Chương 44

Lời Giang Ý Phỉ kiến nghị với Lộ Diên hôm qua hiển nhiên không có hiệu quả. Bởi vì hôm nay, Tỉnh Y Hàm lại lần nữa xuất hiện nữa mặt Giang Ý Phỉ.

Giang Ý Phỉ cảm thấy rất có lỗi, “Tôi có thể một mình đi dạo, tham quan nơi đây.”

Tỉnh Y Hàm gật gật đầu, “Tôi tin tưởng cô.”

Giang Ý Phỉ biểu tình khó hiểu, tin tưởng rồi sau đó?

Tỉnh Y Hàm tựa hồ cũng cảm thấy có vài phần lạc thú, nở nụ cười, “Tôi có tin tưởng cũng vô dụng a, đáng tiếc Lộ tổng ngài không tin. Lộ tổng hẳn là sợ cô đi ra ngoài, sẽ gặp phải người xấu cướp bóc. Hoặc gặp người đối với cô nhất kiến chung tình, hoặc cô sẽ đi lạc không tìm được đường về. Ân, cho nên để tôi bồi cô, có thể đại đại hạ thấp những khả năng này.”

Giang Ý Phỉ thập phần bất đắc dĩ, “Đã làm cô không có đất dụng võ, thật là xin lỗi.”

Tỉnh Y Hàm chớp chớp mắt, “Như thế nào xin lỗi, tôi còn phải cảm ơn cô nữa là.”

“Hả?”

“Ở bên Lộ tổng công tác, tinh thần sẽ đặc biệt đặc biệt áp lực, muốn xin nghỉ lại sợ mất chén cơm, cho nên cần thiết nghiêm túc nỗ lực. Lộ tổng an bài cho tôi theo cô, đây không khác gì tôi được nghĩ phép a, thực nhẹ nhàng. Tôi còn muốn Lộ tổng dẫn cô đi công tác cùng nhiều nhiều nữa nha.”

Giang Ý Phỉ thở dài một hơi, biết những lời này chỉ để an ủi cô.

Giang Ý Phỉ không có nhiều đồ vật muốn mua, nhưng Tỉnh Y Hàm lại có thể nói nhiều kiến nghị, làm Giang Ý Phỉ mơ màng hồ đồ liền mua không ít đồ vật.

Tỉnh Y Hàm tỏ vẻ, đây cũng là nhiệm vụ Lộ tổng giao cho cô ấy, nếu không đạt được, sẽ bị khấu trừ tiền lương a.

Giang Ý Phỉ cùng Tỉnh Y Hàm hài hòa ở chung, cùng nhau đi tham quan các địa điểm nổi tiếng, nhấm nháp một ít ẩm thực bên đường.

Cùng lúc đó, Lộ Diên đứng trước một căn phòng ẩm móc, bẩn thỉu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân đang nằm.

Cô ta chính là Trần Manh, là người cùng Lộ Quân Thịnh yêu nhau, dẫn đến một loạt biến cố ở Lộ gia. Lộ Quân Thịnh xuất ngoại, Lộ Diên vào Hoàn Quang, làm thay đổi mọi vận mệnh.

Trần manh sắc mặt trắng bệch, “Người Lộ gia các ngươi, quả thực đều tàn nhẫn độc ác, ta đã chạy trốn xa như vậy, các người cũng không chịu buông tha cho ta.”

“Nếu cô không mang theo hài tử chạy trốn tới nơi này, cô cảm thấy ai sẽ mất sức lực lớn như vậy để đuổi theo cô?”

“Ngươi. Lộ Diên, trong bụng ta có hài tử, sinh ra nó cũng kêu ngươi một tiếng thúc thúc, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy?”

Trần Manh tức giận đến đôi mắt đều đỏ lên, “Ta biết, ngươi đương nhiên sợ ta sinh ra đứa bé, nếu là con trai, vị trí của ngươi liền giữ không nổi. Cha mẹ ngươi…”

“Là cha mẹ để cho ta tới đây.” Lộ Diên đánh gãy lời của Trần Manh, “Ở Lộ gia chúng tôi, hài tử một chút cũng không quý giá. Tôi cho rằng thông qua sự việc của anh tôi, cô đã sớm phải minh bạch đạo lý này rồi.”

“Không có khả năng, ngươi lừa ta, ngươi chính là sợ anh ngươi sẽ có hài tử.” Trần Manh lắc đầu không tin.

“Cô một hai khẳng định như vậy, thì cứ cho là như thế đi!” Lộ Diên nói tiếp,

“Bất quá sợ rằng người sợ anh tôi có hài tử không phải là tôi, mà là ba mẹ tôi. Nếu cô thật sự sinh đứa bé ra, đối với Lộ gia chúng tôi mà nói chính là một sự mất mặt rất lớn. Cha mẹ tôi sẽ không cho sự việc như vậy phát sinh. Huống chi có đứa bé này, về sau anh ấy về muốn kết hôn sinh con, chỉ sợ ảnh hưởng đến. Cho nên mặc kệ từ góc độ nào, đứa bé này cũng không nên sinh ra.”

“Các người vì cái gì không chịu buông tha cho tôi chứ, vì cái gì.” Trần Manh gào lên.

Lộ Diên cười nhạo một tiếng, “Cô nên hỏi chính cô, vì sao lòng tham lại nhiều như vậy. Nếu đã nhận tiền từ mẹ tôi, thì cô nên thành thật làm theo. Một bên thu tiền, một bên trốn đi sanh đứa bé, sau đó thông qua đứa bé có thể không chừng mực đến Lộ gia duỗi tay đòi tiền. Nghĩ đến thật tốt a.”

“Tôi chỉ muốn sinh con ra, dù sau nó cũng là máu mủ trên người tôi, là kết tinh tình yêu của tôi và anh cậu.”

“Cô nghĩ như thế nào chúng tôi cũng không thèm quan tâm, điều chúng tôi quan tâm là cô bỏ đứa bé đi.”

Trần Manh nhìn Lộ Diên với ánh mắt phẫn nộ xen lẫn sợ hãi.

Trần Manh chạy trốn tới nơi này, còn tưởng rằng mình đã tránh thoát một kiếp, an tâm chờ sinh con là được.

Nhưng cố tình lại bị Lộ Diên tìm ra nơi này, còn dùng anh cô uy hϊếp cô, bức cô không thể không xóa sạch đứa nhỏ này.

Người này quá độc ác.

Lộ Diên để lại một số tiền, sau đó xoay người rời đi.

Nếu Lộ Quân Thịnh thực sự yêu nữ nhân này, hắn sẽ không thể nào một chút an bài đều không có. Lộ Diên không biết anh mình chính là quá yếu đuối, hay muốn mượn cơ hội này phản kháng cha mẹ đối với chuyện của hắn nhúng tay quá nhiều.

Nhưng Lộ Diên thực chán ghét cảm giác như vậy.

Hắn đã từng nghĩ muốn chứng minh ánh mắt cha mẹ có vấn đề, muốn chứng minh cảm giác tồn tại của bản thân. Sau đó, hắn từ bỏ nhưng cố tình khi hắn muốn buông bỏ lại bị kéo vào giữa vòng xoáy này. Bị bắt tiếp quản Hoàn Quang, loại cảm giác này thực buồn cười, không cần thời điểm, không cần trăm phương nghìn kế.

Hắn tự mình tới xử lý chuyện này, có hai nguyên nhân: một là nữ nhân này lật lọng, Lộ gia không thể mất mặt vì cô ta, cô ta cũng không đáng để hắn ra tay hỗ trợ.

Thứ hai là hắn đích thực không hy vọng cô ta tồn tại, cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến sự lựa chọn hôn nhân sau này của Lộ Quân Thịnh.

Đương nhiên, Lộ Diên cũng là mượn cơ hội này, hắn hiểu ra được một sự việc.

Cha mẹ hắn, cho dù là cô gái kia có mang thai cũng không có khả năng để đối phương bước vào cửa Lộ gia. Thậm chí cho dù cô ta có sinh đứa bé ra, cũng không có khả năng này.

Đối với họ mà nói, giữ gìn gia tộc truyền thừa là ưu tiên nhất, không thể đến đời bọn họ lại mắc phải sai lầm.

Cho nên, con đường mang thai này, hoàn toàn không thể được.