Chương 43

Giang Ý Phỉ ánh mắt quỷ dị nhìn Tỉnh Y Hàm.

Cô từ trong ánh mắt Tỉnh Y Hàm nhìn ra được đó là chỉ là thiệt tình giải thích, mà không phải muốn mượn cớ khoe mẽ cái gì.

Nhưng trong mắt Giang Ý Phỉ cô, Lộ Diên hiển nhiên không phải người tốt như những lời cô ấy đã nói.

Khi còn ở cao trung, bạn cùng lớp hoặc cùng trường, nếu trong nhà họ gặp khó khăn, hắn cũng sẽ không quyên góp nhiều hơn một phân tiền nào. Người khác quyên góp nhiều ít hắn cũng cấp nhiều ít, nói đúng hơn hắn chỉ thiện lương với người hắn thân cận.

Tỉnh Y Hàm cảm thấy ánh mắt Giang Ý Phỉ có chút khó hiểu, “Giang tiểu thư, tôi có điểm nào nói không đúng sao?”

“Không có. Cô gọi tôi Giang Ý Phỉ được rồi.”

Tỉnh Y Hàm gật gật đầu, “Giang Ý Phỉ?”

“Ân.” Giang Ý Phỉ không muốn làm cho không khí thêm lúng túng, nên cười hỏi. “Cô ở Hoàn Quang làm chức vụ gì?”

Tỉnh Y Hàm liền nói công việc hiện giờ của mình, thấy Giang Ý Phỉ cảm thấy hứng thú, cô lại hàn huyên thêm một số chuyện bát quái ở công ty.

Sau đó Tỉnh Y Hàm nheo mắt nói, “Nguyên bản tôi cũng không muốn theo Lộ tổng đi công tác a, nhưng bây giờ gặp được cô, tôi thấy chuyến đi này thật đáng giá.”

“Vì sao lại nói như vậy?”

“Tôi nói cho cô biết, cô đừng nói lại cho Lộ tổng nga. Một số đồng nghiệp trong công ty suy đoán giới tính của Lộ tổng. Lộ tổng như không thích con gái cho lắm. Ta cảm thấy, người tốt như Lộ tổng, nếu ngài thích nam nhân, đó chính là tổn thất của nữ nhân a. Nhưng bây giờ nhìn thấy cô, ta liền biết, Lộ tổng chúng ta vẫn bình thường.” Tỉnh Y Hàm nháy mắt tinh nghịch.

Giang Ý Phỉ nhịn không được cười cười, “Lộ Diên có bình thường hay không còn phải quan sát thêm, nhưng cô tuyệt đối là một nhân viên tốt nha!”

Tỉnh Y Hàm nhướng mày.

Giang Ý Phỉ chỉ cười không nói.



Thẳng đến buổi tối, Giang Ý Phỉ mới nhìn thấy Lộ Diên, hắn mặc tây trang mang giày da, như hạc lạc trong bầy gà. Hắn tản ra khí chất cao nhã, phảng phất chứng minh hắn không phải người bình thường, người khác cần phải thận trọng và lấy lòng hắn.

Giang Ý Phỉ không khỏi suy nghĩ, Lộ Diên đối với cô cảm thấy “luyến tiếc”, có lẽ giống như hắn nói vì cô chủ động rời khỏi, hắn không chịu được cảm giác mất quyền kiểm soát.

Cho nên cô nên ở trước mặt hắn giả vờ đau khổ, không muốn cùng hắn li khai?

Cô bị chính suy nghĩ của mình làm cho dở khóc dở cười.

Lộ Diên không có trực tiếp cùng cô chào hỏi, để tránh mọi người vây quanh đánh giá cô, cùng suy đoán thân phận. Hắn cho người trực tiếp dẫn cô vào thang máy, đưa Giang Ý Phỉ đến tầng của hắn.

Cửa chính mở ra, Lộ Diên bước vàp, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác, “Tâm tình thực không tồi, là bởi vì nhìn thấy tôi trở về sao?”

Giang Ý Phỉ đi qua, cầm lấy áo khoác của hắn.

Cô chủ động như vậy khiến Lộ Diên nhướng mày, ngay sau đó suy đoán có hay không cô muốn cùng hắn đưa ra yêu cầu gì, vì thế chờ đợi cô nói.

Giang Ý Phỉ lại không nhìn đến hắn, đem áo khoác treo lên, cô chỉ là đột nhiên phát hiện, mặc kệ cô có bài xích quan hệ với Lộ Diên cách mấy, cùng hắn chán ghét cỡ nào.

Đều không thể thừa nhận một sự thật, trong quan hệ này cô mới là người được hưởng lợi.

Đi theo Lộ Diên nhiều năm như vậy, cô nhận không ý chỗ tốt từ hắn, từ chi phí chữa bệnh của mẹ, công việc tốt vừa lòng đẹp ý, cũng như bây giờ đang được ở trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy, cũng là Lộ Diên cho.

Hắn cho cô nhìn được rất rất nhiều phong cảnh.

Lộ Diên như đang suy tư gì đó, thấy cô không nói lời nào, cười khẽ lên, “Sửa tính rồi sao?”

“Bao lâu nữa anh cùng Giang tiểu thư liên hôn?” Giang Ý Phỉ như thưởng dò hỏi.

“Cho nên?”

“Thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không còn nhiều lắm, cho nên hãy hảo hảo đến khi đó đi.”

Cô như đã hiểu được, có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, không bằng hảo hảo ở chung, xem như hảo tụ hảo tán.

Lộ Diên lộ ra ý vị thâm trường tươi cười, “Ân, ý tưởng này không tồi.”

Không khí lúc này cũng không tệ lắm, Giang Ý Phỉ còn có thể cùng Lộ Diên nói về Tỉnh Y Hàm.

“Về sau đừng để Tỉnh Y Hàm bồi tôi nữa.” Giang Ý Phỉ thở dài một hơi.

“Ân?” Lộ Diên nâng cao mi mắt, cho rằng cô đối với Tỉnh Y Hàm có ý kiến gì.

“Cô ấy là nhân viên công ty đi theo anh là để xử lý công việc, chứ không phải để bồi tôi đi dạo phố, mua đồ.”

Lộ Diên kêu lên một tiếng, “Còn tưởng rằng em đang ăn giấm nữa chứ, kết quả là vì cô ấy kêu oan. Em vì cô ấy suy nghĩ như vậy, cô ấy có biết không?”

“Cô ấy nếu biết đi công tác để làm công việc như này, đại khái liền không muốn đi cùng anh đâu.”

“Em cũng biết mấy cái này?”

“Biết chứ.” Giang Ý Phỉ nghiêng mắt liếc hắn, “Hơn nữa anh để cô ấy làm công việc như vậy, ấn tượng của anh trong lòng cô ấy liền giảm xuống, rơi vào cái công tư không phân minh.”

“Em nói cái gì cũng đúng.” Lộ Diên đem cô ôm vào lòng ngực, ở bên tai cô nói nhỏ, “Tôi muốn hỏi một chút, em vì cái gì muốn để ý cô ấy nghĩ như thế nào?”

Thanh âm trầm thấp, còn mang một chút ướt nóng, phảng phất như đang nói lời âu yếm cùng người yêu.

Giang Ý Phỉ quay mặt đi, ngước lên nhìn vào mắt hắn.

Đôi mắt hắn phảng phất như có thể nói, đôi ngươi thanh triệt hướng về cô như biểu đạt một sự thật, ta chỉ cần để ý em nghĩ như thế nào là đủ rồi.

Giang Ý Phỉ trong lòng lộp bộp một chút, cái loại cảm giác nguy hiểm này lại lần nữa ập đến. Chỉ là cô không rõ ràng lắm, loại nguy hiểm này đế từ chính cô, hay từ Lộ Diên, hoặc từ cả hai người đều có.

Lộ Diên không cho cô nhiều thời gian suy tư, trực tiếp cởϊ áσ khoác cô.

Sau đó từng kiện từng kiện quần áo rơi xuống, động tác hắn đâu vào đấy, không khí như ái muội đang nóng dần lên.

Giang Ý Phỉ cứ như vậy nhìn Lộ Diên, thật sự bây giờ cô rất muốn nhìn thấu hắn, rốt cuộc người nam nhân này là dạng người gì?

Một khắc ngay khi hai thân thể đang giao hòa, cô đã không còn rảnh suy tư nữa. Đem mỗi ngày đếm ngược, đối với nhau khoan dung đi.