Diên đang đứng không vững dựa vào cửa.
“Anh, sao uống nhiều vậy?”
Lộ Diên nghe tiếng Giang Ý Phỉ, nhất chân như muốn bước vào, Giang Ý Phỉ lập tức đỡ lấy anh, “Tôi…không có say, không có say. Tôi còn có thể tiếp tục uống.”
Giang Ý Phỉ nhíu nhíu mày, “Được, anh không có say, trước tiên ngồi xuống một lát được không?”
Lộ Diên nhìn cô một hồi lâu, mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô đi nấu nước nóng, dùng khăn lông thấm vào nước ấm, vắt khô lau mặt cho anh, sau đó lau cả người. Toàn bộ quá trình, Lộ Diên đều biểu hiện thật ngoan ngoãn, một một chút nháo sự.
Lộ Diên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, “Cô, cô là ai?”
Giang Ý Phỉ thở dài một hơi, biết đây là hắn đã uống say rồi mà, cô đem khăn cùng chậu nước dọn dẹp đi, chờ cô quay lại, Lộ Diên vẫn nghi hoặc nhìn cô.
“Cô là ai? Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?” Anh tựa hồ hơi tuổi thân, “Không ai thích tôi cả, không ai đối tốt với tôi hết.”
Giang Ý Phỉ nghe được trong lòng lộp bộp vài tiếng.
Lộ Diên lắc đầu, “Bọn họ đều không thích ta, đều không thích. Tất cả đều không muốn ta, muốn rời bỏ ta.”