Ngày hôm sau, Giang Ý Phỉ trực tiếp đi tìm Phó Khiết, đưa đơn từ chức. Đây là kết quả một đêm cô suy nghĩ, tuy rằng Lộ Diên phủ nhận không phải vì cô mới tài trợ cho tạp chí xã, cô vẫn như cũ không muốn tiếp tục làm việc ở đây.
Một bên hưởng thụ đãi ngộ của hắn, một bên phỉ nhổ hắn đem cô như sủng vật mà nuôi dưỡng, như vậy càng làm cô ghê tởm bản thân mình.
Muốn rời đi, phải rời xa hết thảy mọi thứ của hắn, làm cho chính mình không đến mức đắm chìm trong đó.
Phó Khiết vừa nghe Giang Ý Phỉ nói, lập tức hoảng sợ, sắc mặt thiếu chút nữa không thể duy trì, “Tiểu Phỉ, cô đây là. Quá đột nhiên, tôi có thể hỏi một chút, cô vì sao lại muốn từ chức? Có phải hay không công việc bận rộn quá, nếu là như thế này, tôi có thể an bài một chút.”
Giang Ý Phỉ nghe được lời của Phó Khiết, ngực cô chua xót.
Cô ở tạp chí xã, làm công việc, cô đều cảm thấy ái ngại, cô chỉ hỗ trợ mọi người chứ chưa có độc lập phụ trách một bản tin hay gì cả. Không những thế, cô còn không ngừng xin nghỉ, hơn nữa cũng không tăng ca. Một nhân viên như vậy, nếu cô là lão bản, khi đối phương muốn từ chức, nhất định rất vui vẻ.
Nhưng cảm xúc cùng lời nói của Phó Khiết, là thực sự không muốn cô rời đi.
Cũng là, nếu cô rời đi, Lộ Diên không muốn tiếp tục tài trợ, nên làm cái gì bây giờ?
Giang Ý Phỉ cũng không biết chính mình nên vui mừng cao hứng vì bản thân cô giá trị nhiều tiền như vậy. Hay cô nên bi thương rằng người khác có thể dùng tiền tài tùy ý quyết định cuộc sống của cô.
Giang Ý Phỉ lắc đầu, “Tổng biên, không nói gạt ông, lần này mẹ tôi nằm viện. Tôi đột nhiên liền nhận ra một đạo lý, thời gian tôi ở bên cạnh bà quá ít, cho nên tôi muốn dùng nhiều thời gian ở bên cạnh bà ấy.
“Nếu là như thế này, tôi có thể phê cho cô nghỉ phép dài hạn.”
Giang Ý Phỉ mỉm cười, “Cảm ơn hảo ý của tổng biên tập, nhưng tôi cũng không biết khi nào mới có thể quay trở lại, cho nên từ chức vẫn tốt hơn.
“Tiểu Phỉ, cô ở đây làm việc cũng không phải ngắn, tôi cũng thật lòng nói cho cô biết. Hiện tại, rất khó tìm một công việc tốt, huống chi tình huống nhà cô như vậy. Bí thư biết tình huống của cô, đối với cô có nhiều chiếu cố, nếu ở địa phương khác, khả năng sẽ không bằng hiện tại đâu.”
“Cảm ơn ngài. Nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi. nói không sợ ngài chê cười, tôi phát hiện làm ở đây cũng lâu, nhưng tôi cũng không học hỏi được nhiều lắm. Cho nên tôi nghĩ mình không thích hợp ở lĩnh vực này, cái gì bản thân cũng làm không tốt, đối với tạp chí mà nói thật đáng xấu hổ.
“Cô chỉ mới vừa tốt nghiệp, cô muốn đổi sang ngành khác, chưa chắc ngườ khác đã cho cô cơ hội.”
“Nhưng tôi vẫn muốn thử xem.”
Giang Ý Phỉ tâm ý đã quyết, đem Phó Khiết không còn gì để nói. Chân trước chân sau Giang Ý Phỉ rời văn phòng, sau lưng liền gọi cho Giám đốc tạp chí, nói cho hắn biết Giang Ý Phỉ muốn từ chức.
Giám đốc hạ lệnh, nhất định phải giữ lại Giang Ý Phỉ, Phó Khiết cảm thấy chính mình thật muốn khóc.
Giám đốc tạp chí biết tin này liền hoảng sợ, ngay sau đó nhíu chặt mày, nếu Giang Ý Phỉ thật sự chạy lấy người, Lộ tổng sẽ còn tiếp tục tài trợ không? Nhân gia không phải làm từ thiện, sao có thể tiếp tục chứ?
Bởi vậy một lần nữa gọi điện thoại, bảo Tổng biên tập nhất định phải đem Giang Ý Phỉ lưu lại.
Phó Khiết nhận được yêu cầu này, quả thực cực kì khổ tâm, có thể giữ thế nào chứ? Có thể đánh vào tình cảm cũng đã sử dụng? Tương lai cũng đã nói đến? Còn cách nào nữa sao? A.. hay để một số nhân viên quen thuộc với Giang Ý Phỉ, đem cô lưu lại?
Vì thế Giang Ý Phỉ kinh ngạc trải nghiệm đồng nghiệp ôn nhu, thậm chí luyến tiếc cô rời đi.
Lão Ngô độc miệng, một bữa ăn sáng khôi hài, Lý Lộ bát quái. Tất cả đều rất sống động, làm cho không khí tạp chí tràn ngập hoan thanh, thật không tồi.
Tổng biên không đồng ý cô từ chức, cô cũng chỉ có thể tiếp tục đến tạp chí xã, thuận tiện tiếp tục nói quyết tâm từ chức của mình.
...
Cô ở toilet, vừa mới chuẩn bị mở cửa ra ngoài, liền nghe được âm thanh của Trương Lị cùng Lý Lộ.
Trương Lị, “A, cô nói xem rốt cuộc sau lưng Giang Ý Phỉ là cái bối cảnh gì, bởi vậy mà nghe cô ta từ chức Tổng biên cùng Giám đốc như lâm đại dịch. Còn muốn chúng ta sắm vai đồng nghiệp tốt, thâm tình, giữ cô ta lại. Tôi đó giờ mới thấy chuyện này lần đầu a.”
“Ai biết được chứ, bất quá nhất định không đơn giản.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Bất quá, không phải cô ta là cái gì thiên kim đại tiểu thư đi?”
“Tôi có nhìn qua quần áo của Giang Ý Phỉ, không có nhãn hiệu gì, thực bình thường.”
“Hay con ngoài gia thú của hào môn?’
“Nga, cô vì cái gì không nghĩ đến là bị kim chủ nhìn trúng?”
“Thôi đi, loại nữ nhân đó, còn không phải vì tiền? Giang Ý Phỉ có điểm nào giống không? Vẫn là hào môn con rơi vẫn hợp lí hơn.”
…
Giang Ý Phỉ ở trong toilet thật lâu.
Nguyên lai cô không có sắm vai là một người tình nhân tốt, chỉ có thể trở thành con ngoài gia thú của người ta.
Lúc này đây, quyết tâm từ chức của cô càng cường ngạnh hơn, không cần Giám đốc hay Tổng biên cho nghỉ, bởi vì cô trực tiếp không đến tạp chí xã nữa.
Cô trở lại căn phòng nhỏ của mình, nằm trên căn giường lạnh lẽo, trong lòng cô cũng lạnh. Cái loại bi thương này làm cô nói không nên lời, cũng khóc không được.
Giang Ý Phỉ cô, sống hai mươi mấy năm, chẳng làm nên trò trống gì.
Càng đáng sợ hơn là, trừ bỏ mẹ, thế nhưng cô chỉ có một mình Lộ Diên. Loại cảm giác này thực đáng sợ, không có tiền, không công việc, không bằng hữu, cũng không có đối tượng hôn nhân.
Cô như là ở biển rộng lớn, tự mình lái một con thuyền mong manh, theo gió mà đi, tùy sống mà lưu, không biết con đường phía trước.
Thời điểm này, Lộ Diên gọi điện thoại tới.
“Từ chức?” Lộ Diên thanh âm trấn định.
Giang Ý Phỉ kéo kéo khóe miệng, “Tin tức thực linh thông.”
“A”
Giang Ý Phỉ cắn răng, đột nhiên rất khổ sở, giống nhưu mọi kiên trì của cô trước giờ đều không hề có ý nghĩa. Cô vẫn như cũ tiếp thu những gì Lộ Diên cho, tiền thuốc men của mẹ, là hắn bỏ ra, mà đây cũng là lý do cô vô pháp cự tuyệt.
Cô sao có thể cự tuyệt, nếu có thể bọn họ đã không cùng nhau đi đến bước đường này.
“Anh đến tột cùng là muốn thế nào?” Giang Ý Phỉ nói trong ngập tràn vô lực, “Anh thích tôi ở điểm nào?”
“Sau đó cô muốn sửa lại điểm này?” Lộ Diên cười, “Đại khái liền thích cô như vậy thời khắc đều muốn thoát đi, thực mới mẻ a.”
“Anh…”
“Không thể chịu đựng?”
“Mới mẻ cũng nên có thời hán sử dụng đi?”
“Đại khái. Đến khi tôi chơi chán mới được.”
Chơi chán mới được.
Cô không có phụ nhận là khi cô ở bên hắn là chịu đựng.