Lộ Diên xử lý xong việc của Trần Manh, anh cố ý lưu lại hai ngày để bồi Giang Ý Phỉ đi tham quan nơi đây một chút, làm Giang Ý Phỉ có chút ngoài ý muốn.
Lộ Diên xoa xoa giữa hai mày của mình, tựa hồ có điểm bất đắc dĩ, “Tôi là người, cũng sẽ mệt, cũng sẽ có lúc muốn tránh công việc để lười nhác một chút.”
Nghe hắn nói như vậy, Giang Ý Phỉ liền rõ ràng, cô gật gật đầu, đồng thời cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Thu Yến bắt cô chụp một ít ảnh gửi cho bà, nhưng nếu trên ảnh chỉ có một mình cô, như thế nào cũng làm bà nghi ngờ. Có Lộ Diên gia nhập, mới có thể làm Lâm Thu Yến không sinh ra nghi ngờ, làm bà an tâm hơn.
Hôm nay Lộ Diên mặc quần đen thoải mái, phía trên là áo thun trắng, nhìn hắn bây giờ như một sinh viên đại học mới ra trường, làm cô phải nhìn hắn vài lần. Hoài nghi hôm nay mặt trời mọc hướng khác rồi thì phải.
Đi ra khỏi khách sạn, hai người đều không lái xe mà định trực tiếp đi bằng xe buýt hoặc đi bằng tàu điện ngầm.
Bọn họ không quen thuộc thành phố này cho lắm, phương tiện giao thông công cộng phức tạp, Giang Ý Phỉ lo lắng Lộ Diên sẽ mất kiên nhẫn. Kết quả hắn vẫn biểu hiện như thường.
Mua vé, xếp hàng kiểm tra, sau đó lên tàu điện ngầm.
Giang Ý Phỉ rốt cuộc cũng có thời gian nói ra sự tò mò của mình, “Anh không cảm thấy phiền toái sao? Người như anh thích nhất là tranh thủ thời gian, một giây đối với anh mà nói cũng là lãng phí vô số tiền bạc rồi a.”
Lộ Diên nhìn cô nhếch môi, “Ồ, vậy em nên cảm thấy thấy chính mình có giá trị thật nhiều tiền a.”
Giang Ý Phỉ sửng sốt.
Lộ Diên nhún nhún vai, “Nếu đã ra ngoài thả lỏng, liền đem công việc bỏ phía sau, nên như thế nào liền như thế nào. Nếu thời khắc nào cũng căng chặt, thì còn gì là lạc thú?”
Cô “Nga” một tiếng, hồi tưởng lại, hắn có thể đem công việc cùng sinh hoạt cá nhân nghiêm khắc tách ra, nghe nói nam nhân như thế, tất cả đều có khả năng thành đại sự.
Khóe miệng cô hơi giương lên, kỳ thật hắn không chỉ có thể công tư phân minh, tính cả phương diện khác đều phân biệt rõ ràng.
Đợi một lúc cuối cùng tàu cũng đến, cô cùng Lộ Diên bước lên, bên trong đã có không ít người. Lộ Diên ở phía sau đẩy cô đi, tay hắn giữ chặt vòng eo cô, một tay khác đem cô kéo vào l*иg ngực hắn. Hắn tùy ý làm thế, làm cô hơi sửng sốt một chút, sau đó cô nâng tay lên bám vào cánh tay hắn.
Lộ Diên cúi đầu nhìn xuống, hơi hơi cười khẽ.
Cô như vậy giữ chặt hắn, phảng phất như đang dựa dẫm vào hắn, khiến hắn rất hưởng thụ.
Lộ Diên biết được, tâm lý chính mình cũng không quá bình thường, một khi để ý đến cô gái nào, hắn muốn đem cô cột bên mình, làm cô chỉ nhìn một mình anh thôi. Hắn cảm thấy khả năng chiếm hữu của mình rất lớn, muốn mọi sự chú ý đều đặt trên người hắn và ngược lại.
Giang Ý Phỉ bất tri bất giác phát hiện, có người ở phía sau đang lặng lẽ đánh giá họ, không liên quan đến thân phận hay quan hệ, chỉ bởi vì diện mạo.
Giang Ý Phỉ ngẩng đầu nhìn về giương mặt Lộ Diên phía sau, ngay sau đó cô liền hiểu được, nam sắc mê hoặc người a.
Cho dù chính bản thân cô, trên đường đi làm nhìn thấy một soái ca nào đó, cô cũng ít nhiều ngước nhìn lâu một xíu. Nhưng gương mặt này của Lộ Diên, mị lực không chỉ xem bằng mắt là đủ. Giang Ý Phỉ đột nhiên nghĩ đến, nếu cô thật cùng Lộ Diên đi dạo, chỉ lo hắn bị người ta trêu hoa ghẹo nguyệt thôi nha.
Cho nên hắn liên hôn thực tốt, bởi vì vì lợi ích, mà không cần đến tình cảm, lợi ích có thể vẫn luôn liên tục, tình cảm đôi khi sẽ vì khắc khẩu cùng phiền toái làm cả hai dần chán nản, tình cảm biến mất.
Người lên tàu điện ngầm mỗi lúc lại nhiều hơn. Lộ Diên lôi kéo Giang Ý Phỉ đi đến trước mặt một nữ sinh, “Có thể phiền toái cô đem ảnh chụp vừa rồi xóa đi không?”
Nữ sinh thấy đương sự đã tới, mặt liền đỏ lên, “Tôi không có ác ý, chỉ cảm thấy hai người thật đẹp đôi nên mới chụp lén.”
Lộ Diên cười cười, duỗi tay.
Nữ sinh kia như bị trúng tà, liền không một chút do dự đem điện thoại đưa cho Lộ Diên. Lộ Diên lấy điện thoại thao tác vài cái, sau đó đem điện thoại trả cho đối phương.
Khi Lộ Diên cùng Giang Ý Phỉ xuống xe, mới nghe được bạn của nữ sinh ban nảy chụp lén nói nhỏ, “Ngươi thật ngốc a, đem điện thoại cho người ta, vạn nhất là ăn trộm thì làm sao bây giờ?”
Nữ sinh kia liền nói, “Có ăn trộm nào soái ca như vậy sao?”
Giang Ý Phỉ nghe được không nhịn được thấp giọng cười, cô cũng cảm thấy nữ sinh kia vừa rồi quá tin tưởng người khác.
Nhưng khi nghe câu trả lời, cô thật không biết cách đáp lại như thế nào. Đích xác là không có ăn trộm nào soái ca như Lộ Diên.
Ra khỏi tàu điện ngầm, bọn họ đến một địa danh trứ danh ở đây, Lộ Diên thỉnh đến một vị hướng dẫn viên để giới thiệu về nơi đây.
Giang Ý Phỉ không phải là người quá yêu thích chụp ảnh, cô chụp lấy lệ vài tấm. Sau đó chậm rì rì đi đến bên Lộ Diên nghe người hướng đẫn viên giới thiệu.
Cô thả nhẹ bước chân thong thả đi dạo, thậm chí sinh ra vài phần thoải mái, an tĩnh. Ở đây cô không cần lo lắng thân thể của mẹ, không cần suy nghĩ làm sao để thoát đi, càng không cần lo lắng đến tương lai mờ mịt.
Cứ như vậy đi, trong lòng cô như đang có một âm thanh nho nhỏ, như thể đang nói với cô.